Sau gần hai tháng ròng, thì cuối cùng Xuân Phái cũng quyết định phải phẫu thuật cho Bạch Viên Ngoại này.Hắn cũng không thể bỏ chạy được.
Suy cho cùng thì có bỏ chạy thì cũng chẳng chạy được đi đâu cả, nếu hắn chạy về thôn ở sâu trong núi mà họ Bạch muốn tìm thì vẫn tìm được. Còn bỏ đi một mình đến một nơi khác, đó là một quyết định không sáng suốt. Một đứa bé 14 tuổi không có thứ gì trên người thì làm được gì, dù Xuân Phái rất có kiến thức nhưng bây giờ đối với bài toán một đứa nhóc làm thế nào để tồn tại một mình, ở trong cái xã hội cổ đại này đúng là rất khó khăn.
Đi ăn xin ư? Có khi không xin được gì ăn còn chết đói. Còn đi làm thì ai muốn thuê một đứa bé làm cả. Muốn bán mình vào một gia tộc nào đó làm gia đinh,người hầu cũng không phải là biện pháp hay.
Thực tế thì gia đinh,nô tỳ là những người đều có khế ước bán thân. Nói cho cùng thì là tài sản của chủ sở hữu, nói ra thì hơn con chó một chút. Gặp phải người chủ tốt còn đỡ, không may gặp phải người ác thì bị mắng chửi,đánh đập như cơm bữa. Thậm chí một nô tỳ hay gia đinh bị đánh chết thì quan phủ vẫn không truy cứu. Dù bất kỳ lý do gì.
Xuân Phái không muốn phải sống như vậy nên hắn rốt cuộc phải đặt niềm tin vào thứ gọi là lòng dạ con người.
Việc phẫu thuật không thể trì hoãn được nữa, bởi vì kinh phí những ngày qua mua những con lợn thật sự rất lớn. Nhất là lúc này lại là thời điểm Bạch phủ này đang rất khó khăn.
Ở bụng không có động mạch chủ chảy qua,mà chỉ có cách tĩnh mạch và mao mạch nên nếu cuộc phẫu thuật không dài lắm thì số máu chảy ra vẫn còn chưa gây nguy hiểm đến tính mạng. Đó là lý do tại sao võ sĩ samurai mổ bụng tự sát phải rất lâu mới chết được. Đây cũng là cơ sở để Xuân Phái làm liều.
Việc truyền máu nói thì rất đơn giản,nhưng lúc này hắn không thể làm được.
Ngay sau khi sương mù tan hết, có lẽ khoảng 8 giờ sáng. Xuân Phái đoán như vậy.
Những tấm vải đã quây kín một khu vực khoảng một căn phòng nhỏ trong sân hậu hoa viên,ánh sáng cơ bản đã đầy đủ, cái bàn phẫu thuật đã được dội nước sôi mấy lần rồi sau đó lau khô sạch sẽ. Sau đó Xuân Phái tiếp tục dùng cồn lau lại một lần nữa để đảm bảo diệt khuẩn.
Những dụng cụ phẫu thuật đã được lau chùi thật sạch sẽ từ hôm qua và được hấp hơi nước cả đêm để diệt khuẩn, sau đó Xuân Phái lại nhúng qua cồn rồi lau khô bằng khăn lụa trắng đã nhúng cồn phơi khô.
Cuộc phẫu thuật cuối cùng cũng bắt đầu, Xuân Phái và hai mẹ con họ Bạch đều uống một chút rượu để có thể có gan mà làm.
Bạch viên ngoại lúc này đã được đánh thuốc mê và trói chặt trên bàn,cho dù hắn có đau quá tỉnh dậy thì cũng không cựa quậy được. Vì toàn thân kể cả bụng trên đều có dây trói lại. Xuân Phái phải làm thế vì chẳng có thuốc giảm đau.
Thuốc mê là mua từ vị Quách đại phu đã từng đến phủ chữa trị, liều lượng khống chế đủ cho vị Bạch viên ngoại này ngủ một ngày.
Xuân Phái đeo khẩu trang vào rồi giục hai người bên cạnh đeo, sau đó họ dùng cồn rửa tay khoảng một phút rồi lau khô bằng khăn bông hấp tiệt trùng.
-Dao..
Xuân Phái nhận dao từ Bạch phu nhân rồi hít một hơi thật sâu lấy dũng khí, nếu không có chút rượu thì có lẽ hắn không dám làm.
Vết rạch đầu tiên là ở bụng dưới ngang hông, khi vết vao cắt đứt thịt thì máu chảy ra. Xuân Phái cố lấy bình tĩnh rạch tiếp và không chế lực vừa đủ để không mạnh quá làm hư hỏng nội tạng.Máu chảy ra một dòng nhỏ như que tăm bám đầy dao mổ. Lớp mỡ bụng màu vàng lộ ra.
-Panh vết mổ ra,từ từ thôi…
Xuân Phái cuối cùng cũng nhìn thấy một cái ruột thừa người thật sự, chiếc ruột này nhô ra một chút giáp ruột non và ruột già. Nó có vẻ sưng lên một chút và màu cũng hơi đỏ tím.
Hắn trong lòng khẽ thở phào một hơi rồi dùng kéo cẩn thận cắt nó đi rồi vứt lên bát sứ.
-Thả panh ra đi, sau đó khâu lại…nhanh.
Xuân Phái lau mồ hôi chảy ra đầy trán, lưng hắn bây giờ cũng đã ướt đẫm. Cũng may là lượng thuốc mê đủ nhiều, nếu không bệnh nhân tỉnh lại giữa chừng thì nguy to.
Sau khi Bạch phu nhân dùng chỉ tơ nhện khử trùng khâu xong, Xuân Phái dùng khăn thấm cồn lau nhẹ cho sạch vết mổ. rồi hắn rắc bột cầm máu làm từ cây lông culi,và bột củ tam thất mài vào miệng vết thương.Sau đó dùng băng gạc diệt khuẩn tự chế băng vết thương lại để tránh nhiễm trùng. Cuối cùng sau khi kiểm tra bệnh nhân vẫn còn hơi thở, hắn mới yên tâm hơn một chút, rồi bảo người khiêng luôn cả bàn lẫn bệnh nhân vào trong phòng.
Xuân Phái sau khi làm phẫu thuật xong thì tinh thần cực kỳ mệt mỏi, hắn tháo khẩu trang ra rồi vệ sinh tay chân sạch sẽ rồi lao về phòng ngủ một mạch đến tối, ngay cả bữa trưa cũng không ăn.
Đến tối thì hắn cũng tỉnh dậy, vừa rửa mặt xong thì hạ nhân chạy vào gọi hắn. Xuân Phái hốt hoảng thật sự, hắn tưởng vị Bạch viên ngoại đã xong đời rồi. Nhưng sau khi nô tỳ kia nói là lão gia đã tỉnh lại,lại còn đang la oai oái trong phòng hắn.Thì Xuân Phái mới thở ra một hơi.
Hắn liền đi ngay đến phòng của vị Bạch Thái Thành này,có lẽ ông ta cũng vừa tỉnh giống như hắn.
-Các ngươi…phu nhân..sao lại trói ta như vậy là sao hả. Ta chưa có chết mà…
Bạch Thái Thành hét lên nhưng sau khi nhận ra khi càng hét to thì bụng càng đau nên hắn không hét nữa.
-Còn nữa,sao bụng của ta lại đau như vậy. Các ngươi đã làm gì?
Bạch Thái Thành bị trói cả phần đầu, nên cũng không cựa nổi mà nhìn được xuống bụng.
Bàn mổ vẫn còn nguyên như cũ, Xuân Phái không bảo ai tháo dây trói nên Bạch viên ngoại này vẫn bị trói như cua.
-Bạch bá bá, ngươi đừng hét to như vậy. Sẽ làm vết thương rách ra và chảy máu đấy.
Xuân Phái nói.
-Vết thương…? Ta lúc nào có vết thương vậy?
Bạch Thái Thành nghi hoặc nhìn mọi người xung quanh.
Xuân Phái lúc này mới nhìn lại ba người nhà họ Bạch đang khỏe khoắn, có người nháy mắt, cũng có người lắc đầu. Hắn không khỏi cười khổ cho vị Bạch viên ngoại này.
Bây giờ hắn mới biết là hai anh em Bạch Nhân Sinh cũng như Bạch phu nhân đánh thuốc mê vị Bạch viên ngoại này và sau đó mới phẫu thuật. Ông ta vốn không hề biết từ sáng đến giờ đã xảy ra chuyện gì cả.
Mà tối tỉnh dậy thấy mình không có mặc áo,lại còn toàn thân bị trói nên hoảng hốt kêu trời kêu đất.
-Bạch bá bá, là thế này…ừm..tối qua lúc gần sáng hạ nhân nghe tiếng động mạnh trong bếp, khi Tiểu Tam đi vào thì thấy người ngã phải con dao trên đất, bị đâm vào bụng, cũng may là không vấn đề gì nghiêm trọng..
Xuân Phái nhanh trí nói xạo.
-Ủa…ta đi vào bếp lúc nào nhỉ? Sao ta không nhớ gì cả…
Bạch Thái Thành nghiêng đầu suy nghĩ.
-Ta cũng đang định hỏi người đây,lẽ nào bá bá đói quá vào bếp tìm đồ ăn chăng?
Xuân Phái vân vê cằm giả suy nghĩ.
-Hả…sao lại như thế được nhỉ…tối qua ta ăn nhiều lắm mà…hay là ta bị mộng du nhỉ. Quái lạ thật,từ nhỏ đến giờ ta đã bị mộng du bao giờ đâu.
Bạch Thái Thành khẽ lẩm bẩm.
-Đúng rồi…có lẽ như vậy…
Cả Xuân Phái cùng ba mẹ con họ Bạch đồng thanh nói.
Dường như thấy hơi lố,Bạch phu nhân tằng hắng nói.
-E..hèm..thật ra gần sáng lão gia mở cửa phòng đi ra.Ta lại tưởng ngươi đi vệ sinh. Được một lúc lâu thì có người gọi nói ông đang ngã trong bếp không biết gì cả. Không may lại còn ngã vào dao nữa chứ…
Bạch phu nhân thở dài nói.
Xuân Phái đang chuẩn bị vỗ tay thì dừng lại.Trong lòng hắn đang khen “diễn viên” nữ trước mắt liên tục câu nói “diễn tốt lắm,diễn tốt lắm”. Nhưng cuối cùng cũng phải làm ra vẻ như đang tập trung vào câu chuyện.
…..
-Vậy hả?...Sao bây giờ các ngươi còn không mở trói ra cho ta?
Bạch Thái Thành nghi hoặc nói.
Cả bốn người trong lòng đều kêu “hỏng bét rồi”.
Cũng may Xuân Phái nhanh trí nói:
-Bạch bá bá, mọi người vừa khâu chỗ rách ở bụng ngươi lại. Sợ ngươi tỉnh dậy không cẩn thận mà làm rách cho nên….
Bạch Thái Thành trong lòng cảm giác rất không đúng, bốn người này thì có hai người nói chuyện nghe rất thật đó là Xuân Phái cùng vợ hắn. Còn hai đứa con hắn có vẻ rất không bình thường.
Ừm,biểu hiện đó là gì nhỉ? Họ đang giấu mình cái gì ư?
-Bạch bá bá, nghỉ ngơi đi. Cháu đi ăn đây.
Xuân Phái về phòng thì mấy đứa nhỏ vẫn còn chờ hắn ăn cơm, hạ nhân đã bưng cơm đến tận phòng rồi. Hắn cùng lũ nhỏ ăn sạch đồ ăn rồi gọi hạ nhân dọn đi.
Xuân Phái cùng đám nhóc nghỉ ngơi một lát rồi ra hòn non bộ lấy nước đánh răng,sau đó tắm rửa rồi đi ngủ.
Hai tháng qua đến bây giờ có lẽ đây là đêm ngủ ngon giấc nhất của hắn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
15 Tháng hai, 2020 18:32
mình định viết xong 10 chương r up một thể, nhưng thấy comment của bro mình up luôn nhé 3c
15 Tháng hai, 2020 09:44
Hóng dài cổ rồi tác giả ơi
05 Tháng mười một, 2019 18:21
sorry ae,dạo này mình bận nhiều việc quá nên k viết kịp
04 Tháng mười một, 2019 21:22
viết chậm quá tác giả
24 Tháng mười, 2019 09:12
thank bro
24 Tháng mười, 2019 09:12
ồ, có gì gây cười ở đây nhỉ :v
24 Tháng mười, 2019 06:36
truyện hay lắm tác giả :33
23 Tháng mười, 2019 23:10
cái dm đọc tên tác giả tự dưng buồn cười đéo chịu được.
14 Tháng mười, 2019 17:32
sao thế bạn,mình xem trên web bằng máy tính vẫn đọc bình thường mà
14 Tháng mười, 2019 16:17
huhu ko đọc dc :((
08 Tháng mười, 2019 13:35
mik lại hóng tiếp :)
06 Tháng mười, 2019 09:50
thank bro,đây là đứa con tinh thần của mình nên sẽ không để nó chết.Bạn yên tâm nhé!
05 Tháng mười, 2019 23:20
hay quá mong đừng drop :3
05 Tháng mười, 2019 22:58
viết cho vui thôi bạn ơi,có rất nhiều từ bậy và nhiều vấn đề không thể in thành quyển được.Bạn nghĩ gì nếu "Đỉnh cấp lưu manh" in thành quyển :v
05 Tháng mười, 2019 21:51
chuyên nghiệp thì căng nha. Với tình hình truyện mạng Việt Nam thì chưa ổn, đa phần viết vui thôi. Chỉ có mấy loại ngôn tình, hay thể loại kinh nghiệm sống,... in thành quyển mới tính chuyên.
05 Tháng mười, 2019 21:49
thank bro đã góp ý
05 Tháng mười, 2019 20:30
mấy bộ kiểu này phải có dàn ý + bối cảnh => chứ kg dễ bị cảnh cạn ý rồi drop hoặc cứ lan man
thêm nữa, muốn viết chuyên nghiệp + có độc giả thì phải bỏ vài thứ khác
vài lời góp ý cho tác giả
05 Tháng mười, 2019 19:30
cạn thì chắc chưa,nhưng độ này champion league vs ngoại hạng Anh nhiều quá k có hứng viết :v
05 Tháng mười, 2019 08:40
có mỗi mấy cái này cũng mô tả cho kỹ. ra lại lâu => chắc cạn ý nên drop rồi
01 Tháng mười, 2019 22:33
yes
01 Tháng mười, 2019 20:30
xuyên Trung mà ko phải xuyên Việt ah
BÌNH LUẬN FACEBOOK