Mục lục
Tuyệt Thế Thần Y! - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, đám cao thủ nhà họ Tiêu vẫn luôn ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó đều xuất hiện xung quanh Hiên Viên Hoành.

Bao vây lấy hai người Hiên Viên Hoành và Hiên Viên Dương Vũ.

Đối diện với ánh mắt không có ý tốt của mấy người này.

Hiên Viên Hoành khẽ mỉm cười nói:

"Ha ha, đừng khẩn trương, hôm nay ông lão này đến đây chỉ để uống ké một chén rượu mừng, đương nhiên là tôi cũng đã chuẩn bị sẵn quà rồi!"

Nói xong, Hiên Viên Hoành vung tay lên, đám người phía sau bọn họ liền đi đến.

Chỉ thấy chị Thanh và Kiếm Vô Nhai lần lượt đi lên.

Trong tay bọn họ đều ôm một cái hộp.

Lời này của Hiên Viên Hoành khiến đám người nhà họ Tiêu đều có chút nghi hoặc.

Mà Tiêu Kình thì khẽ gật đầu.

Bố của Tiêu Thiên Minh - Tiêu Đông Văn vẫn luôn đi theo bên cạnh Tiêu Kình và Mông Thanh Nho đều cung kính gật đầu.

Rất nhanh hai người đã đi đến bên cạnh Hiên Viên Hoành, Tiêu Đông Văn mở miệng nói.

"Nếu Hiên Viên lão gia đến uống rượu mừng, vậy đương nhiên là chúng tôi sẽ hoan nghênh!"

"Hiên Viên lão gia, mời vào chỗ!"

"Đừng vội!"

Hiên Viên Hoành mỉm cười, vung tay lên, chị Thanh và Kiếm Vô Nhai liền mở cái hộp trong tay ra.

Bên trong có hai thanh trường kiếm lẳng lặng nằm, tất cả đều là linh khí cực phẩm.

"Nếu đã đến uống rượu mừng, đương nhiên là không thể thiếu quà rồi!"

Nhìn thấy người của gia tộc Hiên Viên vừa ra tay đã lấy ra hai thanh linh khí cực phẩm, điều này khiến tất cả mọi người ở đây đều vô cùng kinh hãi.

Mà giờ phút này người nhà họ Tiêu cũng có chút kinh ngạc.

"Chẳng lẽ gia tộc Hiên Viên đến để cầu cạnh?"

Gần như đồng thời, tất cả mọi người đều nghĩ đến khả năng này.

Nhìn thấy hai món quà này, Tiêu Đông Văn cũng có chút không hiểu rõ được người gia tộc Hiên Viên có ý gì.

Mà Mông Thanh Nho ở một bên thì tiện tay nhận lấy hai cái hộp.

"Hiên Viên lão gia khách khí quá! Mời vào chỗ!"

"Ha ha ha, được!"

Hiên Viên Hoành cười lớn, dẫn theo Hiên Viên Dương Vũ, Kiếm Vô Nhai và chị Thanh đi tới mấy cái ghế mà người của nhà họ Tiêu vừa chuẩn bị cho bọn họ.

Sau khi mấy người Hiên Viên Hoành vừa mới ngồi xuống, ở lối vào lại truyền tới một tiếng cười.

"Ha ha ha, có tin mừng uống rượu, sao có thể thiếu tôi được chứ!"

Đám người tiếp tục quay đầu, liền nhìn thấy ở lối vào, Mông Mục Chi và một lão già vẻ mặt già nua như cây khô, lưng còng xuống, hùng hùng hổ hổ đi vào.

Mà ở sau lưng hai người bọn họ còn có bốn người toàn thân được bao phủ trong lớp áo bào đen, không thấy rõ khuôn mặt đi đến.

Mặc dù thấy không rõ khuôn mặt của bốn người này, nhưng lại có thể dựa vào khí tức dày đặc tản ra trên người bốn người để đánh giá ra thực lực của bốn người này tuyệt đối không tầm thường.

"Tộc Mông thị Tây Bắc? Mông Hạo, thế mà bọn họ cũng tới?"

Đương nhiên đám người ở chỗ này cũng nhận ra lão già có khuôn mặt khô gầy kia, chính là Mông Hạo không ai địch lại, tung hoành tỉnh Tây Bắc đời trước.

Nhìn thấy Mông Hạo, sắc mặt Tiêu Kình vẫn bình tĩnh như thường.

Vừa tiến đến, Mông Hạo liền nhìn về phía Tiêu Đông Văn, nói: "Ha ha, tộc Mông thị chúng tôi không mời mà tới, gia chủ nhà họ Tiêu sẽ không để ý chứ?"

Tiêu Đông Văn mỉm cười: "Đương nhiên là không rồi, tiền bối có thể đến là vinh hạnh của tôi!"

"Ha ha, vậy là tốt rồi, tôi còn lo lắng tôi tới đây sẽ bị đuổi đi chứ!"

Mông Hạo cởi mở cười một tiếng, sau đó liền quay đầu mở hai cái hộp được Mông Mục Chi cầm ra, đưa cho Tiêu Đông Văn.

"Nếu đã đến uống rượu mừng, đương nhiên quà mừng không thể ít được rồi!"

Tiêu Đông Văn vừa nhìn một chút liền nhận ra trong hộp cũng là hai thanh trường kiếm, thế mà cấp bậc cũng là linh khí cực phẩm.

"Tiền bối khách khí quà!"

Mặc dù Tiêu Đông Văn nói như vậy, nhưng lại tiện tay đưa hai thanh trường kiếm cho Mông Thanh Nho ở bên cạnh.

"Hẳn phải vậy!"

Mông Hạo nói một câu, sau đó liền đi về phía cái bàn của Hiên Viên Hoành.

Đám người Mông Hạo vừa mới ngồi xuống, liền nhìn thấy Trần Bắc Phong và Trần Thanh Thanh đi cùng một bà lão có khuôn mặt rất giống Trần Thanh Thanh đi đến.

Mà ở sau lưng ba người bọn họ cũng có ba người mặc áo bào đen, không thấy rõ khuôn mặt.

"Quỷ Yêu nương nương!"

Nhìn thấy bà lão kia, đám võ giả ở đây đều cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Quỷ Yêu nương nương này cũng giống như Mông Hạo, đều là cao thủ siêu cấp thời đại trước.

"Tiêu gia chủ, nhà họ Trần ở Tây Bắc cũng tới uống chén rượu mừng, không biết có được không?"

"Đương nhiên là hoan nghênh!", Tiêu Đông Văn nói.

"Như thế rất tốt, Bắc Phong, Thanh Thanh, đưa quà lên đi!"

Quỷ Yêu nương nương vừa mới nói xong, hai người Trần Bắc Phong và Trần Thanh Thanh liền mở cái hộp trong tay ra.

Không có bất kỳ điều gì bất ngờ, trong tay bọn họ vẫn là hai thanh trường kiếm linh khí cực phẩm.

"Lại là linh khí cực phẩm! Ồ!"

Đám người ở đây nhìn thấy nhiều linh khí cực phẩm như vậy, giờ phút này đều vô cùng rung động, vô cùng đỏ mắt.

Tiêu Đông Văn thì tràn đầy vui sướng nhận lấy hai thanh trường kiếm đó.

Rất nhanh mất người Quỷ Yêu nương nương cũng ngồi xuống.

Lúc này, ở lối vào lại có người tiến đến.

Lần này là người của nhà họ Ô ở tỉnh Tiềm Long.

Dẫn đầu là Ô Khải và bốn người đàn ông trung niên có khuôn mặt quần áo thậm chí ngay cả thần thái đều giống nhau như đúc.

"Tứ Bào Kỳ Hiệp?"

Nhìn thấy bốn người này, tất cả võ giả ở đây đều vô cùng kinh hãi.

Đương nhiên bọn họ cũng nhận ra bốn người này, bốn người này đều giống Mông Hạo Quỷ Yêu nương nương trước đó, đều là cao thủ một thời đại.

"Không phải vùng đất Lánh Đời tỉnh Tiềm Long bị cấm chế bao phủ sao, tất cả mọi người đều không có cách nào ra ngoài, nhưng sao Tứ Bào Kỳ Hiệp của nhà họ Ô lại có thể ra ngoài được?"

Có một số người hiểu chuyện giờ phút này đang vô cùng khó hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK