Mục lục
Tuyệt Thế Thần Y! - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người vẫn có thể đánh cược!”

Sau khi giọng nói trong máy phát thanh vang lên, trong thang máy lại có một người đàn ông ngoại quốc đi xuống.

Dưới sàn đầu lại xuất hiện rất nhiều nhân viên phục vụ, bắt đầu cho những khán giả điên cuồng kia đặt cược.

Lúc này, Phạm Thống và Sở Vân Phi lại nhìn về phía Diệp Viễn, muốn Diệp Viễn cho họ lời khuyên.

Nhưng lúc này, Thẩm Tiểu Tiểu lại nói.

“Không được, cái này máu me quá, chúng ta đi thôi!”

Thẩm Tiểu Tiểu cảm thấy nơi này thật sự quá máu me, cô ta hơi không thể chấp nhận được.

Diệp Viễn cũng đã hiểu được chút tình huống, đương nhiên cũng không muốn ở lại lâu nên bèn dẫn mọi người rời đi.

Ra bên ngoài, Thẩm Tiểu Tiểu hít thở bầu không khí trong lành, cuối cùng cũng có cảm giác như trút được gánh nặng.

Lúc này cũng đã muộn, mọi người đã thấy khá mệt.

Mọi người bèn định về nghỉ ngơi.

Sau khi trở về biệt thự, đợi mấy người đưa họ về rời đi.

Diệp Viễn tiện tay đặt mấy lá cờ trận ở xung quanh biệt thự.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Diệp Viễn bèn bảo mọi người đi nghỉ ngơi sớm.

Còn anh thì ngồi xếp bằng ở tầng thượng biệt thự, cẩn thận cảm nhận tung tích của Liễu Yến Nhi và ông chủ tiệm đậu hũ thối.

Bắt đầu từ khi đến đây vào hôm nay, anh đã có cảm giác nơi này không đơn giản.

Nơi này rất kỳ lạ, nhưng cụ thể kỳ lạ ở chỗ nào thì Diệp Viễn không nói ra được.

Vì thế lúc Liễu Yến Nhi rời đi, Diệp Viễn đã đánh dấu trên người cô ta.

Trước đó khi mua đậu hũ thối, Diệp Viễn cũng đánh dấu trên người ông chủ kia.

Mãi đến rạng sáng, Diệp Viễn ngồi xếp bằng trên tầng thượng chợt mở mắt.

Anh cảm nhận được hành động của Liễu Yến Nhi và ông chủ cửa hàng đậu hũ thối.

Diệp Viễn đi xuống lầu, Lâm Vãn Tình vẫn chưa nghỉ ngơi, còn đang đợi anh ở phòng khách.

“Anh đi ra ngoài một chuyến!”

“Cẩn thận đấy!”

Lâm Vãn Tình không hỏi nhiều, vì hôm nay cô ta cũng cảm nhận được nơi này dường như không đơn giản, chứa đựng vấn đề rất lớn.

Có lẽ Diệp Viễn cũng phát hiện, bây giờ anh muốn ra ngoài, đương nhiên cô sẽ không ngăn cản.

“Ừm!”

Diệp Viễn gật nhẹ đầu, sau đó rời khỏi biệt thự.

Cùng lúc đó, ở ngoại ô phía Tây thôn nghỉ dưỡng có một căn nhà nhỏ, căn nhà được rào bằng những mảnh gỗ không biết tên.

Ở ngay giữa của căn nhà có một lầu gác làm bằng gỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK