Còn ông lão vốn đang nhắm nghiền hai mắt kia thì cũng mở mắt ra. Ngay khi ông ta nhìn thấy tấm lệnh bài trong tay Phùng Tố Nhiên.
Đôi mắt mờ đục của ông ta lập tức lóe lên vẻ tham lam và nôn nóng.
“Đại sư Vương, lát nữa e là phải phiền ông giúp đỡ!”, Phùng Tố Nhiên cung kính nói với ông lão đó.
Đồng thời đưa tờ chi phiếu và tấm lệnh bài tới trước mặt đại sư Vương.
“Ừm! Yên tâm, tôi ghét nhất là hạng rác rưởi cậy thế ức hiếp người khác như vậy!”
“Chàng trai trẻ, cậu cứ yên tâm, lát nữa, đợi người kia tới, nhất định tôi sẽ xử lý tên rác rưởi đáng chết đó cho cậu”.
“Để cậu và bạn gái mãi mãi bên nhau!”
Nói rồi, đại sư Vương vung tay lên, tờ chi phiếu và tấm lệnh bài lập tức rơi vào tay ông ta.
Sau khi nhìn thấy con số trên tờ chi phiếu và kiểm tra tấm lệnh bài là thật hay giả xong, nếp nhăn trên mặt đại sư Vương dường như giãn ra.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau mau cảm ơn đại sư Vương đi!”, chàng trai trẻ đứng bên cạnh nghiêm giọng quát nạt.
Nghe vậy, bọn Cao Phi và Tống Học Đức đều thấy khó chịu.
Hai người vừa mới chuẩn bị mở miệng phản bác thì Diệp Viễn đã ngăn lại.
“Vậy thì xin phiền đại sư Vương!”
Thẩm Hạo vội vàng khom lưng với đại sư Vương.
“Haha, khách khí!”
Nói xong, đại sư Vương cẩn thận cất tờ chi phiếu và tấm lệnh bài đi.
“Tốt rồi, lát nữa mấy anh dẫn đại sư Vương tới nhé, em đi trước đây!”
Phùng Tố Nhiên nói xong vội vàng rời khỏi phòng.
Cả bọn ngồi trong phòng một lúc lâu, cuối cùng Diệp Viễn mở miệng hỏi.
“Thưa đại sư Vương, có phải chúng ta nên xuất phát rồi không?”
“Ừm, nên đi thôi!”
Đại sư Vương kia vừa nói xong, chàng trai trẻ đứng sau lưng ông ta lập tức tung chưởng.
Mấy luồng khí mạnh lập tức ập về phía bọn Diệp
Anh vẫy tay một cái, mấy luồng khí đó đều tan biến hết.
Chẳng qua Diệp Viễn hành động quá nhanh nên chàng trai trẻ kia và đại sư Vương hoàn toàn không phát hiện ra.
Thấy luồng khí của mình đột nhiên tan biến, chàng trai trẻ không khỏi ngờ vực.
Sau đó, anh ta lại đánh tiếp một chưởng nữa, luồng khí mạnh lại đập về phía bọn Thẩm Hạo.
Nhưng khi luồng khí đó đánh trúng vào người bọn Thẩm Hạo thì lại không hề gây ra chút thương tích nào.
“Sao lại thế này?”
Chàng trai trẻ lấy làm khó hiểu.
Đại sư Vương cũng nhíu mày.
Thắc mắc nhìn bọn Diệp Viễn.
Ông ta không thấy trên người bọn Diệp Viễn có nội khí dao động, hoàn toàn chỉ là mấy người bình thường mà thôi.
Nhưng đồ đệ của ông ta là võ giả cảnh giới Võ Hoàng, một chưởng của anh ta mạnh như vậy lại không hề làm bọn họ bị thương mảy may.
Còn bọn Cao Phi thấy hai người này vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không khỏi thắc mắc hỏi:
“Đại sư Vương, sao ông không đi?”
“Giờ tôi đi!”, đại sư Vương nói xong câu này.
Ông ta cũng tung ra một chưởng thật mạnh, luồng khí mạnh ập vùn vụt về phía lưng bọn Cao Phi.
Nhưng khi luồng khí mạnh dào dạt đó tiếp xúc với lưng của bọn họ thì nó vẫn không hề làm bọn họ bị thương chút nào.
“Chuyện này...”
Lần này, ngay cả đại sư Vương cũng sững sờ.
Ông ta là võ giả cảnh giới Võ Hoàng đỉnh phong.