Mục lục
Tuyệt Thế Thần Y! - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tự tìm đường chết!”

Sắc mặt ông lão lưng còng trở nên lạnh lẽo, lão ta hừ lạnh một tiếng rồi thoáng chốc đi mất.

Hai giây sau.

Một tiếng “ầm” vang lên.

Ô Hồng Vũ ngã mạnh xuống đất sau âm thanh nặng nề, khuôn mặt sưng đỏ.

“Đồ của Tang Thản Chi tôi, ông nghĩ mình có thể lấy được sao!”

Tang Thản Chi khinh thường nhìn thoáng qua Ô Hồng Vũ, tiện tay cầm lấy quyển sách cổ trong tay ông ta.

Cùng lúc đó, thừa dịp Ô Hồng Vũ và Tang Thản Chi đã đi xa.

Bà lão trong ngôi nhà nhỏ lập tức hái mấy cây thuốc dưới đất, tiện tay xách Liễu Yến Nhi lên chuồn đi.

Lúc này, Tang Thản Chi lật mở quyển sách cổ, nhưng khi thấy trách sách cổ không có gì, hoàn toàn trắng trơn.

Sắc mặt ông ta lập tức trở nên vô cùng lạnh lẽo.

“Đồ khốn đáng chết dám lừa tôi!”

Tang Thản Chi tức giận hét to, lập tức biến mất khỏi chỗ vừa đứng.

Vào khoảnh khắc Tang Thản Chi biến mất, Ô Hồng Vũ mới được ông chủ tiệm đậu hũ thối đỡ lên từ dưới đất.

“Gia chủ, phải làm sao đây?”

“Không sao cả, cứ để bọn họ đấu đá với nhau trước đã, đợi lão gia chủ ra ngoài, bọn họ đều sẽ phải chết.

Ô Hồng Vũ nhìn chằm chằm nơi Tang Thản Chi và bà lão biến mất, nói một cách hưng hăng.

“Lập tức đi thông báo cho người của chúng ta ra tay khống chế nơi này, ngoài ra, cậu dẫn theo người đi tìm mấy người mới đến hôm nay cho tôi!”

“Vâng!”

Mà cùng lúc đó.

Bà lão kéo theo Liễu Yến Nhi chạy như điên trên một con đường nhỏ, tốc độ không thua gì tốc độ nhanh nhất của siêu xe cao cấp.

Nhưng lúc này, trên con đường trước mặt bà ta chợt xuất hiện hai bóng người, là một cô gái xinh đẹp mặc áo thun quần ngắn và một người trẻ tuổi mặc áo dài, tay cầm một cây sáo, nho nhã giống như một thư sinh thời cổ.

Thấy hai người này cản đường, bà lão tiện tay đánh một chưởng.

Nhưng nhìn thấy một chưởng của bà ta, cô gái xinh đẹp và người đàn ông nho nhã kia chỉ hơi nghiêng người, tránh thoát một cách dễ dàng.

Nếu không bị thương, chắc chắn một chưởng của bà lão sẽ khiến hai người bị thương nặng, nhưng bây giờ bà ta đã như nỏ hết đá, uy lực của một chưởng gần như không còn được một phần mười.

Hoàn toàn không thể gây ra bất cứ thương tổn nào với hai người.

“Bà già, bà không trốn thoát được đâu, ngoan ngoãn đưa sách thuốc và người phụ nữ này đây, chúng tôi sẽ tha cho bà một mạng!”

“Hừ, hai tiểu bối mà cũng dám láo xược trước mặt tôi à!”

Bà lão hừ lạnh, tiện tay lấy ra một viên thuốc cho vào miệng.

Trong nháy mắt, bà lão vốn cực kỳ suy yếu lập tức hồi phục một chút thực lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK