Mục lục
Tuyệt Thế Thần Y! - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ lúc sau, Diệp Viễn đến trước cửa lớn không biết được đúc tạo từ chất liệu gì.

Chỉ là vừa nhìn, Diệp Viễn đã nhận ra cánh cửa này lại được chế tạo từ đá Địa Linh.

Hơn nữa trong cánh cửa này dường như còn bố trí trận pháp, dùng để ngăn cách linh khí nồng đặc của đá Địa Linh phát ra.

Ngoài ra, cánh cửa này dường như cũng ngăn cách tất cả liên hệ với thế giới bên ngoài.

Diệp Viễn khẽ vung tay, muốn thử đẩy cánh cửa này.

Chỉ là, khi tay của anh vừa chạm vào cánh cửa.

Trên cửa truyền ra một luồng lực đánh bật ngược lại vô cùng cường mạnh, trực tiếp đánh anh lui lại mấy bước.

Nhưng Diệp Viễn không tin, trực tiếp ngưng tụ ra linh khí dày dặc trên đôi bàn tay, muốn thử xem có thể đánh mở cánh cửa này không.

Nhưng khi anh định ra tay.

Bên trong cửa truyền ra một giọng nói.

“Đừng lãng phí sức lực nữa, cánh cửa này là do cường giả cảnh giới Đại Thừa Kỳ bố trí, chưa đến cảnh giới Đại Thừa Kỳ, cậu không phá được phòng ngự của cánh cửa này đâu”.

“Nếu cố cưỡng phá cửa, cậu sẽ chết rất thảm!”

“Cái gì? Cánh cửa này là do cường giả Đại Thừa Kỳ bố trí ư?”

Lời này, khiến trong lòng Diệp Viễn càng cực kỳ kinh hãi.

Đại Thừa Kỳ ư, đó là cảnh giới mà anh nghĩ cũng không dám tưởng tượng.

“Có lẽ là gần như vậy, đã quá lâu rồi, tôi cũng không nhớ rõ lắm!”

Trong cánh cửa lại truyền ra một tiếng nói.

Vẫn không phân biệt được nam hay nữ, không nghe ra được độ tuổi.

“Vậy ông là ai, sao ông lại ở đây, phía sau cánh cửa là nơi nào?”

Lúc này, trong lòng Diệp Viễn có rất nhiều thắc mắc.

Bên trong cửa im lặng một lúc lâu, mới truyền ra giọng nói.

“Tôi, tôi chỉ là một lão mù ngủ say mấy ngàn năm thôi, còn về tại sao tôi lại ở đây, tôi cũng không rõ, hình như khi tôi tỉnh dậy thì đã ở đây rồi...”

Đến đây, người trong cánh cửa lại im lặng.

Một lúc lâu sau, lại có tiếng nói truyền ra.

“Sau đó, trong đầu tôi có thêm mệnh lệnh!”

“Mệnh lệnh? Mệnh lệnh gì?”, Diệp Viễn hỏi.

“Bảo vệ cậu! Bảo vệ sự an toàn của cậu trong chuyến đến thủ đô lần này!”

“Ông bảo vệ tôi?”, Diệp Viễn sửng sốt.

“Đúng, bảo vệ sự an toàn của cậu, nhưng bây giờ xem ra, hình như cậu không cần tôi bảo vệ, chưa đến ba tháng, từ một người bình thường, mà trong khi không có ai chỉ điểm hướng dẫn, lại tu hành đến Nguyên Anh Kỳ, thiên phú của cậu đúng là khiến tôi rất kinh ngạc!”

“Quỷ Môn có thể có người như vậy, đúng là rất may mắn!”

Lời này khiến Diệp Viễn lại kinh ngạc, chuyện mình tu hành Quỷ Môn tiên pháp, ngoại trừ mấy người tin tưởng nhất, thì không ai biết.

Cho dù là mấy người tin tưởng nhất đó, cũng chỉ biết anh tu hành tiên thuật, không biết là tiên thuật của Quỷ Môn.

Nhưng bây giờ, người này lại biết rõ mình tu hành tiên thuật Quỷ Môn, là người truyền thừa của Quỷ Môn.

“Rốt cuộc ông là ai?”, Diệp Viễn vô cùng kiêng sợ hỏi.

“Tôi à, tôi chỉ là một lão mù ngủ say mấy ngàn năm thôi”.

“Cậu cũng không cần kinh ngạc, tuy tôi đã ngủ say ngàn năm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí tức tỏa ra trên người cậu, là khí tức của Quỷ Môn”.

“Hơn nữa, cậu cũng không cần sợ hãi như vậy, mệnh lệnh của tôi là bảo vệ cậu, sẽ không làm hại cậu!”

“Thì ra là vậy!”

Nghe thấy lời này, cuối cùng Diệp Viễn cũng thở nhẹ nhõm, vừa nãy mình căng thẳng, lại quên mất người này là lão quái vật đã sống mấy ngàn năm.

Lão quái vật như này, có lẽ thực lực đã đạt đến cảnh giới mà anh cũng không dám tưởng tượng, đương nhiên có thể nhìn thấu tu vi của mình.

“Tiền bối, rốt cuộc bây giờ ông đã đạt đến cảnh giới gì?”

Diệp Viễn hơi hiếu kỳ, lão quái vật đã sống mấy ngàn năm nay sẽ có cảnh giới gì.

“Cảnh giới của tôi?”

Người bên trong cửa lại rơi vào im lặng.

Lại qua một hồi lâu mới có tiếng nói truyền ra.

“Đã ngủ quá lâu, không nhớ nữa!”

Được! Hỏi vô ích.

“Tiền bối, lúc tôi vừa bước vào, đã cảm nhận được khí tức ở đây giống với khí tức trên người mẹ tôi, trước đây mẹ tôi cũng từng đến nơi này phải không?”

“Mẹ của cậu?”

Người bên trong cửa lại im lặng rất lâu.

Một hồi lâu sau mới nói.

“Trong đầu của tôi, mệnh lệnh bảo vệ cậu là do mẹ của cậu để lại cho tôi!”

“Mẹ của tôi để lại cho ông? Làm sao có thể?”

Diệp Viễn biết rõ, mẹ của cậu chỉ là một người bình thường, thậm chí còn không phải là võ giả.

Bà ấy làm sao có thể có năng lực ra lệnh cho lão quái vật đã ngủ say mấy ngàn năm, hơn nữa còn không biết cảnh giới đã đến trình độ khủng bố nào chứ.

“Việc này tôi cũng không rõ, sau khi tôi tỉnh lại, trong đầu đã có mệnh lệnh này, và mệnh lệnh này là do mẹ của cậu để lại!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK