Mục lục
Tuyệt Thế Thần Y! - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dường như cái lầu này đã rất lâu đời, vô cùng cũ nát, trông như sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.

Trên đất trống xung quanh lầu gã trồng rất nhiều thực vật rực rỡ màu sắc không biết tên.

Lúc này, một bà lão cầm quải trượng đầu rắn, mặc áo choàng xám, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, vóc người thấp bé đang cầm một cái gáo tưới nước cho những thực vật không biết tên kia.

Đáng ngạc nhiên là trong gáo không phải nước, mà là máu bốc ra mùi hôi thối ghê người.

Lúc này, trăng sáng lộ ra từ trong mây đen, ánh trăng rọi xuống, chiếu sáng toàn bộ căn nhà nhỏ.

Nhờ ánh trăng có thể thấy dưới mặt đất trồng những thực vật không biết tên này có rất nhiều tay chân người rải rác khắp nơi.

Mà lúc này, Liễu Yến Nhi cũng xuất hiện trước cửa căn nhà nhỏ.

Cô ta nhẹ nhàng gõ cánh cửa gỗ trông như sẽ đổ xuống bất cứ lúc nào kia.

“Kẽo kẹt!”

Cửa gỗ phát ra tiếng kêu, tự động mở ra.

Liễu Yến Nhi sợ sệt đi vào, quỳ xuống trước mặt bà lão.

“Bái kiến Trưởng lão!”

Lúc này, bà lão dừng tay lại, nhìn thoáng qua Liễu Yến Nhi.

“Hôm nay làm tốt lắm!”

Bà lão vừa nói vừa tiện tay ném một bình nhỏ đến trước mặt Liễu Yến Nhi.

Liễu Yến Nhi lập tức kích động cầm lấy cái bình, liên tục dập đầu với bà lão.

“Cảm ơn Trưởng lão!”

Sau đó, Liễu Yến Nhi vội vàng tháo lớp da trên người xuống.

Làn da bên dưới không có chỗ nào nguyên vẹn, đều là da thối rữa đỏ như máu, còn có rất nhiều nước đậm đặc như bị axit ăn mòn, vô cùng thê thảm.

Liễu Yến Nhi vội vặn mở nắp bình, đổ rất nhiều bột đỏ như máu từ bên trong ra sau đó cắn răng bôi nó lên làn da thối rữa mưng mủ trên người mình.

Khi da của Liễu Yến Nhi tiếp xúc với những thứ bột màu đỏ như máu này, nó chợt nhúc nhích một cách điên cuồng.

Tựa như trong làn da thối rữa tồn tại thứ gì đó vậy.

Làn da nhúc nhích càng nhanh, Liễu Yến Nhi cũng càng đau đớn, nhưng cô ta lại không dám kêu ra dù là một tiếng.

Cô ta chỉ có thể cắn chặt răng cố chịu đựng.

Cũng may cảm giác đau đớn này cũng không kéo dài qúa lâu, chẳng mấy chốc đã qua.

Lúc này sẽ phát hiện làn da thối rữa trên người Liễu Yến Nhi đã đỡ hơn một chút.

Liễu Yến Nhi vội mặc quần áo lại đàng hoàng, dập đầu với bà lão một lần nữa.

“Cảm ơn Trưởng lão!”

Bà lão gật đầu, lạnh nhạt nói: “Ừm, đợi mấy ngày nữa, sau khi giao mấy người phụ nữ kia cho Thiếu chủ, nhiệm vụ của cô sẽ xem như hoàn thành, đến lúc đó chắc chắn Thiếu chủ sẽ giúp cô giải trừ toàn bộ đau đớn, hơn nữa còn có thể trở thành một thành viên của Phệ Thiên Giáo chúng tôi!”

Nghe thấy thế, Liễu Yến Nhi lập tức vô cùng kích động, liên tục dập đầu nói:

“Cảm ơn Trưởng lão, cảm ơn Thiếu chủ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK