Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả nhiên đúng như Hạ lão gia dự đoán. Tú tài họ Châu sau vài ngày lại nhặt được một túi vải, bất quá lần này trong túi chỉ có vài chục văn tiền. Chứ không được nhiều đến mấy lượng như lần trước. Dù có như vậy thì phần cúng bái trời đất,thần phật ban phước hắn cũng không thể thiếu và làm rất nhiệt tình.

Nhưng đến cái vái thứ ba thì cái đầu của hắn đang cúi xuống vái,cái mông chổng lên,thì đầu hắn bị trùm cái áo lại. Trước mắt hắn tối tăm không còn thấy ánh sáng, một nhóm người bước chân dồn dập đến đập hắn một trận. Họ châu bị một quyền vào bụng đau đớn co lại như con tôm luộc,nước miếng chảy ra. Hắn đau tức ngực không nói ra lời. Còn chưa kịp kêu lên thì những tiếng đấm đá liên tiếp xảy ra, cho đến khi hắn không còn sức lực lăn lộn nữa thì cuộc đánh đấm cũng dừng lại. Hắn tưởng rằng họ đã buông xuôi rồi thì tự nhiên ai đó đạp luôn vào cái mặt của hắn.Làm cái má một bên mặt của hắn sưng vù lên.

Nhóm người đánh xong bỏ lại cái áo vẫn đang cuốn lên đầu tú tài họ Châu. Cũng may những người này ra tay không phải những chỗ nguy hiểm. Mà là những bộ phận như mặt,mông,tay,chân,bụng…nên vị tú tài nọ vẫn lê lết về được đến ngôi nhà nhỏ của mình.

Lúc về hắn kể lại câu chuyện của mình cho vợ hắn nghe, vợ hắn khi nghe xong thì nhíu đôi mày lại suy nghĩ một lúc lâu mới nói với chồng rằng. Có thể là do người ta đùa bỡn chứ không phải là cướp bóc,vì nếu cướp bóc thì chúng đã vét sạch tiền rồi. Cô dặn chồng lần sau thấy vậy thì nên bỏ qua, tiền tự nhiên rơi xuống thì cũng không phải là tốt.

Tú tài họ châu lần này nghe lời vợ không tham của rơi nữa,quả nhiên hắn không bị làm sao cả.

--Trong bụi rậm ven đường—

-Lão gia,họ Châu lần này không nhận sự giúp đỡ của “bồ tát” nữa, hì hì.
Một tên gia đinh nói rất khẽ,tay hắn còn đang bưng miệng nén cười.

-Làm bộ thanh cao thế thôi…hắn sợ nhặt tiền thì bị đánh đó..khặc khặc..
Hạ lão gia cũng đang cố nén cười,dường như ông vừa tìm thấy một niềm vui mới.

-Vậy hắn không nhặt tiền thì bây giờ làm sao đây lão gia.
Tên gia đinh khác lại lên tiếng.

-Ờ..ừm..hắn không nhặt thì càng phải đánh,ai bảo hắn làm bộ thanh cao làm chi..bày đặt nhặt được tiền rồi còn muốn bái thần phật. Phật đang sống ở đây thì không bái…
Sau một chút chần chờ,cuối cùng thì Hạ lão gia cũng nói.

-Vẫn đánh à…lão gia
Tên gia đinh dường như đang lo cho tú tài họ Châu,lần trước hắn tận mắt chứng kiến người này thê thảm cỡ nào.

-Nói nhiều…đánh cho ta. Đánh mạnh vào.
Hạ lão gia lần này chủ động phóng lên trước.

Bốp..bốp..

Bụp …bụp…

Ah….a..
Tiếng đánh đấm và tiếng kêu rên đều vang lên,bụi đất tung mù mịt.

Châu Kiệt Luân lần này về đến nhà khuôn mặt lại sưng vù,chân bị đau phải đi cà nhắc. Xâu tiền đồng bị ai đó buộc vào cổ hắn đã gỡ ra.Lúc bị đánh còn ai đó quát hắn rằng “ngươi dám chê không nhận tiền của ta hả” .Lúc vợ của hắn thấy như vậy liền lăn hai hàng nước mắt. Trên đời này ngoài người thân thì không ai xa lạ tự nhiên giúi tiền vào túi ngươi cả. Họ Châu và Hạ Đình đều đoán được người ra tay là người thân. Vì vết đánh đập rất có chừng mực.
Bất quá người thân của họ châu thì chỉ có mỗi gia đình ông chú không khá giả cho lắm, vì vậy người vừa hận chồng cô ta chỉ có thể là gia đình người thân của cô gái. Đó là Hạ phủ.

Không lấy tiền cũng bị đánh mà lấy cũng bị đánh, đó cũng coi như là một bi ai lớn của đời người. Nên họ Châu lựa chọn thà bị đánh mà có tiền còn hơn.

Nhưng mấy lần sau nhận được tiền cũng thấp thỏm mong chờ bị đánh. Cuối cùng lại không xảy ra,hắn mới biết là nhặt thì nhặt chứ đừng cảm ơn thần phật làm gì cả.

Trở về hiện tại,Bạch phủ bỗng nhiên kéo đến thôn làm mấy gian nhà cỏ trở nên chật ních. Mấy người trong thôn thì người này nhìn người kia,người kia nhìn người này trong mắt đều là một mảng mờ mịt và nghi vấn. Không ai hiểu được tại sao Bạch viên ngoại giàu có đang sống sung sướng trong một cái tòa phủ, lại tự nhiên mang theo hạ nhân bỏ cả cái nhà rộng lớn chạy đến cái nơi rách nát này làm gì.
Thời này thông tin liên lạc rất hạn chế,nên sự kiện Dư phủ bị sơn tặc tàn sát thôn nhỏ này vẫn còn chưa biết. Nếu là trước đây thì họ đã biết,vì trước đây nhóm người trong thôn phải thường xuyên đi bán các sản phẩm mình săn được lấy đồ ăn và vật dụng khác.

Nhưng bây giờ họ vừa thu hoạch một vụ lúa bội thu xong, nên chưa cần phải lên trấn làm gì cả. Nhóm người phụ nữ thì cũng phải giúp việc thu hoạch, nên việc thêu thùa cũng bỏ dở.
Thời bấy giờ thu hoạch không có đơn giản như sau này. Thu hoạch sau này có máy móc làm hết rồi, đi gặt lúa chỉ cần chỉ vào ruộng rồi máy xuống gặt rồi thóc lúa máy kéo cũng chở về nhà luôn.
Thời này chủ yếu vẫn làm bằng sức người nên mấy mẫu ruộng ở thung lũng trong thôn phải mất gần nửa tháng mới thu hoạch xong. Phần vì diện tích tương đối nhiều, phần nữa là khu ruộng nước lúc nào cũng đầy đủ và bón phân dơi. Nên năng suất lúa cao đến bất ngờ,thành ra nhóm người trong thôn lại phải vất vả một phen. Nhưng mệt thì mệt nhưng ai cũng cười đến ngoác mồm.

Những hạ nhân phải đi theo hầu hết cũng bất đắc dĩ thở dài. Chủ nhân của bọn họ là Bạch lão gia có lẽ sợ chết đến phát điên rồi, nhưng nếu đổi lại là họ thì cũng không biết làm sao. Thôi thì sống được đến đâu hay đến đó vậy.
Bởi vì số phận của hạ nhân gắn liền với chủ nhân rồi,cho dù chủ nhân có thành ăn mày thì khế ước vẫn còn hiệu lực. Ăn mày vẫn là chủ nhân như bình thường.
Không may vì một vấn đề nào đó chủ nhân bị chết đi, người hầu và nô tỳ cũng bị chôn sống theo. Vì quan niệm thời này nó chó má như vậy đấy,qua thế giới bên kia cũng cần người hầu hạ.

Ở một số nơi như Bạch phủ thì có lẽ việc chôn hạ nhân đi theo người chết không xảy ra, nhưng ngoài nơi này ra thì việc tàn nhẫn chôn sống hạ nhân đi theo người chủ nhân chết vẫn xảy ra hết sức phổ biến.

Trong một bãi cỏ xanh mướt cách thôn nhỏ không xa, Xuân Phái và 9 người đang đứng trước cái cây lớn. Trên cây là hình nộm rơm được buộc vào thân cây. Trong nhóm này có hai vợ chồng Bạch viên ngoại,hai đứa con của họ Bạch Nhân Sinh và Bạch Tuyết Kỳ,cô bé Lệ Dĩnh và 4 đứa nhỏ họ Châu.

Ngoài những người này ra Xuân Phái không thể tin tưởng ai khác, Những hạ nhân khác có lẽ nếu được sử dụng súng sẽ dễ dàng học hơn mấy đứa nhỏ 12,13 tuổi. Nhưng để không lộ bí mật hắn cũng chỉ có thể tin tưởng mấy người này. Càng nhiều người biết hắn lại càng nguy hiểm.

-Mọi người chú ý,dùng tay thuận cầm súng thế này. Tay không thuận ngửa lòng bàn tay ra,tỳ súng xuống lòng bàn tay thế này. Bình tĩnh ngắm chuẩn rồi bóp cò.
Xuân Phái nói.

Thực tế hắn đã được bắn súng AK 47 thật, nhưng đó chỉ là lúc đi học quân sự trong trường học. Bất quá cũng chỉ được bắn 3,4 lần thôi. Mà súng AK có đặt trên bệ tỳ nên không bị giật.
Sử dụng súng ngắn không đơn giản như trong phim vẫn làm,đó là những người chuyên nghiệp mới cầm bắn một tay được. Những người mới bắn mà cầm súng bắn một tay không tỳ có thể bị trật khớp tay lúc nào không hay,do sức giật của súng cũng khá mạnh.

Xuân Phái cầm khẩu súng lên,mở chốt khóa nòng, cầm súng bằng tay phải và tỳ lên tay trái. Hắn nhắm vào hình nộm rơm rồi bóp cò.

--Đùng…
Viên đạn xuyên qua người rơm găm thẳng vào thân cây.
Trên nòng súng xuất hiện một làn khói đen,vì thuốc nổ đen này là thứ nổ có khói.
Chín người trừ hai phụ tử Bạch viên ngoại ra thì đều mặt mày xanh mét, mấy đứa nhỏ có đứa còn run rẩy cả tay chân.

-Bạch bá bá,người lên trước đi…làm như cháu dặn.
Xuân Phái cầm tới một khẩu súng đã có đạn đưa cho Bạch Thái Thành. Nhưng ông ta tay vẫn run run không cầm nổi khẩu súng. Xuân Phái không còn cách nào khác chỉ đành cầm tay ông ta như người lớn hướng dẫn trẻ con vậy.

Bạch bá bá, đừng sợ. Người cứ ngắm vào người rơm rồi bóp cò thôi.
Xuân Phái nói.
Nhưng Bạch Thái Thành vẫn còn sợ không dám bóp cò. Ông ta đang lo mình không biết sử dụng vũ khí của “tiên giới”. Xuân Phái không còn cách nào nào khác chỉ có thể nắm giữ tay ông ta, nếu không Bạch viên ngoại này run rẩy chĩa súng vào những người khác thì nguy to.

-Bạch bá bá, bóp cò…

-Đùng..
Lần này viên đạn sượt qua thân cây bóc ra một lớp vỏ dày.
Xuân Phái chỉ có cách trực tiếp chỉ tận tay và hướng dẫn như vậy. Viết ra lý thuyết hắn không biết chữ Hán, mà cho dù biết thì hắn không có thời gian mà dạy từng chút một. Cứ dạy cầm tay chỉ mặt như vậy là nhanh nhất, từ từ mà học thì sơn tặc cũng không có đợi được mình.

Tiếp theo là tự Bạch Thái Thành bắn súng. Có vẻ như một hai lần có người cầm tay ông ta đã cảm thấy tự tin hơn. Lần này 10 viên thì có 4 viên trúng hình nộm.
Sau khi Bạch Thái Thành có thể sử dụng tạm ổn khẩu súng, đến lượt Bạch Nhân Sinh và sau đó là mẹ con Bạch phu nhân. Cuối cùng mới đến lượt lũ nhỏ, nhưng chúng sợ hãi quá nên mãi đến tận 5 ngày sau đó thì đứa nhỏ sợ hãi nhất Lệ Dĩnh đã có thể hơi lúng túng dùng được.
Thật sự mà nói thì thời này quan niệm về “nam nữ thụ thụ bất thân” là điều mà người ta đặt ra làm thước đo để làm người. Bình thường mà nói thì Xuân Phái không thể nào đụng được vào cơ thể của hai mẹ con họ Bạch chứ đừng nói đến cầm tay mà chỉ bắn súng. Nhưng mà bây giờ cái chết đang ở trước mặt tất cả mọi người thì không ai có thể quản được nhiều như vậy. Xuân Phái cũng không mà họ Bạch cũng không.

Ở cái thời toàn vũ khí lạnh này thì súng ngắn được xem là không có đối thủ,tất nhiên đó là đối đầu với một số lượng người không lớn. Chứ cả trăm người trở lên tràn lên thì súng cũng không giải quyết được gì. Dù vậy vẫn có một thứ rất đáng sợ mà người cầm súng cũng phải sợ. Vũ khí tầm xa cổ đại chính là cung tên. Chỉ một giây lơ là thôi một cung thủ dễ dàng lấy mạng người trong chớp mắt.
Cho nên Xuân Phái cần phải huấn luyện mọi người cách né và tránh khỏi tầm bắn của những cây cung.
Lăn lộn,và trườn người sau đó là tìm những vật cản, co người núp vào là những điều thiết yếu để tránh vũ khí tầm xa.

-Lăn lộn và tản ra…
Xuân Phái vừa nói vừa phất tay thì cả mười người mỗi người lộn người liền tản ra,sau đó tìm vật cản như hòn đá,gốc cây,mô đất núp vào.

-Ghé mắt lên một chút đồng thời chĩa súng về kẻ địch..xử lý những cung thủ trong tầm bắn trước, nếu kẻ địch tới giáp lá cà phải ngay lập tức xử lý…

Xuân Phái không thể nào nhớ được đây là lần thứ bao nhiêu trong mấy ngày nay hắn tập bài tập này. Chỉ biết một điều là mỗi người đã phải bỏ đi một bộ quần áo bẩn thỉu và rách nát rồi. Chín người nam có,nữ có,già có trẻ có đã ngán đến tận cổ. Nhưng khi Xuân Phái nhắc đến cảnh Dư phủ bị chém đến không còn một ai thì ai nấy lại điên cuồng tập luyện, còn hơn là uống thuốc kích thích.

Những ngày sau đó bài tập này đã thành phản xạ tự nhiên rồi, sau đó là những bài tập rèn luyện sức khỏe như lên xà đơn hay bơi lội…
Chớp mắt một cái gần hai tháng đã trôi qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Khánh Xù
15 Tháng hai, 2020 18:32
mình định viết xong 10 chương r up một thể, nhưng thấy comment của bro mình up luôn nhé 3c
Lê Thanh Viên
15 Tháng hai, 2020 09:44
Hóng dài cổ rồi tác giả ơi
Khánh Xù
05 Tháng mười một, 2019 18:21
sorry ae,dạo này mình bận nhiều việc quá nên k viết kịp
Hieu Le
04 Tháng mười một, 2019 21:22
viết chậm quá tác giả
Khánh Xù
24 Tháng mười, 2019 09:12
thank bro
Khánh Xù
24 Tháng mười, 2019 09:12
ồ, có gì gây cười ở đây nhỉ :v
Hieu Le
24 Tháng mười, 2019 06:36
truyện hay lắm tác giả :33
Peter958
23 Tháng mười, 2019 23:10
cái dm đọc tên tác giả tự dưng buồn cười đéo chịu được.
Khánh Xù
14 Tháng mười, 2019 17:32
sao thế bạn,mình xem trên web bằng máy tính vẫn đọc bình thường mà
Hieu Le
14 Tháng mười, 2019 16:17
huhu ko đọc dc :((
Hieu Le
08 Tháng mười, 2019 13:35
mik lại hóng tiếp :)
Khánh Xù
06 Tháng mười, 2019 09:50
thank bro,đây là đứa con tinh thần của mình nên sẽ không để nó chết.Bạn yên tâm nhé!
Hieu Le
05 Tháng mười, 2019 23:20
hay quá mong đừng drop :3
Khánh Xù
05 Tháng mười, 2019 22:58
viết cho vui thôi bạn ơi,có rất nhiều từ bậy và nhiều vấn đề không thể in thành quyển được.Bạn nghĩ gì nếu "Đỉnh cấp lưu manh" in thành quyển :v
Dsd Sds
05 Tháng mười, 2019 21:51
chuyên nghiệp thì căng nha. Với tình hình truyện mạng Việt Nam thì chưa ổn, đa phần viết vui thôi. Chỉ có mấy loại ngôn tình, hay thể loại kinh nghiệm sống,... in thành quyển mới tính chuyên.
Khánh Xù
05 Tháng mười, 2019 21:49
thank bro đã góp ý
luonghongthuan
05 Tháng mười, 2019 20:30
mấy bộ kiểu này phải có dàn ý + bối cảnh => chứ kg dễ bị cảnh cạn ý rồi drop hoặc cứ lan man thêm nữa, muốn viết chuyên nghiệp + có độc giả thì phải bỏ vài thứ khác vài lời góp ý cho tác giả
Khánh Xù
05 Tháng mười, 2019 19:30
cạn thì chắc chưa,nhưng độ này champion league vs ngoại hạng Anh nhiều quá k có hứng viết :v
luonghongthuan
05 Tháng mười, 2019 08:40
có mỗi mấy cái này cũng mô tả cho kỹ. ra lại lâu => chắc cạn ý nên drop rồi
Khánh Xù
01 Tháng mười, 2019 22:33
yes
BăngTuyếtNhi
01 Tháng mười, 2019 20:30
xuyên Trung mà ko phải xuyên Việt ah
BÌNH LUẬN FACEBOOK