Mục lục
Tuyệt Thế Thần Y! - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Diệt Tiêu nói ra mấy lời này thì sao có thể xem là mấy lời vô nghĩa được.

Nếu Vương Dương Minh không ra khỏi đây, e rằng Diệp Viễn sẽ không để họ rời khỏi nơi này thật.

Mặc dù biết rõ thân phận của Diệp Viễn nhưng Lưu Khôn cũng không định nói ra, anh ta vẫn đang đợi xem Diệp Viễn chỉnh đốn Vương Dương Minh.

“Này nhóc, mày vừa nói gì?”

Vương Dương Minh ngoáy tai, ông ta nghĩ vừa rồi mình nghe nhầm.

“Mày bảo bọn tao cút ra khỏi đây, mày có biết người đứng trước mặt mày là những ai không?”

Diệp Viễn bình tĩnh nhìn lướt qua ba người Vương Dương Minh, Cơ Hành Ba và Vân Khoát Hải, sau đó thản nhiên nói.

“Một đám rác rưởi mà thôi”.

Nghe thế, Vương Dương Minh sửng sốt trong giây lát, hôm nay ông ta vốn đã cực kỳ tức giận, sau lại cảm thấy nực cười với mấy lời ngông cuồng của Diệp Viễn.

Ánh mắt nhìn Diệp Viễn cũng hoàn toàn thay đổi, trước đó ông ta nghĩ tên này là nghé con mới sinh không sợ cọp, không biết võ giả mạnh thế nào.

Bây giờ, có vẻ đây là thằng ngu rồi, hơn nữa còn là kiểu mất luôn não, thế mà lại dám nói hai cường giả trên bảng xếp hạng võ đạo - Cơ Hành Ba và Vân Khoát Hải là rác rưởi!

Mọi người cũng sửng sốt bởi những lời ngông cuồng của Diệp Viễn.

Ngay sau đó tất cả đều cảm thấy Diệp Viễn cực kỳ ngu ngốc.

“Cười đủ chưa?”, Diệp Viễn lạnh lùng hỏi.

“Cười đủ rồi thì cút ra ngoài, để tôi đỡ phải ra tay! Nếu không, tí nữa các ông có muốn đi cũng không còn cơ hội nữa”.

Vương Dương Minh vừa định ngừng cười, nhưng nghe những lời sau đó của Diệp Viễn lại không nhịn được bật cười.

Vương Dương Minh vừa cười ngặt nghẽo vừa hỏi.

“Ha ha ha, mày… ý mày là mày muốn giết bọn tao à?”

Mọi người cũng tỏ ra ngạc nhiên, Diệp Viễn này đã không phải dạng ngu ngốc nữa, mà là một thằng điên, nếu là người bình thường thì sao dám lớn lối đòi giết nhiều cao thủ võ đạo như vậy.

Mấy lời thế này, nếu không phải dạng bại não cả mấy chục năm thì ai mà thốt ra được.

“Có vấn đề gì sao?”, Diệp Viễn vẫn bình tĩnh nói.

“Gia chủ, còn phí lời với cái tên bại não này làm gì, để tôi giết hắn trả thù cho cậu chủ”.

Lúc này, một thuộc hạ phía sau Vương Dương Minh tiến lên trước một bước, một luồng kình khí vô hình lao đến chỗ Diệp Viễn.

Hắn ta nghĩ một người bại não như Diệp Viễn căn bản không đủ tư cách để hắn ta đánh hết sức, hắn ta chỉ đánh bừa một luồng kình khí là có thể giết anh.

Thấy thuộc hạ của Vương Dương Minh ra tay, mọi người đều biết Diệp Viễn chết chắc.

Nhưng đợi một lúc lâu mà chẳng thấy Diệp Viễn ngã xuống, anh vẫn bình thản đứng đó.

“Chuyện gì thế?”

Không thấy Diệp Viễn ngã xuống, tên thuộc hạ của Vương Dương Minh có chút sửng sốt.

Các võ giả nhà họ Vương còn lại cũng cảm thấy kỳ lạ, nhìn người vừa ra tay với ánh mắt quái dị.

Theo lý thì người này đã là cường giả cảnh giới Đại Tông Sư, một luồng kình khí là đã có thể dễ dàng giết được một người bình thường.

Nhưng thời gian đã qua lâu như vậy rồi mà Diệp Viễn vẫn chẳng hề hấn gì, bình an đứng ở kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK