Mục lục
Tuyệt Thế Thần Y! - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảng mười phút sau, đã có người đến chỗ vầng sáng xanh kia.

Sau đó bọn họ chết trân đứng nhìn, trước mặt bọn họ xuất hiện một hang động to lớn.

Mà những tia sáng xanh ấy chính là tỏa ra từ dưới hố sâu ấy.

Còn sâu bên trong hố sâu ấy có gì thì không ai thấy được.

Bởi vì bên trong hố đều đã bị những tia sáng xanh ấy che lấp tầm nhìn.

Có người to gan đưa tay chạm vào vầng sáng xanh ấy.

Thế nhưng, ngay khi tay người nọ vừa mới vươn ra còn cách vầng sáng xanh ấy chưa tới một thước.

“Ầm!”

Một chỗ cách vầng sáng xanh kia một thước bỗng xuất hiện một luồng năng lượng khủng khiếp khó thể tả.

Người nọ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị luồng năng lượng ấy đánh tan tành không chừa chút cặn bã.

Cảnh tượng khủng khiếp ấy khiến mọi người kinh hãi tức thì.

Những võ giả vốn định chạm vào vầng sáng xanh kia cũng hoảng hốt thu tay lại.

Một vài người nhát gan thì lùi lại vài chục thước.

“Lẽ nào là trận pháp?”, võ giả có chút hiểu biết nói.

“Chắc là thế, nghe đồn thành trì của Thiên Môn có trận pháp hùng mạnh bảo vệ, chắc là dưới vầng sáng xanh này chính là thành trì của Thiên Môn”.

“Bây giờ Thiên Môn này dường như có trận pháp cường đại bảo vệ, chúng ta làm sao để tiến vào đây?”, có người tuyệt vọng hỏi.

Lần này, trong chuyến hành trình đến sa mạc Long Lĩnh, rất nhiều môn phái đều chuẩn bị sẵn sàng, vốn định đến đây tìm bảo vật về làm giàu tổ chức, biết đâu lại có được một mối cơ duyên hay ho.

Không ngờ rằng, dọc đường đi bọn họ gặp đủ lại gian nan hiểm trở, đầy mối hiểm nguy, khiến bọn họ tổn thất rất nhiều người.

Giờ đây, vất vả tới trước Thiên Môn rồi nhưng lại phát hiện rằng bên ngoài Thiên Môn có đại trận vô cùng biến thái bảo vệ.

Dựa vào thực lực của bọn họ chẳng thể nào tiến vào bên trong Thiên Môn.

Không thể vào thì chuyến đi này vô nghĩa toàn tập.

“Chớ nôn nóng, xem xét tình hình đây là dị tượng khi Thiên Môn xuất hiện, chắc là những tia sáng xanh này sẽ nhanh chóng biến mất, có lẽ đến lúc đó Thiên Môn sẽ xuất hiện, đến lúc đó, chúng ta sẽ tìm cơ hội tiến vào”, có người trấn an nói.

Mọi người nhanh chóng bình tĩnh, lẳng lặng đứng đằng xa đợi những tia sáng xanh ấy biến mất.

“Rầm!”

Nhưng vào lúc ấy, một tiếng nổ từ đằng sau truyền tới.

Tất cả mọi người giật mình quay đầu nhìn về đằng sau.

Chỉ thấy đằng sau bọn họ có vài bóng người đâm sầm vào cồn cát.

Lực lượng mạnh mẽ đánh vào san bằng cồn cát kia.

“Đại trưởng lão!”

“Phó môn chủ!”

“...”

Cảnh ấy khiến Độc Môn, Sát Mông... và một đám tu sĩ các nước choáng váng.

Bởi vì những người này chính là cao thủ lợi hại nhất của môn phái bọn họ.

Gần như cùng lúc, mọi người đổ xô lao về phía cồn cát kia định bụng cứu người của môn phái mình.

Nhưng khi ấy lại có ba bóng người hiện ra ngay chỗ cồn cát đã bị san phẳng kia.

Hai trong ba người ấy chính là Tiêu Tứ và anh Khánh, người còn lại thì mặc một bộ nho bào, là một ông già với cái lưng hơi còng.

Thấy tu sĩ của các nước, ông già lưng còng kia khinh thường nói.

“Hừ, một lũ man di cũng dám thèm thuồng đồ của nhà họ Tiêu chúng ta!”

Ngay sau đó, ông già lưng còng kia vung tay lên.

Một luồng khí kình hùng hậu tuôn trào.

Luồng khí ấy cuồn cuộn trào về phía tu sĩ của các môn phải ở các nước, người người hộc máu bay phắt ra ngoài như diều đứt dây.

“Này...”

Cảnh này khiến võ giả Hoa Hạ kinh hãi, khó tin nhìn ông già lưng còng kia.

Tu sĩ của các môn phái ở nhiều quốc gia này có thể sánh ngang với sự tồn tại của những cao nhân lánh đời.

Không ngờ rằng bọn họ lại bị lão già lưng còng kia đánh bay chỉ bằng một chưởng.

Nhất là ba người trẻ tuổi của ba gia tộc kia, lúc này bọn họ đều nhíu chặt mày lại.

Bọn họ biết rất rõ tại sao những cường giả cao cấp nhất của các môn phái như Độc Môn và Sát Môn lại bị thương.

Bởi vì bắt đầu từ đêm qua, những người này vẫn luôn ra tay cướp đoạt Tiên Linh Ngọc Nhũ trong tay anh Khánh với bản đồ đi đường của Tiêu Minh.

Nhưng vì anh Khánh ở đây nên đêm qua bọn họ cũng chỉ muốn thử một chút xem nhà họ Tiêu còn có cao thủ nào khác không.

Sau khi điều tra một đêm, bọn họ không phát hiện ra cao thủ khác của nhà họ Tiêu ở đây.

Bởi vậy, bọn họ thừa dịp dị tượng xuất hiện khi Thiên Môn hiện thế mà liên thủ định bụng hợp tác với nhau đánh chết Tiêu Minh và anh Khánh.

Còn bọn họ lại định thừa lúc hai bên đánh nhau lưỡng bại câu thương thì sẽ ở giữa làm ngư ông đắc lợi.

Tuy bọn họ và nhà họ Tiêu đều là tứ đại gia tộc ở thủ đô, nhưng khi đối diện với Tiên Linh Ngọc Nhũ đầy dụ hoặc trong tay anh Khánh và bảo vật của Thiên Môn.

Bọn họ không nhịn được nữa.

Thế nhưng, điều khiến bọn họ không ngờ được ấy là nhà họ Tiêu vẫn còn cao thủ ẩn giấu.

Hơn nữa thực lực của người nọ còn vô cùng mạnh mẽ.

“Hừ!”

Ông lão lưng còng kia dùng một chiêu diệt sạch tu si của các nước xong thì quay đầu đi về phía mấy cao thủ kia.

Ngay khi ông già lưng còng kia chuẩn bị ra tay giải quyết sạch sẽ đám tàn dư kia.

“Xoạt xoạt xoạt...”

Quanh bọn họ lại xuất hiện thêm vài người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK