Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làn sương mù màu trắng mỏng manh, bị những cơn gió lạnh cuối thu thổi dạt đi. Những giọt nước nhỏ li ti cuộn theo những luồng gió giống như là từng dòng chảy chứ không phải rơi thẳng đứng. Cỏ thì ướt đẫm sương mù nhưng vẫn không thể xanh lên được, mà vẫn một màu úa vàng ảm đạm. Dường như là nó cũng biết những giọt sương mù này ,chỉ là một mồi nhử trước ba tháng mùa đông lạnh giá dài đằng đẵng.


Sống ở trong rừng nhưng mà muốn có củi đốt thì vẫn phải đi kiếm. Ba tháng mùa đông mà không có củi sưởi ấm thì chết lạnh cả đám. Vì vậy đám người Xuân Phái từ hôm nay bắt đầu công việc kiếm củi cho mùa đông.
Nếu như bây giờ vẫn còn ở Bạch phủ thì họ cũng không phải lo lắng như bây giờ. Ở chợ người ta bán nhiều lắm. Có người bán một bó ba đồng, người bán bốn đồng. Cũng có khi hôm nào nhiều người họ bán ế thì chỉ có hai đồng, chứ rất ít người gánh quay về nhà. Với điều kiện của Bạch phủ thì chỉ cần hai đến ba lượng bạc là đủ cho cả phủ rồi.


Cây thông trong gỗ của nó chứa rất nhiều loại chất dầu. Vì thế mà thậm chí khi còn cây còn đang sống vẫn rất bắt lửa. Do đó mà đám người Xuân Phái chọn đốn củi ở rừng thông cách sơn động có một đoạn khoảng hai trăm mét. Gỗ thông thì không cần phải phơi khô, cứ mang về là đốt thôi. Hai chiếc xe ngựa và ba con la làm công việc vận chuyển trở nên dễ dàng hơn, cộng thêm việc mỗi người đều có một thanh kiếm ngắn nữa. Sống kiếm đúc dày nên việc chặt chém trở nên đơn giản. Đến nửa buổi sáng thì ba con la và hai cỗ xe ngựa đã chất đầy củi thông. Sau khi đem củi về cất vào một góc của sơn động, thì Xuân Phái lại làm ra một hành động rất khó hiểu.

Đó là hắn bảo mọi người để xe ngựa và ba con la ở lại chuồng và lần nữa quay trở lại rừng thông. Mỗi người phải tự chặt cho mình một bó củi mà mình cảm thấy vừa sức, rồi tự mình vác trở về sơn động.


-Tiểu Khánh, con hôm nay bị làm sao vậy. Làm sao lại bắt mọi người phải vác củi. Trong khi đó có hai cỗ xe ngựa và ba con la chở củi rồi. Nếu như đàn ông như chúng ta thì không cần nói làm gì, đằng này phụ nữ và thiếu nữ chân yếu tay mềm còn phải mang nặng gánh dài. Người khác ta không nói, ngươi không biết thương thê tử và mẹ vợ ngươi hay sao?


Bạch viên ngoại kéo Xuân Phái lại một chỗ nói. Giọng điệu của hắn đầy buồn bực. Chẳng lẽ đứa con rể này của mình có sở thích ngược đãi người khác sao.

-Nhạc phụ, con không phải là tự nhiên lại để mọi người vác củi. Vác củi để rèn luyện sức khỏe và sức bền để sau này còn tồn tại được, tiếp theo còn nhiều thứ khác phải làm nữa.

Xuân Phái thở dài nói.

-Thứ khác phải làm? À ta quên mất không hỏi, ngươi tính toán như thế nào bây giờ đây. Lên kinh thành thi lấy công danh hay là chúng ta xuôi về phương nam...


Bạch viên ngoại cũng thở ra một hơi nói. Dù sao thì hắn cũng không mong đứa con rể này bị điên.

-Diệt Hương Sơn...

Xuân Phái trầm giọng nói.

-Ngươi....ngươi..nói cá...i gì..

Bạch viên ngoại lắp bắp kinh hãi. Ngón tay run rẩy chỉ Xuân Phái nói.

-Diệt sơn tặc núi Hương Sơn...

Xuân Phái nhìn Bạch viên ngoại không chớp mắt nói.

-Không được! Chuyện này không thể nào có khả năng. Chúng ta lực lượng không bõ để chúng giắt kẽ răng. Quân triều đình sẽ không bao giờ đến được. Dân chúng sợ chúng còn hơn cả tổ tiên rồi. Chưa kể với địa thế Hương Sơn cho dù có vạn quân đến cũng không thể nào công phá.

Bạch viên ngoại lắc đầu nói.

Hắn nói đều là sự thật cả. Quân triều đình sẽ không bao giờ đến. Địa thế lên Hương Sơn chỉ có một đường lên rất dốc,hẹp và hiểm trở. Có chỗ phải trèo các bậc thang bằng đá mà lên. Nó hẹp đến độ có đoạn chỉ vừa hai đến ba người đi qua cùng lúc. Nên cho dù đại quân có đến hiểm địa này thì chả khác gì cỗ máy xay thịt cả. Thử tưởng tượng một lối hẹp như thế mà chỉ có hai ba người vừa đi qua. Khi họ đi ra thì thấy phía trên đầu có mấy trăm người cầm vũ khí chờ sẵn là đủ hiểu rồi. Đóng quân dưới núi chờ chúng chết đói cũng hầu như không có khả năng.Bởi vì bình nguyên Hương Sơn rộng đến mấy dặm vuông. Nguồn nước thì rất dồi dào. Bình thường thì đám sơn tặc chỉ trồng trọt một ít hoa màu và rau củ. Chứ nếu bị đại quân vây bọc bên dưới có lẽ bọn chúng nó cũng tự cấp được lương thực .Hương Sơn là một thành trì tự nhiên không thể công phá. Ít nhất triều đình có biết, mà đi thiêu cả vạn quân vào nơi này. Để diệt đám sơn tặc có vài trăm người thì cũng không ai dám làm.

-Hay là thế này đi, chúng ta lên kinh thành kinh doanh. Với khả năng của chúng ta ít nhất không đến nỗi chết đói đi. Cùng lắm nếu kinh doanh thua lỗ thì ta mua vài mẫu đất ở ngoại thành trồng trọt. Sau đó mấy đứa các ngươi cố gắng thi lấy công danh rồi ra làm quan, rồi lúc đó mới dâng tấu lên thánh thượng diệt bọn chúng. Hoàn toàn có thể đúng không?

Bạch viên ngoại vỗ vai Xuân Phái nói.

Xuân Phái gật đầu một cái sau đó lại lắc đầu.

Hắn không phải là không nghĩ đến khả năng này. Chính xác hơn là mục tiêu ban đầu của hắn là vậy, nếu như những người họ Châu không bị đóng lên cọc gỗ treo trên cổng thành cho đến chết. Sự việc đó làm hắn ôm chặt đầu suy nghĩ suốt nhiều ngày. Cảm giác là một người lương thiện bỗng dưng có một nhóm hơn hai trăm người đến cướp bóc và muốn giết chết mình. Vừa giải quyết chúng xong về Bạch phủ thì ba thế lực quây vào đuổi giết, ép mình chết. Con thỏ hiền lành đến đâu thì khi rơi vào đường cùng cũng cắn người huống chi Xuân Phái. Cảm giác tử vong trong chốc lát ập đến,sinh tử chỉ cách đường tơ kẽ tóc, và nỗi nhục nhã khi bị đuổi giết, như một con thú bị săn nó phẫn hận đến mức nào, nếu ai không rơi vào trường hợp như hắn thì không thể nào hiểu được. Sợ hãi ư? hắn đúng là rất sợ. Nhưng mà giờ đây mối thù sinh tử đã phủ lên hết tất cả nỗi sợ.

Sơn tặc cướp bóc và giết thương đội hơn hai mươi người. Ừ không sao cả. Đáng thương cho họ không may thôi, ta có cuộc sống của ta không muốn đi tìm chết. Sơn tặc bắt cóc tiểu thư nhà phú thương họ Đỗ lên Hương Sơn. Ôi đáng thương cho số phận thiếu nữ. Chỉ mong chúng không ngược đãi và hành hạ nàng ta. Chỉ mong nàng đừng có tự vẫn mà chết. Ta cũng không phải người thân hay gì đó nàng mà liều cái mạng này lên đó....

Sơn tặc cướp bóc,huyết tẩy nhà họ Dư. Ta lúc đó dù rất thương cảm cho số phận của họ, nhưng mà ta có thể làm gì đây,ngoài việc trách thiên đạo bất nhân.

Mọi ý nghĩ của Xuân Phái thực tế cũng chỉ là lý do để cho lòng hắn thanh thản hơn. Sẽ chẳng ai đi trách một người tại sao không đứng ra chống lại sơn tặc. Cả mấy chục vạn dân quận Đan Dương này có lẽ có rất nhiều người nghĩ như thế. Nhưng không có ai dám đứng ra chống lại chúng cả. Xuân Phái chỉ vì hai chữ "nhân đạo" mà rơi vào lối suy nghĩ mua dây buộc mình.

Cho đến khi hắn bị sơn tặc đến cướp bóc, sau đó thì bị vây giết nhục nhã như con thú rừng bị săn đuổi. Đến lúc chạy thoát khỏi sự chết chóc, Xuân Phái đã quyết tâm phải diệt trừ đám ác lang trên Hương Sơn. Nói thì rất dễ dàng nhưng khi nghĩ đến thì hầu như mọi phương án đều rơi vào ngõ cụt. Cuối cùng hắn cũng đành chịu chấp nhận sự thật là bây giờ vẫn chưa thể làm được điều đó. Rồi hắn nghe tin những người họ Châu bị đóng cọc treo lên cửa thành cho đến khi chết.


Tin tức đó đối với hắn như một giọt nước tràn ly. Con người nào phải cỏ cây, dù là người không có quan hệ máu mủ gì cả. Nhưng hắn đã mấy tháng sống ở thôn, cũng có một ít tình cảm với những thôn dân chất phác này. Nếu như Xuân Phái không đến đây và Bạch phủ cũng không đến thôn này. Có lẽ bây giờ họ vẫn là những sơn dân chất phác ngày ngày săn thú kiếm ăn. Dù cuộc sống có khó khăn cũng không đến nỗi phải bị như vậy. Xuân Phái  suốt mấy ngày qua luôn tự trách bản thân làm liên lụy đến người khác.


-Con đã quyết định rồi. Không thay đổi!

Xuân Phái lắc đầu nói.

-Ngươi quyết định ư! Quyết định cái gì chứ. Nếu như không phải may mắn thì giờ tất cả những người ở đây đã giống như mấy người họ Châu rồi. Ta có nói không cho phép ngươi báo thù bọn chúng không. Nhưng giờ chưa phải là lúc, ngươi làm thế thì những người ở đây đều chết cả đám. Hiểu không?

Bạch viên ngoại nắm lấy vai Xuân Phái kích động nói.

-Nhạc phụ, có thể đây là lần cuối con gọi ngươi như vậy. Thực tế mà nói chúng ta chỉ mới trên danh nghĩa là quan hệ như vậy, thực ra thì vẫn chưa có làm giấy tờ hôn thú ở nha huyện. Con cũng hiểu rằng điều đó vô cùng nguy hiểm nhưng mỗi người đều có  lựa chọn của mình. Con không ép ai phải làm cùng con cả. Tối nay con sẽ nói với những người khác. Cả mấy đứa nhỏ họ Châu kia nữa. Nếu như chúng muốn báo thù cho cha mẹ thì đi cùng con. Nếu như chúng sợ chết thì mong rằng người cho bọn nó đi theo. Cho đ4ến khi chúng nó có thể tự kiếm ăn được. Sau này có lẽ chúng ta nên đường ai nấy đi.

Xuân Phái nhắm mắt lại thở ra một hơi dài nói.


-Những lời này mà ngươi cũng nói ra được sao. Ngươi coi họ Bạch ta là loại người qua cầu rút ván hay là loại người gì. Ta nói với ngươi như thế chẳng qua là không muốn chúng ta phải đi tìm chết. Ngươi không hiểu sao?

Bạch Thái Thành thở dài một hơi nói.

-Nhạc phụ, con nhắc lại lần nữa. Đây là quyết định của con. Đây là việc sinh tử nên con không ép ai phải làm cả.

Xuân Phái nói rồi đi thẳng về sơn động,mặc kệ bó củi đang dựng bên gốc thông già.

Mọi thứ không giống như hắn trông đợi. Nhưng sơn tặc núi Hương Sơn bây giờ giống như là một khối u ác tính trên người hắn. Cảm giác giống như nó là một thứ rất khó chịu,nguy hiểm và kinh tởm. Sơn tặc núi Hương Sơn làm gì thì cứ làm nhưng đừng có đụng tới hắn. Thay trời hành đạo hay sao. Không phải vậy, Xuân Phái không có vĩ đại đến mức như thế. Nếu như tính mạng của hắn không được đảm bảo.

Đây không phải chính nghĩa mà là mối thù sinh tử của hắn với đám ác lang Hương Sơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Khánh Xù
15 Tháng hai, 2020 18:32
mình định viết xong 10 chương r up một thể, nhưng thấy comment của bro mình up luôn nhé 3c
Lê Thanh Viên
15 Tháng hai, 2020 09:44
Hóng dài cổ rồi tác giả ơi
Khánh Xù
05 Tháng mười một, 2019 18:21
sorry ae,dạo này mình bận nhiều việc quá nên k viết kịp
Hieu Le
04 Tháng mười một, 2019 21:22
viết chậm quá tác giả
Khánh Xù
24 Tháng mười, 2019 09:12
thank bro
Khánh Xù
24 Tháng mười, 2019 09:12
ồ, có gì gây cười ở đây nhỉ :v
Hieu Le
24 Tháng mười, 2019 06:36
truyện hay lắm tác giả :33
Peter958
23 Tháng mười, 2019 23:10
cái dm đọc tên tác giả tự dưng buồn cười đéo chịu được.
Khánh Xù
14 Tháng mười, 2019 17:32
sao thế bạn,mình xem trên web bằng máy tính vẫn đọc bình thường mà
Hieu Le
14 Tháng mười, 2019 16:17
huhu ko đọc dc :((
Hieu Le
08 Tháng mười, 2019 13:35
mik lại hóng tiếp :)
Khánh Xù
06 Tháng mười, 2019 09:50
thank bro,đây là đứa con tinh thần của mình nên sẽ không để nó chết.Bạn yên tâm nhé!
Hieu Le
05 Tháng mười, 2019 23:20
hay quá mong đừng drop :3
Khánh Xù
05 Tháng mười, 2019 22:58
viết cho vui thôi bạn ơi,có rất nhiều từ bậy và nhiều vấn đề không thể in thành quyển được.Bạn nghĩ gì nếu "Đỉnh cấp lưu manh" in thành quyển :v
Dsd Sds
05 Tháng mười, 2019 21:51
chuyên nghiệp thì căng nha. Với tình hình truyện mạng Việt Nam thì chưa ổn, đa phần viết vui thôi. Chỉ có mấy loại ngôn tình, hay thể loại kinh nghiệm sống,... in thành quyển mới tính chuyên.
Khánh Xù
05 Tháng mười, 2019 21:49
thank bro đã góp ý
luonghongthuan
05 Tháng mười, 2019 20:30
mấy bộ kiểu này phải có dàn ý + bối cảnh => chứ kg dễ bị cảnh cạn ý rồi drop hoặc cứ lan man thêm nữa, muốn viết chuyên nghiệp + có độc giả thì phải bỏ vài thứ khác vài lời góp ý cho tác giả
Khánh Xù
05 Tháng mười, 2019 19:30
cạn thì chắc chưa,nhưng độ này champion league vs ngoại hạng Anh nhiều quá k có hứng viết :v
luonghongthuan
05 Tháng mười, 2019 08:40
có mỗi mấy cái này cũng mô tả cho kỹ. ra lại lâu => chắc cạn ý nên drop rồi
Khánh Xù
01 Tháng mười, 2019 22:33
yes
BăngTuyếtNhi
01 Tháng mười, 2019 20:30
xuyên Trung mà ko phải xuyên Việt ah
BÌNH LUẬN FACEBOOK