Xuân Phái đã bắt đầu hành động. Thư phòng chỉ có 3 người là hắn,Bạch viên ngoại và bà lão Hạ Đình cùng nhau bàn bạc.
-Bạch bá bá,không biết ở Bạch phủ có mật đạo hay không?
Xuân Phái nhìn Bạch viên ngoại mỉm cười.
-Ngươi ngay cả điều này cũng biết.
Bạch viên ngoại kinh dị nhìn hắn.
Sao ta lại không biết, trong phim thường có nhiều cảnh như vậy mà. Ta xem đi xem lại nhiều chán rồi. Thời cổ đại nhà phú quý nào mà không có thông đạo chạy trốn chứ. Không nói đâu xa xôi làm gì, sự kiện Dư phủ bị sơn tặc tàn sát vừa rồi, gia chủ Dư gia và mấy đứa con của hắn đã theo thông đạo mà thoát ra.
-Cháu đoán ấy mà…
Xuân Phái rụt rè nói.
-Hai..zz. Thông đạo hiện tại có hai hướng, một hướng ra bờ sông đó là phía nam. Còn lối còn lại dẫn vào rừng là hướng bắc. Nhưng bất quá cũng chỉ có thể dùng thông đạo hướng bắc đi xuyên qua tường thành dẫn vào rừng. Thông đạo hướng nam theo con sông đi ra cổng thành không được. Hướng đó bây giờ sai dịch do Lưu tri huyện tăng cường rất nhiều. Nếu qua sẽ phải đụng độ bọn chúng, lại càng khó thoát thân hơn.
Bạch viên ngoại thở dài nói.
-Hướng đó không phải là hướng sông Tô chảy qua cửa thành sao? Bình thường vẫn có thuyền của thương nhân qua lại gần cổng thành mà.
Xuân Phái hỏi.
-Đúng là như thế, nhưng chúng ta không đi qua cổng thành được, mà cũng không thể đi thuyền trên sông qua đó. Còn lặn dưới nước thì không thể, nơi đó ở ngay cổng thành và rất thoáng. Khoảng cách mấy trăm trượng đó không ai mà nhịn thở được. Hướng đó chính là tử lộ.
Bạch viên ngoại thở dài một hơi nói.
Phủ huyện này là Ninh Thành chính là một tòa thành xây kín xung quanh, bình thường dân chúng qua lại đều qua bốn cửa thành. Nếu có chiến tranh xảy ra các cổng thành sẽ được đóng kín để hạn chế thương vong cho bách tính và thủ vững trước sự tấn công của quân địch. Nên ta thường thấy trong phim chiến tranh công thành,thủ thành là như thế.
Ở trong thành diện tích cũng rất rộng có đủ lương thực và đất trồng trọt đủ tự cung tự cấp trong vòng mấy tháng. Về phần nguồn nước thì con sông Tô này quá đủ dùng rồi. Đầu độc nguồn nước nghe thì đơn giản nhưng thực tế lại là điều không thể xảy ra, vì độc không bao giờ đủ cho một lượng nước nhiều như thế cả. Thế nên từ xưa đến nay lịch sử chưa từng ghi lại bất kỳ một trận đánh nào thời cổ đại dùng độc hạ đối thủ cả. Cửa thành cũng có một cái khung sắt to để chắn quân lính theo đường sông mà vào. Nhưng đó là thời chiến thôi, thời bình này cửa sông luôn mở để cho tàu thuyền thường nhân và dân thường qua lại.
Sông Tô là một con sông nhỏ chảy xuyên qua Ninh Thành. Cửa bắc là nơi sông đổ vào và đi ra là cửa thành phía nam. Sông Tô sâu chỉ tầm khoảng 3 đến 4 mét và rộng khoảng 8 đến 9 mét, tất nhiên là nhiều chỗ rộng và nông sâu khác nhau. Nhưng như thế cũng đủ cho tàu thuyền cỡ nhỏ và trung bình qua lại. Hướng này đối với Bạch viên ngoại là tử lộ nhưng đối với Xuân Phái thì không.
Theo hắn phân tích thì hướng đi vào trong rừng nguy hiểm hơn. Nếu chạy trốn thì ban đêm là thời điểm bóng tối che dấu tốt nhất. Giả sử như chạy trong rừng sẽ bị mất phương hướng, trong rừng không có đường càng khó đi. Hướng theo bờ sông sẽ trống trải và nhiều đường hơn để thoát. Cái cần giải quyết là làm sao đi qua cổng thành nam thôi.
-Ngươi nhìn hướng này đi, nếu có thể đi qua sông Tô ngay bên cạnh cửa thành. Chúng ta có thể men theo bờ sông xuống phía nam, đi qua khu rừng lau sậy này chừng mấy dặm là huyện Dương Sơn rồi. Nếu tiếp tục đi về hướng nam sẽ gặp một đồng cỏ mấy dặm vuông,sau đồng cỏ là một loạt dãy núi san sát nhau. Còn nếu từ rừng lau sậy đi về hướng Đông 30 dặm nữa thì đến thủ phủ chính của Dương Châu là Lạc Dương. Nhưng chúng ta không thể không đi vào đường rừng.
Bạch viên ngoại chỉ trên bản đồ bằng giấy mà hắn vừa vẽ xong. Tuy rất thô sơ nhưng đại khái có thể hiểu rõ phương hướng. Hai mươi năm làm thư lại cho quan huyện thời trước lúc này đã phát huy tác dụng. Nếu là người khác thì có lẽ sẽ biết rất ít, thời này làm gì có google map đâu.
-Chúng ta bây giờ không phải đang ở Lạc Dương sao?
Xuân Phái nghi hoặc hỏi. Hắn thật sự không biết một chút gì về nơi này cả. Ngay cả lịch sử thời này cũng nhớ mơ mơ hồ hồ.
-Tiểu tử, ngươi có phải ở trong núi sâu lâu ngày rồi nên vậy không?
Chúng ta đang ở huyện Ninh Giang, còn Lạc Dương tuy là thủ phủ sầm uất nhất nhưng nó cũng là một huyện thuộc Dương Châu. Ngươi đã hiểu hay chưa?
Bạch viên ngoại nhìn Xuân Phái lắc đầu cười khổ. Còn Xuân Phái chỉ nhún vai không giải thích gì cả.
-Bà Hạ, Bạch bá bá! Như đã nói chúng ta không thể chống lại bọn sơn tặc,Lưu tri huyện và Tào gia. Mấy ngày nữa là những ngày gần giữa tháng, đó là lúc có ánh trăng dẫn đường. Trong mấy ngày này cũng là lúc mà chúng ta chuẩn bị đường trốn.
Xuân Phái nói.
Bà lão Hạ Đình và Bạch viên ngoại đều gật đầu.
-Kế hoạch thế nào thì mai cháu sẽ nói lại để người ghi vào mà làm. Nhưng giờ cháu có chuyện rất quan trọng cần nói.
Xuân Phái trầm ngâm nói.
-Chuyện gì?
Bạch Thái Thành và bà lão cùng nhìn về phía hắn.
-Như hai người đều biết, thông đạo chia ra hai hướng nên chúng ta sẽ chia ra hai đường mà chạy. Cháu cùng một số ít sẽ đi theo dòng sông Tô qua cửa thành nam, những người còn lại thì đi theo hướng vào rừng. Sau đó chúng ta vẫn tách ra tiếp mà không cần gặp nhau. Nhóm của cháu sẽ xuôi về hướng nam, còn nhóm còn lại thì đi về hướng Đông rồi tản vào Lạc Dương đông đúc kia.
-Không được…
Bà lão và Bạch viên ngoại đồng thanh nói.
-Tiểu Khánh ngươi đây là muốn mạo hiểm làm mồi dụ chúng sao, nếu đi thì cùng đi vào đường rừng. Có chết thì mọi người cùng chết.
Bạch Thái Thành nhìn Xuân Phái không chớp mắt nói.
-Tiểu Khánh à, bà sống đến bây giờ cũng đủ rồi nên không đi nữa. Cháu là hi vọng lớn nhất của chúng ta nên không thể tách ra.
Bà lão nói.
-Hai người! Thật ra thì đi theo sông Tô là hướng đi an toàn nhất. Cháu tính dẫn những người còn trẻ đi theo. Hướng vào rừng tuy nguy hiểm hơn nhưng không có nghĩa là không có đường thoát thân.
Nếu như một trong hai nhóm xảy ra vấn đề thì vẫn còn có người sống sót để trả thù bọn chúng.
Xuân Phái lạnh giọng nói.
Hắn không tự tin đến mức ngu xuẩn mà dựa vào mấy khẩu súng ngắn chống lại bọn sơn tặc và liên minh bọn chúng. Nếu có đủ thời gian hắn đúc và làm thêm 10 khẩu súng trường tự động nữa thì còn có khả năng. Tuy thuốc nổ đen còn nhiều nhưng đá lửa thì cũng không thể nào tìm thêm nguồn cung nào nữa. Làm bom mìn không cẩn thận còn tự hại chính mình.
Xuân Phái đã viết vào giấy công thức thuốc nổ đen rồi cuộn lại nhét vào ống trúc đậy kín rồi đưa cho Châu Mộc. Nếu như nghe được tin tức bọn Xuân Phái gặp nạn thì mới mở ống trúc ra, dùng thuốc nổ đen mà trả thù bọn chúng. Nếu không nghe tin tức gì thì tạm thời cứ cất đi chứ không được đụng vào.
Dù sao nếu có người lạ cầm thì cũng không ai biết bên trong đó viết gì cả. Dân chúng thời này không ai biết số Ả rập nhưng Châu Mộc lại biết, chưa kể Xuân Phái chỉ dặn bằng mồm 2 chất diêm tiêu và lưu huỳnh. Chất thứ ba là than củi hắn gói lại trong giấy nhét vào phần trong ống trúc đó, khi mở nút gỗ ra thì mới biết.
Châu Mộc là một người rất cố chấp nên Xuân Phái tin tưởng hắn sẽ giấu rất kín.
Sau khi bàn bạc xong ba người đều thống nhất không nói với những người còn lại, chỉ dùng hành động để phân phó người khác. Xuân Phái vốn muốn nói với Bạch viên ngoại là trả khế ước bán thân cho hạ nhân trong phủ để bọn họ rời đi. Còn nhóm người trong thôn thì tách ra mà ẩn vào những nhà quen biết bình dân khác.
Nhưng sau khi nghĩ lại hắn lại bỏ qua điều đó. Hắn chỉ nghĩ đến xung quanh khắp nơi là tai mắt bọn chúng. Những người này mà ra ngoài bị bọn chúng bắt được thì sao. Bằng cực hình thì họ sẽ bán đứng là chắc chắn. Đây không phải là lúc mềm lòng thương người được, làm thế sẽ dẫn đến đường cùng cho mọi người.
Buổi chiều hôm ấy Xuân Phái và Bạch Thái Thành cùng đúc lại số thủy tinh vụn màu xanh lá mà Xuân Phái đập vỡ trước đây. Thủy tinh là chất dễ nóng chảy nên chẳng mấy chốc đã có thể gia công. Đổ thủy tinh nóng chảy vào chỗ lõm của tảng đá có hình ngọc bội, dùng kéo cắt chúng tách ra rồi lấy thanh kiếm ép vào. Đợi cho nguội thì nạy ra là có một “ngọc bội cực phẩm rồi”. Nhưng trừ Xuân Phái ra chẳng ai biết nó làm bằng những gì, chỉ có Bạch viên ngoại mơ hồ đoán được nó có “muối mỏ” chất đầy trong kho nhà họ Bạch kia.
Xuân Phái hiểu được tầm quan trọng của việc bí mật này là như thế nào. Tiết lộ chúng ra thì chết lúc nào cũng chẳng biết.
Buổi sáng hôm sau Xuân Phái,Bạch viên ngoại và hộ vệ Cao Đặng rời khỏi phủ. Trong ống tay áo dài thùng thình kia của hắn là bàn tay phải cầm khẩu súng ngắn đã lên nòng và đầy đủ 6 viên đạn. Bạch viên ngoại thì chỉ để trong ống tay áo, khi cần thì rút ra dùng được ngay.
Xuân Phái bây giờ mới thấy lợi ích của bộ áo dài mà ống tay rộng thùng thình này.
----Cửa tiệm kim hoàn đá quý lớn nhất phủ huyện-------
Kim Ngọc Bảo Trai là một tiệm kim hoàn đá quý lớn nhất huyện Ninh Giang. Ông chủ họ Lưu tên là Đức Huy là con của ông chú của Lưu tri huyện bây giờ. Lưu Đức Huy có chỗ dựa lớn như vậy nhưng lại buôn bán rất thành thật. Tuy bình thường hắn cũng mua đắt bán rẻ thật nhưng các mặt hàng hắn bán luôn là hàng thật và chất lượng. Ai nguyện ý mua hay bán thì làm chứ không cường thế ép người hay lừa gạt người khác.
Để đánh gia sơ bộ về con người này thì có thế dùng từ “ Gian thương không độc ác”.
-Lưu lão đầu, đây là 3 miếng “ngọc bội gia truyền của nhà ta”. Ngươi xem định giá mỗi cái bao nhiêu bạc đây.
Bạch viên ngoại mỉm cười đặt lên bàn chưởng quầy 3 hộp gỗ chạm khắc tinh tế, hộp gỗ để mở ra. Bên trong hộp gỗ là 3 miếng thủy tinh màu xanh lá do lẫn sắt oxit có hình ngọc bội. Bên dưới lót tấm lụa màu trắng tinh khiết. Mặt sau nổi lên một chữ Bạch.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
15 Tháng hai, 2020 18:32
mình định viết xong 10 chương r up một thể, nhưng thấy comment của bro mình up luôn nhé 3c
15 Tháng hai, 2020 09:44
Hóng dài cổ rồi tác giả ơi
05 Tháng mười một, 2019 18:21
sorry ae,dạo này mình bận nhiều việc quá nên k viết kịp
04 Tháng mười một, 2019 21:22
viết chậm quá tác giả
24 Tháng mười, 2019 09:12
thank bro
24 Tháng mười, 2019 09:12
ồ, có gì gây cười ở đây nhỉ :v
24 Tháng mười, 2019 06:36
truyện hay lắm tác giả :33
23 Tháng mười, 2019 23:10
cái dm đọc tên tác giả tự dưng buồn cười đéo chịu được.
14 Tháng mười, 2019 17:32
sao thế bạn,mình xem trên web bằng máy tính vẫn đọc bình thường mà
14 Tháng mười, 2019 16:17
huhu ko đọc dc :((
08 Tháng mười, 2019 13:35
mik lại hóng tiếp :)
06 Tháng mười, 2019 09:50
thank bro,đây là đứa con tinh thần của mình nên sẽ không để nó chết.Bạn yên tâm nhé!
05 Tháng mười, 2019 23:20
hay quá mong đừng drop :3
05 Tháng mười, 2019 22:58
viết cho vui thôi bạn ơi,có rất nhiều từ bậy và nhiều vấn đề không thể in thành quyển được.Bạn nghĩ gì nếu "Đỉnh cấp lưu manh" in thành quyển :v
05 Tháng mười, 2019 21:51
chuyên nghiệp thì căng nha. Với tình hình truyện mạng Việt Nam thì chưa ổn, đa phần viết vui thôi. Chỉ có mấy loại ngôn tình, hay thể loại kinh nghiệm sống,... in thành quyển mới tính chuyên.
05 Tháng mười, 2019 21:49
thank bro đã góp ý
05 Tháng mười, 2019 20:30
mấy bộ kiểu này phải có dàn ý + bối cảnh => chứ kg dễ bị cảnh cạn ý rồi drop hoặc cứ lan man
thêm nữa, muốn viết chuyên nghiệp + có độc giả thì phải bỏ vài thứ khác
vài lời góp ý cho tác giả
05 Tháng mười, 2019 19:30
cạn thì chắc chưa,nhưng độ này champion league vs ngoại hạng Anh nhiều quá k có hứng viết :v
05 Tháng mười, 2019 08:40
có mỗi mấy cái này cũng mô tả cho kỹ. ra lại lâu => chắc cạn ý nên drop rồi
01 Tháng mười, 2019 22:33
yes
01 Tháng mười, 2019 20:30
xuyên Trung mà ko phải xuyên Việt ah
BÌNH LUẬN FACEBOOK