Mục lục
Tuyệt Thế Thần Y! - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy trong tay Diệp Viễn bỗng dưng có thêm một chiếc trường đao.

Vẻ mặt tất cả mọi người đều biến sắc.

Vì họ đều có thể cảm nhận rõ ràng uy lực khủng bố trên thanh trường đao của Diệp Viễn tỏa ra.

“Kết trận!”

Chỉ nghe Tiêu Đỉnh Phong quát một tiếng, năm người lập tức đứng thành hình năm góc.

Tiêu Đỉnh Phong lại cắn vỡ đầu ngón tay, nhỏ máu tươi lên trên mai rùa.

Lập tức, trong mai rùa lại có lượng lớn sương khí màu đen chảy ra, không ngừng ngưng kết xung quanh năm người.

Chỉ lát sau, đã ngưng kết thành một chiếc mai rùa màu đen khổng lồ, bao trùm năm người ở giữa.

Nhìn mai rùa khổng lồ đó, Diệp Viễn lại cười lạnh lùng một tiếng.

“Hừ, tôi lại muốn xem xem là mai rùa của các người cứng, hay là thanh đao của tôi sắc bén hơn!”

Diệp Viễn vừa dứt lời, liên tục vung trường đao trong tay, từng đường bóng đao mang theo sức mạnh cuồn cuộn chém về phía mai rùa đó như từng đường lưỡi sắc.

“Thịch…”

Bóng đao đầu tiên nhanh chóng chém lên trên mai rùa khổng lồ đó.

Nhưng không chém phá được mai rùa, chỉ vang lên một tiếng trầm bức.

Nhưng rất nhanh, bóng đao liên tục giáng xuống.

Hơn nữa đao sau mạnh hơn đao trước, uy lực càng lúc càng kinh người.

“Thịch thịch thịch…”

“Tiếng trầm bức liên tiếp vang lên, dần dần, mai rùa màu đen bắt đầu tở nên trong suốt.

Lúc này, cũng nhìn được rõ ràng, sắc mặt của năm người ở trong mai rùa cũng trở nên vô cùng tái nhợt.

Đặc biệt là Tiêu Đỉnh Phong, khóe miệng của hắn đã chảy ra máu tươi.

Bây giờ năm người họ và mai rùa đã hòa thành một thể.

Bóng đao khủng bố tấn công lên mai rùa, thực ra tương đương với tấn công lên người bọn họ.

“Thịch!”

Khi bóng đao cuối cùng tấn công lên mai rùa, cả mai rùa hoàn toàn tan rã.

Khoảnh khắc mai rùa tan rã, năm người đều phun ra một ngụm máu tươi đỏ rực.

Người nào cũng mềm nhũn ngồi xuống đất với vẻ mặt nhợt nhạt.

“Xem ra mai rùa này của các người cũng chỉ vậy mà thôi!”

Diệp Viễn cười lạnh lùng một tiếng, tay cầm trường đao thong thả đi về phía năm người.

Đi đến gần, Diệp Viễn không trực tiếp giết mấy người này, mà cúi nhìn chế nhạo mấy câu.

“Làm sao, chẳng phải muốn giết tôi sao? Tôi còn chưa ra hết sức đấy, các người sao đã gục hết rồi?”

Sở dĩ Diệp Viễn không trực tiếp giết những người này, là vì anh muốn dụ ra những cao thủ ẩn nấp trong tối.

“Chẳng phải các người đều là cường giả cấp bán vương sao? Sao thế? Chỉ có chút thủ đoạn thế thôi à?”

Đối diện với lời chế nhạo của Diệp Viễn, sắc mặt mấy người càng thêm khó coi.

Tiêu Đỉnh Phong nhìn Diệp Viễn ngạo mạn, hắn nheo mắt sắp thành đường khe, cắn răng vang lên két két.

Sau một hồi do dự, hắn dường như đưa ra một quyết định quan trọng.

Bỗng từ dưới đất đứng lên.

“Nhóc con, mày đừng hòng ngang ngược, hôm nay tao cho mày thấy thực lực thực sự của tao!”

Nói xong, Tiêu Đỉnh Phong tung một chưởng đập mạnh lên lồng ngực của mình.

“Phụt!”

Lập tức miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi đỏ rực, toàn bộ rơi lên trên mai rùa đó.

Trong phút chốc, vố số khí đen dày đặc từ trong mai rùa chảy ra.

Lúc này, lại thấy Tiêu Đỉnh Phong há to cái miệng, giống như nuốt chửng, nuốt hết toàn bộ khí đen dày đặc vào trong bụng.

Cùng với khí đen chui vào cơ thể, cơ thể của Tiêu Đỉnh Phong mau chóng trướng to lên.

Nhìn cảnh này, đôi mắt Diệp Viễn hơi nheo lại, anh có thể cảm nhận được cảnh giới của Tiêu Đỉnh Phong lúc này đang không ngừng tăng lên.

Hơn nữa còn cảm nhận được trên người Tiêu Đỉnh Phong tỏa ra khí tức khủng bố như khai hoang.

Tuy khí tức khai hoang đó khiến anh rất khó chịu, nhưng Diệp Viễn vẫn không ngăn cản, bình tĩnh nhìn cảnh này.

Mấy người còn lại nhìn thấy Tiêu Đỉnh Phong như vậy, tất cả lập tức lùi lại phía sau.

Sau mấy hơi thở, Tiêu Đỉnh Phong đã hút hết sạch toàn bộ khí đen đó.

Lúc này, cơ thể của hắn cũng to lên giống như một tòa pháo đài di động.

Khí tức khai hoang trên người trực tiếp vút lên trời.

“Soạt soạt soạt…”

Lúc này, phía xa cũng có mấy bóng hình nhanh chóng đi đến.

Những người này chính là một đám cao thủ của nội môn.

Khi một đám cao thủ của nội môn nhìn thấy Tiêu Đỉnh Phong như trái núi từ xa, vẻ mặt liền biến sắc.

“Thuật cuồng bạo khai hoang?”

“Là ai lại có thể ép người của nhà họ Tiêu sử dụng ra linh khí hộ thân, còn dùng cả thuật cuồng bạo khai hoang khủng bố nhất?”

Lúc này tất cả mọi người đều vô cùng nghi hoặc.

Khi đến gần, nhìn thấy Diệp Viễn đứng phía trước Tiêu Đỉnh Phong không xa, giống như một người lùn.

Cả đám người càng thêm nghi hoặc.

Vì họ không biết Diệp Viễn.

“Linh khí cực phẩm?”

Nhưng khi họ nhìn thấy thanh trường kiếm trong tay Diệp Viễn, liền biến sắc mặt.

Trong mắt một số người còn lóe lên vẻ tham lam rõ ràng.

Nhưng lúc này không ai dám manh động, chỉ đứng ở vòng ngoài, yên tĩnh đợi kịch hay.

Sau khi Diệp Viễn lướt nhìn qua một vòng, phát hiện những người này hầu như đều là cao thủ cấp Vương, chỉ có hai võ giả thực lực đạt đến cảnh giới cấp Lâm.

Và không có cao thủ siêu cấp mà lão tiền bối nói xuất hiện.

Kết quả này khiến anh rất thất vọng.

Nhưng khi anh chú ý đến ánh mắt của những người này nhìn trường đao trong tay anh.

Anh bỗng có một kế hoạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK