Sở dĩ bố của Tô Phi Nhi bởi vì ông ta hiểu, nay Diệp Viễn hung hăng quay về, tất nhiên sẽ muốn báo thù năm đó.
Mà năm đó, nhà họ Tô bọn họ cũng tham gia, là một trong những hung thủ hãm hại Diệp Viễn.
Vì để bảo vệ toàn bộ nhà họ Tô, ông ta chỉ có thể lựa chọn hy sinh con gái, đẩy tất cả trách nhiệm lên người con gái mình.
Nói không chừng, có khả năng Diệp Viễn bỏ qua cho nhà họ Tô bọn họ.
Nói xong, bố của Tô Phi Nhi vội vàng vọt ra khỏi đám người, đi đến bên cạnh Diệp Viễn.
"Thiên Phong à, cậu đừng có nghe con nhỏ đáng chết này ba hoa. Năm đó tôi hoàn toàn không biết đến chuyện này, tất cả đều là con nhỏ thối tha này tự tiện chủ trương".
"Là cô ta thích tên rác rưởi Tiêu Thiên Minh kia, bởi vậy mới bị Tiêu Thiên Minh mê hoặc, thiết kế hãm hại cậu!"
"Nhà họ Tô chúng tôi luôn luôn vô cùng kính trọng chi của bố cậu, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện như vậy!"
Nghe thấy bố Tô Phi Nhi nói vậy, Diệp Viễn đột nhiên cười ra tiếng.
"Haha, hay cho một cái danh không biết rõ tình hình!"
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt Diệp Viễn bỗng trở nên vô cùng lạnh lẽo!
"Ông tưởng tôi là thằng đần à? Năm đó tận mắt tôi chứng kiến ông nội tôi chết dưới tay ông, hiện tại ông lại nói cho tôi chuyện này ông không biết rõ tình hình?"
Ầm!
Nói xong, Diệp Viễn trở tay tung ra một chưởng.
Bố Tô Phi Nhi lập tức phun ra máu tươi, bay ngược ra ngoài.
Lồng ngực sụp xuống một tảng lớn.
"Gia chủ!"
"Bố!"
Một đám người nhà họ Tô lập tức trợn trừng mắt, vội vàng lao tới.
Ánh mắt một vài người nhìn về phía Diệp Viễn tràn ngập sát ý nồng nặc, nhưng không một ai dám ra tay.
Nhưng chỉ chớp mắt tiếp theo, những người nhà họ Tô để lộ ra sát ý kia chợt thoát lực ngã xuống đất.
Cần cổ của bọn họ không biết xuất hiện một vết kiếm từ khi nào, nơi đó đang điên cuồng phun máu tươi.
Đám người nhà họ Tô kêu rên sợ hãi chợt hoàn toàn yên tĩnh lại.
Toàn bộ hiện trường yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập căng thẳng của mọi người.
Lúc này, Diệp Viễn lần nữa cúi đầu nhìn về phía Tô Phi Nhi.
"Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!", Tô Phi Nhi hoảng sợ cực kỳ, không ngừng dập đầu nhận sai với Diệp Viễn.
"Hừ, giờ mới biết lỗi à, đáng tiếc, muộn rồi!"
Nói xong, tay Diệp Viễn khẽ động, trường kiếm bay múa, đầu Tô Phi Nhi bay thẳng lên trời, rơi xuống trước mặt đám người nhà họ Tô.
"Em gái!"
Tô An Lan nhà họ Tô nhìn thấy em gái ruột của mình bị một kiếm của Diệp Viễn chém rơi đầu, lập tức kêu lên thảm thiết.
"A, Diệp Diệt Tiêu, tao liều mạng với mày!"
Theo một tiếng rít gào thê thảm, hai mắt Tô An Lan đỏ ngầu, lao về phía Diệp Viễn như một con dã thú nổi giận.
Ầm!
Cậu ta xông tới rất nhanh, bay ngược lại còn nhanh hơn.
"Hừ, loại rác rưởi như anh, tôi khinh thường giết!"
Giọng nói lạnh lùng của Diệp Viễn vang lên.
Tô An Lan nặng nề mà nện xuống đất, trực tiếp ngất đi.
Diệp Viễn không phải người thích giết chóc, lần này anh trở về chỉ để báo thù người năm đó hãm hại anh.
Về phần những người khác, anh không muốn giết chết.
Đương nhiên, anh cũng hiểu đạo lý nhổ cỏ nhổ tận gốc.