Mục lục
Tuyệt Thế Thần Y! - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chợt thấy ba người Công Tôn Nam Phi, Lệnh Hồ Đào và trưởng lão nhà họ Tôn đồng thời tấn công về phía một chiến tướng.

Nhưng, mấy người họ vừa mới lao tới trước mắt chiến tướng kia, chiến tướng đột nhiên vung tay lên, một luồng khí huyết sát ngang ngược đến cực hạn trực tiếp lật tung ba người.

Mà những nơi khác, các kẻ mạnh thuộc vùng đất Lánh Đời cũng đồng thời đánh úp về phía mấy chiến tướng khác.

Kết quả vẫn như vậy, họ hoàn toàn không phải là đối thủ của những chiến tướng vô cùng mạnh mẽ này.

Thậm chí còn có mấy người bị khí huyết sát của những chiến tướng này đánh đến thương nặng.

Cảnh tượng này khiến mọi người bị sương đỏ bao vây cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng.

Ngay cả cao thủ vùng đất Lánh Đời cũng không phải là đối thủ của bọn chúng, đến một chiêu mà vẫn không đỡ được.

Có thể tưởng tượng được kết quả chờ đợi bọn họ sẽ như thế nào.

Nhất thời, một vài người thường bị dọa đến ngồi liệt xuống đất.

Bọn họ vô cùng hối hận tại sao mình lại muốn tới góp vui, giờ thì hay rồi, góp vui không thành, ngược lại ném luôn mạng nhỏ.

Mặc dù các võ giả mạnh hơn đám người thường này một chút, nhưng cũng chẳng hơn được bao nhiêu.

Dù lúc này bọn họ không ngồi liệt trên mặt đất, nhưng toàn thân ai nấy cũng run như cầy sấy, ngay cả dũng khí chiến đấu cũng không có.

Giờ phút này, mấy người Công Tôn Nam Phi đứng lên. Lần thăm dò vừa rồi làm bọn họ hiểu được, họ hoàn toàn không phải là đối thủ của những chiến tướng này.

Nhưng nếu mặc kệ những chiến tướng này giết chóc, e rằng tất cả mọi người sẽ ngã xuống ở chỗ này.

Đây chính là tương lai của giới võ đạo nước Hoa Hạ, kiên quyết không thể để cho những người này bỏ mạng tại đây, bằng không thì tội lỗi của bọn họ sẽ cực lớn.

"Tất cả võ giả cùng nhau tấn công những chiến tướng này!"

Theo lời ra lệnh của Công Tôn Nam Phi, ngoại trừ võ giả vùng đất Lánh Đời chuẩn bị ra tay, những người khác không hề có tác động gì.

Công Tôn Nam Phi quay đầu nhìn dáng vẻ của những võ giả này, cảm giác bi ai ập lên trong lòng.

Bi ai nhưng đồng thời cũng không thể làm gì.

Tất nhiên Công Tôn Nam Phi biết, những võ giả tại đây, ngoài võ giả vùng đất Lánh Đời ra, những người khác đều là võ giả trực thuộc các gia tộc hoặc môn phái từ các nơi của Hoa Hạ.

Những năm gần đây, võ giả vùng đất Lánh Đời không xuất hiện, mọi người đều coi những người này là mạnh nhất.

Mà một số người bị mọi người tôn trọng, lấy lòng, ủng hộ trong thời gian dài, bọn họ dần hình thành tính cách xa hoa dâm dật.

Cộng thêm bọn họ đều sống trong hoàn cảnh yên ổn, không gặp phải bất kỳ cản trở và khó khăn nào.

Cũng không hề trải qua bất kỳ thử thách sinh tử gì.

Liếc mắt nhìn, những võ giả này toàn là hoa trong nhà ấm.

Bởi vậy, đến khi sinh tử chân chính ập vào trước mặt, bọn họ hoàn toàn không có tác dụng gì.

Kỳ thật, cũng bởi vì Công Tôn Nam Phi thấy được loại tình huống này nên mới làm ra một doanh trại huấn luyện đặc biệt như vậy, muốn cho võ giả trẻ tuổi của Hoa Hạ trải qua nhiều hơn.

"Công Tôn tiên sinh, chúng tôi tới giúp ông!"

Đúng vào lúc này, bên ngoài sương mù dày đặc chợt truyền tới tiếng kêu to.

Chỉ thấy Tiêu Tứ và mấy người thuộc tứ đại gia tộc Thủ đô dẫn theo một đám người thuộc doanh vọt vào.

Mà một bên khác, một thanh tàn kiếm bay vào, Kiếm Vô Nhai, Hiên Viên Thừa Phi, Hiên Viên Thừa Thiên và người của nhà họ Vương liều chết xung phong tiến vào.

Nhìn thấy người của doanh trại huấn luyện đặc biệt đều vọt vào, trong lòng Công Tôn Nam Phi xem như có chút an ủi.

"Tốt quá rồi, tất cả mọi người đồng loạt ra tay!"

Theo Công Tôn Nam Phi ra lệnh, tất cả võ giả gần như đồng thời ra tay, tấn công về phía các chiến tướng bên trong sương đỏ.

Thêm người của doanh trại huấn luyện đặc biệt, ra tay cùng lúc với võ giả vùng đất Lánh Đời.

Cộng tất cả mọi người vào mới miễn cưỡng có sức đánh một trận với những chiến tướng này.

Khi mà tất cả người tại đây đều ra tay, Diệp Viễn lại ngẩng đầu nhìn lên không trung phía trên sương mù.

Trên không trung, Hiên Viên Dương Vũ và cao thủ vùng đất thánh của tứ đại gia tộc cũng đã xảy ra chiến đấu với năm chiến tướng kia.

Nhưng Diệp Viễn nhận thấy, thực lực của năm chiến tướng mạnh hơn đám người Hiên Viên Dương Vũ một bậc.

Hiên Viên Dương Vũ và cao thủ vùng đất thánh của tứ đại gia tộc dựa vào võ kỹ mạnh mẽ mới miễn cưỡng đánh ngang tay với đối phương.

Phỏng chừng không được bao lâu, bọn họ sẽ rơi vào thế yếu.

Trong sương mù dày đặc, tất cả mọi người đồng loạt ra tay mới tạm thời chiến ngang tay với những người này.

Diệp Viễn cũng nhìn ra, hiện tại những chiến tướng này chỉ là đánh đơn lẻ, nếu những người này liên hợp lại, mọi người toàn bại chỉ là vấn đề thời gian.

"Mẹ nó, cả đám đều muốn giết ông, đều hận chết ông, cuối cùng lại cần ông đây ra tay cứu các người!"

Diệp Viễn vốn không muốn ra tay, nói cho cùng, những người này đều muốn giết anh, đồng thời cũng có thù oán với anh.

Nhưng đối mặt với gia quốc đại nghĩa, Diệp Viễn tạm thời buông bỏ thù hận riêng của mình.

Làm một người Hoa Hạ, anh tất nhiên không muốn nhìn thấy người quốc gia mình chết dưới tay người nước đối địch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK