Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả cái Bạch phủ rộng lớn bây giờ vắng tanh không một bóng người. Nhưng cũng may là giao tình của Bạch Viên Ngoại với các nhà xung quanh rất tốt. Hơn nữa để đảm bảo chắc chắn không có kẻ đến trộm đồ,phá hoại và ăn mày vào ở nên Bạch Thái Thành có biếu láng giềng quanh phủ mỗi nhà mấy chục văn tiền nhờ họ trông nom phủ hô.
Hàng xóm vui vẻ đáp ứng vì trước đây xung quanh từ lâu đã nhận rất nhiều nhân tình của họ Bạch. Ví dụ như nhà Trương Phí bán thịt lợn gần đó,hầu như mỗi ngày phần lớn thịt đều được Bạch phủ mua. Hay như nhà Quan Ngũ bán đậu xanh gần đó,một lần vợ của hắn khó đẻ phải nhờ thuốc của Quách đại phu. Nhưng Quách đại phu thu tiền mắc quá nên họ không đủ tiền mua thuốc, cuối cùng Bạch viên ngoại biết tin liền đưa tiền sang giúp đỡ. Cũng nhờ đó mà nhà họ mẹ tròn con vuông,mạnh khỏe cả.
Cùng họ Trương gia đình người chú của Trương Phí cũng ở gần đó. Họ Trương vì nghèo quá tính bán con trai cho Bạch phủ làm gia đinh. Nhưng Bạch viên ngoại chỉ nhận người làm và trả tiền chứ không bắt làm khế ước bán thân. Khi làm xong việc tối không cần ở trong phủ mà được về nhà…
Xung quanh ai cũng hiểu lý do gì mà Bạch phủ phải tạm rời đi, chỉ là ai cũng mong một hàng xóm giàu có,tốt bụng này có ngày quay trở lại.

Cả cái thôn có mấy gian nhà cỏ,tự nhiên Bạch phủ kéo cả lương thực,gia súc,gia cầm..và 49 người đến đây bỗng trở nên chật hẹp. Nhóm người trong thôn lúc đầu thấy đoàn người Bạch phủ đông nghịt kéo đến thì ai đó cũng hoảng hốt. Nhưng khi thấy vài gương mặt quen thuộc thì ai nấy cũng thở dài một hơi.
-Chào bà Hạ,thật sự có hơi đường đột. Chúng tôi xin phép đến thôn quấy rầy mọi người vậy.
Bạch Thái Thành làm lễ chào hỏi bà lão Hạ Đình.

-Xin hỏi…ngài là..
Bà lão nói.

-Vãn bối là Bạch Thái Thành,trước đây làm thư lại cho quan gia. Bây giờ đã nghỉ rồi.
Bạch Thái Thành chắp tay nói.

-Ra là Bạch viên ngoại,tú tài năm đó đi theo quan gia sao. Hồi đó phu quân hay dạy học trên trấn đã từng nhắc qua với ta..
Bà lão cười hiền hòa nói.

-Tiền bối là…
Bạch Thái Thành hỏi.

-Ta là Hạ Đình, phu quân ta là Châu Kiệt Luân chắc ngài cũng biết chứ?
Bà lão nói.

-Vậy ra là tiền bối,sự kiện kia là lúc vãn bối khi đó vừa mới theo chân quan gia được nửa năm.Nó thật sự quá nổi bật,hầu như ai trong cái huyện này cũng biết.
Bạch Thái Thành nở nụ cười nói.
Bây giờ hắn mới biết bà lão kia chính là tiểu thư Hạ phủ năm đó bỏ trốn chạy theo chàng tú tài nghèo kia. Nếu không tiểu thư đó không bỏ trốn giờ chắc đã là thái thái nhà họ Bùi giàu có huyện Ninh Thuận bên cạnh rồi.
Hạ Đình năm đó là một thiếu nữ xinh đẹp,ở trong Hạ Phủ được yêu chiều hơn cả những công tử họ Hạ năm đó. Một lần vô tình ra chợ mua phấn son vô tình đụng phải tú tài nghèo họ Châu. Lúc đầu họ chửi nhau một hồi nào là người này mù hay người kia không có mắt.
Cuối cùng thiếu nữ đêm về mỗi ngày đều thấy hình ảnh thư sinh gầy gò tuấn tú đó, còn chàng trai lúc về học bài cũng không thể vào nổi. Mùi son phấn vương vào quần áo hôm đó lại nhớ về dung nhan kiều diễm kia. Cuối cùng vào ngày thứ hai mùi hương đó không còn nữa mới tiếc nuối đi tắm. Nhưng hình ảnh thiếu nữ cứ lởn vởn trên từng trang sách của chàng.

Một ngày nọ,khi chàng trai họ Châu đi làm đồng về,bỗng thấy trên bàn rất nhiều cuốn sách,đi kèm theo đó là một nghiên mực,giấy và bút lông thượng hạng. Chàng trai định đem nó đi trả lại,nhưng vì không biết là của ai. Cho đến khi hắn ngửi thấy mùi hương vương trên từng trang sách. Hắn mỗi ngày đều mỉm cười như người điên. Hắn biết rằng thiếu nữ đang giúp đỡ hắn.
Bằng động lực đó,hắn cố gắng học tập. Năm đó tú tài xướng tên của hắn. Gia đình rồi hàng xóm đến chúc mừng, nhưng hắn vẫn chưa thể vui nổi. vì thân phận của hắn là cao nhưng thật ra mỗi tháng chỉ có đôi chục văn tiền lương tú tài. Hắn hiểu rằng một nhà giàu có như nhà cô gái sẽ không đánh cược vào một vị tú tài nghèo khó.

Cô gái sau khi biết tin chàng trai đỗ tú tài cũng rất vui mừng,nàng đến chúc mừng chàng. Còn tặng chàng trai lễ vật là một miếng ngọc,nhưng chàng trai không nhận.Lời qua tiếng lại cuối cùng hắn cũng phải nhận để tránh cô gái hờn dỗi.
Thời gian thấm thoắt đã trôi qua một năm,tình cảm của hai người càng thêm sâu đậm. Một ngày nọ cô gái trở về sau khi đến thăm chàng trai,thì bất ngờ nghe tin nhà cô đã gả cô cho nhà họ Bùi giàu có huyện kế bên.
Cõi lòng thiếu nữ ấy tan vỡ,chiếc gối đêm nào cũng ướt nhèm vì nước mắt.Một cô gái thời này không có quyền lên tiếng trước hôn nhân được gia đình sắp đặt. Nhiều lúc cô đã nghĩ quẩn, nhưng khi nghĩ lại công sinh thành và dưỡng dục của cha mẹ. Và sự đau khổ của những người thân yêu khi mình mất đi,cô không thể làm như vậy được.

Vậy thì cô có thể làm gì đây. Vào đêm thứ sáu, Thiếu nữ gói ghém vài bộ quần áo cùng một số bạc và nữ trang trèo qua cửa sổ bỏ trốn trong đêm. Khi cô gặp chàng trai thì nước mắt giàn dụa kể lại chuyện hôn ước của mình.Chàng trai lúc đầu mới nghe trong lòng như đứt từng khúc ruột, nhưng ngoài miệng vẫn khuyên cô gái quay về chấp nhận hôn sự. Để báo hiếu cha mẹ nàng.
Cô gái sau khi nghe lời khuyên bảo liền tặng cho chàng trai một bạt tai rồi chạy ra ngoài đêm tối. Cái bạt tai như một lời cảnh tỉnh chàng trai, anh ta đuổi theo cuối cùng lúc gần sáng thì tìm thấy cô gái đang ngồi khóc bên cây gốc dương liễu trên bến đò.
Cô gái sau khi nhìn thấy chàng trai lăn hai hàng nước mắt thật dài trên gò má bỗng mềm lòng. Cô nói rằng dù chàng trai có đồng ý trốn cùng cô hay không thì cũng bỏ nhà đi.
Một nữ tử cổ đại một mình lang thang lưu lạc ngoài đời thì số phận sẽ thế nào. Không ai biết trước được, nhưng khả năng lớn là kết cục không mấy tốt đẹp. Chẳng hạn như chết đói ven đường,rơi vào kỹ viện,người xấu hãm hại..

Chàng trai vì quá yêu cô gái nên không thể để cô lưu lạc một mình, nên chỉ còn cách bỏ trốn cùng cô. Vì chàng trai không còn cha mẹ, nên chỉ sống một mình bên cạnh gia đình nhà ông chú anh ta. Vì thế lúc gần sáng anh ta về nhà gói ghém đồ đạc chạy đi ông chú cũng không biết gì cả.

Một ngày này, Hạ gia trên trấn bỗng nhiên mất tích tiểu thư thứ năm đang có hôn phối Hạ Đình. Cả phủ tìm kiếm khắp nơi trong huyện,cuối cùng Hạ gia phải báo cả quan phủ tìm kiếm,kèm theo món tiền thưởng lớn là 100 lượng bạc cho ai tìm ra. Nhưng kết quả vẫn không đi đến đâu.
Cùng lúc đó ở một thôn nhỏ,tú tài họ Châu cũng đi khỏi làng cầu học. Đó là tin tức do người chú Châu Trì của tú tài nọ nói như vậy. Thực tế thì người chú này sau khi nhận được vài chữ nghệch ngoạc của người cháu cũng sững sờ không tin nổi. Mãi sau này sau khi nghe nói tiểu thư họ Hạ mất tích,liên tưởng đến thiếu nữ kiều diễm hay đến nhà đứa cháu chơi mới ngớ người ra. Từ đó trở đi khi có ai hỏi về đứa cháu của hắn,hắn chỉ nói qua loa là đứa cháu theo một vị tiên sinh đến Kinh Châu cầu học rồi.

Chớp mắt một cái năm năm đã trôi qua, cái lều tranh ở thung lũng ven suối lúc đầu chỉ có hai vợ chồng trẻ. Bây giờ đã có thêm hai đứa bé kháu khỉnh.

Thời điểm lúc đầu khi hai người chung sống vô cùng khó khăn. Tiểu thư Hạ gia đang sống trong nhung lụa có người hầu hạ bỗng chốc biến thành thôn nữ nơi núi sâu. Cuộc sống nơi hoang dã đối với những người thôn dã đã khó khăn rồi,nói chi đến tiểu thư của một gia tộc giàu có. Nhiều lúc không có chồng bên cạnh nàng bỗng bật khóc lau hai hàng nước mắt. Hối hận hay không thì cũng không còn đường quay lại. Giờ quay lại thì thanh danh họ Hạ sẽ chẳng còn, mà dù như vậy thì thái độ mọi người đối với mình sẽ ra sao. Còn có thể là tiểu thư Hạ gia năm xưa,hay bị khinh thường đến một đứa ở cũng không bằng. Người thân thì chưa nói đến,thanh danh thời này mất coi như bằng mất cả cái mạng.

Có người nói hôn nhân là mồ chôn của hạnh phúc, nhưng đó chỉ là một câu nói nông cạn của những kẻ thất bại trong hôn nhân gia đình. Thử hỏi nếu không có hôn nhân làm sao mà có gia đình,rồi con cái.
Khi yêu nhau thì tình yêu thật đẹp và lãng mạn, đến lúc cưới nhau về chung sống cùng nhau thì rất nhiều vấn đề sẽ nảy sinh. Khi tình yêu vẫn còn thì những người biết xây dựng hạnh phúc sẽ vun vén cho nhau hạnh phúc đến già. Những người bồng bột,trẻ tuổi..chưa làm chủ được cảm xúc thì chỉ một cuộc cãi vã nho nhỏ đã dẫn đến đường ai nấy đi.

Nhà Tần tàn ác thế nào thì nhân dân đều rõ, người dân bình thường thì một năm cũng đôi chục lần phải đi làm phu xây dựng các công trình vĩ đại như Vạn Lý Trường Thành.Hay đơn giản như đắp đập,kè bờ..gì đó xung quanh nơi họ sinh sống.
Sưu thuế thì thu quá nặng,người dân phải oằn lưng ra mà trả, họ làm được 10 thì bị thu về 4 đến 5 phần.Nhà Tần dùng chính sách võ trị,có thể hiểu là hầu như các thơ từ,văn chương…đều bị đem thiêu hủy hết. Quan lại và triều đình thi nhau vơ vét nhân dân bằng sưu thuế đến tận cùng.
Nhân dân tuy đều biết hết những điều đó nhưng có thể làm gì,lúc nào cũng phải có tư tưởng tận trung với vua và triều đình. Chỉ cần lên tiếng chống lại đã bị cho là phản tặc bị giết chết ngay tức thì.
Nếu so sánh dân thời này đều là chó do vua và triều đình nuôi thì cũng không khác biết là bao cả. Chó lúc nào cũng tận trung với chủ,mà chủ nó bán nó,thịt nó,bóc lột..nó. Mà nó cắn lại thì chết không nghi ngờ.

-Gió thổi hiu hiu,sông Dịch lạnh lẽo
Tráng sĩ một đi không trở về.

Đó là câu thơ do Khinh Kha trước khi đi ám sát vua Tần Thủy Hoàng để lại.Dân chúng vẫn lưu truyền câu thơ này trong cuộc sống thường ngày,để tôn vinh một người anh hùng đã hi sinh cho nhân dân.
Đủ biết rằng không phải nhân dân ngu ngốc luôn tận trung với vua,mà họ không có sức chống lại được triều đình
Lưu Bang khởi nghĩa thành công lập ra nhà Hán,là mốc đầu tiên đánh dấu cho 400 năm phát triển rực rỡ về mọi mặt của triều đại này. Những người văn sĩ được hoàng đế rất coi trọng, cũng tương đương với đạo gia vậy.
Vì thế cho nên những tú tài đều có tiền để duy trì cuộc sống mỗi tháng hơn chục văn tiền, tú tài gặp quan thì được ngồi ngang hàng mà không phải quỳ hành lễ. Vậy mới thấy nó được coi trọng đến mức nào.
Đó cũng là cơ sở mong manh mà Bạch viên ngoại níu giữ tính mạng của 49 người Bạch phủ.

Tú tài họ Châu bỏ trốn cùng tiểu thư họ Hạ kia tuy có tiền lương hàng tháng. Bất quá hắn còn chưa dám lên phủ huyện nhận tiền này. Mãi cho đến khi không còn tiền mua lương thực, hắn mới bất đắc zĩ phải lên huyện đi dạy học và nhận khoản 12 văn tiền trợ cấp kia mỗi tháng. Để duy trì cuộc sống của gia đình nhỏ này.

Một ngày nọ tú tài họ Châu đang trên đường đến phủ huyện dạy học bỗng hắn nhặt được một cái túi nhỏ.Hắn mở ra thì thấy bên trong có khoảng vài lượng bạc. Hắn vội vàng bỏ vào túi rồi khấu đầu cảm tạ bồ tát,phật tổ cứu sinh.
Còn Hạ lão gia và mấy hạ nhân Hạ phủ đang núp trong bụi rậm gần đó thì nghiến răng ken két.

-Lão gia,tú tài họ Châu này không biết lão gia là bồ tát,phật tổ cho hắn tiền a. Hắn cũng quá ngu ngốc đi.
Hạ nhân nọ tán thưởng.
Ai cũng nhận ra trong giọng của hắn đang mỉa mai vị tú tài nọ.

-Ừ..ngu ngốc mà hắn còn lừa cả được ngũ tiểu thư bọn ngươi chạy trốn đến đây đấy..Nếu hắn không phải mang thân phận tú tài thì ta đã đập gãy tứ chi hắn rồi..hừ…
Hạ lão gia tức giận đến mức cảm thấy máu nóng dồn lên não nói.

Nếu Châu tú tài kia mà nghe được câu này thế nào cũng phải cãi lại : “cái quần què gì vậy, con gái ông lừa tôi bỏ trốn cơ mà”.
Tú tài họ châu nhặt được mấy lượng bạc vừa đi vừa huýt sáo như thể trêu tức Hạ lão gia vậy. Hắn đang nghĩ đến việc mua mấy món ăn ngon về cùng vợ con thưởng thức.

-Lần sau nếu thấy hắn còn khấu đầu bái thần phật gì đó thì đập hắn một trận nên thân cho ta…
Hạ lão gia tức giận đá vào hòn đá ven đường. Hắn nghĩ đây không phải hòn đá mà là cái mặt tên tú tài họ Châu kia vậy. Bất quá hòn đá thì không sao, còn chân của Hạ lão gia bị sưng lên một cục. Món nợ đánh chân đó đã được Hạ lão gia âm thầm thêm vào cho tú tài họ Châu kia lúc nào không hay.

Dù gì thì cũng là con của mình. Hạ lão gia và Hạ phu nhân dù tức thế nào đi nữa thì vẫn phải giúp đỡ con gái. Thấy con cái sống kham khổ bố mẹ nào mà không đau lòng cơ chứ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Khánh Xù
15 Tháng hai, 2020 18:32
mình định viết xong 10 chương r up một thể, nhưng thấy comment của bro mình up luôn nhé 3c
Lê Thanh Viên
15 Tháng hai, 2020 09:44
Hóng dài cổ rồi tác giả ơi
Khánh Xù
05 Tháng mười một, 2019 18:21
sorry ae,dạo này mình bận nhiều việc quá nên k viết kịp
Hieu Le
04 Tháng mười một, 2019 21:22
viết chậm quá tác giả
Khánh Xù
24 Tháng mười, 2019 09:12
thank bro
Khánh Xù
24 Tháng mười, 2019 09:12
ồ, có gì gây cười ở đây nhỉ :v
Hieu Le
24 Tháng mười, 2019 06:36
truyện hay lắm tác giả :33
Peter958
23 Tháng mười, 2019 23:10
cái dm đọc tên tác giả tự dưng buồn cười đéo chịu được.
Khánh Xù
14 Tháng mười, 2019 17:32
sao thế bạn,mình xem trên web bằng máy tính vẫn đọc bình thường mà
Hieu Le
14 Tháng mười, 2019 16:17
huhu ko đọc dc :((
Hieu Le
08 Tháng mười, 2019 13:35
mik lại hóng tiếp :)
Khánh Xù
06 Tháng mười, 2019 09:50
thank bro,đây là đứa con tinh thần của mình nên sẽ không để nó chết.Bạn yên tâm nhé!
Hieu Le
05 Tháng mười, 2019 23:20
hay quá mong đừng drop :3
Khánh Xù
05 Tháng mười, 2019 22:58
viết cho vui thôi bạn ơi,có rất nhiều từ bậy và nhiều vấn đề không thể in thành quyển được.Bạn nghĩ gì nếu "Đỉnh cấp lưu manh" in thành quyển :v
Dsd Sds
05 Tháng mười, 2019 21:51
chuyên nghiệp thì căng nha. Với tình hình truyện mạng Việt Nam thì chưa ổn, đa phần viết vui thôi. Chỉ có mấy loại ngôn tình, hay thể loại kinh nghiệm sống,... in thành quyển mới tính chuyên.
Khánh Xù
05 Tháng mười, 2019 21:49
thank bro đã góp ý
luonghongthuan
05 Tháng mười, 2019 20:30
mấy bộ kiểu này phải có dàn ý + bối cảnh => chứ kg dễ bị cảnh cạn ý rồi drop hoặc cứ lan man thêm nữa, muốn viết chuyên nghiệp + có độc giả thì phải bỏ vài thứ khác vài lời góp ý cho tác giả
Khánh Xù
05 Tháng mười, 2019 19:30
cạn thì chắc chưa,nhưng độ này champion league vs ngoại hạng Anh nhiều quá k có hứng viết :v
luonghongthuan
05 Tháng mười, 2019 08:40
có mỗi mấy cái này cũng mô tả cho kỹ. ra lại lâu => chắc cạn ý nên drop rồi
Khánh Xù
01 Tháng mười, 2019 22:33
yes
BăngTuyếtNhi
01 Tháng mười, 2019 20:30
xuyên Trung mà ko phải xuyên Việt ah
BÌNH LUẬN FACEBOOK