Mục lục
Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn - Từ Thục Như
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Hương phía sau bước đến không hiểu chuyện gì liền hỏi:

- Cô nương… sao vậy?

Ninh Tuyết không muốn Tiểu Hương bận tâm liền lắc đầu đáp:

- Không sao.

Khi nghĩ đến những oan ức mà mình đã cam chịu Ninh Tuyết trong lòng đã từng cảm thấy tức oán giận nhưng giờ đây khi đem nỗi đau ấy ra đặt lên bàn cân để so sánh với những gì mà tướng quân đã trải qua, dường như, mọi chuyện dường như quá nhỏ bé nhưng từ trước đến nay tướng quân chưa một lời than trách hay kể lể, luôn một mình gánh vác hết tất cả, càng nghĩ Ninh Tuyết càng không tài nào tha thứ cho sự nông nổi của bản thân mình, Ninh Tuyết siết chặt bàn tay mình lại, cố gắng kiểm soát cảm xúc:

- Không được yếu đuối như vậy, không được khóc, không được để Tiểu Hương phải lo lắng thêm nữa…

Dù Ninh Tuyết cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhưng nào biết được Tiểu Hương vốn đã nhận ra từ sớm, cả hai bên nhau từ bé có điều gì mà Ninh Tuyết có thể giấu được Tiểu Hương cơ chứ, Tiểu Hương thở dài một tiếng rồi đứng sát bên cạnh nói:

- Cô nương… người không cần cố gắng che giấu Tiểu Hương nữa… nếu muốn thì người cứ khóc ra đi… người đừng hành hạ bản thân như vậy, Tiểu Hương biết người rất buồn nhưng mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi… vả lại lão gia cũng đâu có trách người… lão gia vẫn luôn rất yêu thương người cơ mà…

Có những lời nói không nhất thiết phải thốt ra thành lời, có những sự quan tâm không nhất thiết phải nói ra, người thực sự hiểu mình, quan tâm mình là người vẫn luôn âm thầm kề cận san sẻ bên mình, một hành động nhỏ nhoi nhưng thể hiện một tình yêu to lớn, Ninh Tuyết quay mặt nhìn Tiểu Hương rồi rưng rưng nước mắt, Tiểu Hương khóe mắt cũng ửng đỏ cả lên.

Lòng ngực Ninh Tuyết nhói đau khủng khiếp khi nghĩ đến cảnh tượng tướng quân thân mạng trọng thương nhưng vẫn cố chấp quay về, dáng vẻ bỏ mặc bản thân chỉ vì mong muốn hoàn thành lời hứa với mình, lòng ngực co thắt mạnh khiến cho Ninh Tuyết khó nhọc trong việc hô hấp, cảm giác tức ngực khiến Ninh Tuyết khó chịu vô cùng.

Ninh Tuyết đưa tay đặt lên miệng rồi cắn chặt, cơn đau ấy khiến Ninh Tuyết rơi nước mắt nhưng những giọt nước mắt này không chỉ là nỗi đau về thể xác mà hơn hết nó chính là nỗi đau về mặt tinh thần, nghĩ đến đây thôi cũng đủ khiến Ninh Tuyết muốn phát điên mà ra sức cắn chặt bàn tay, Tiểu Hương nhìn thấy vết hằn đã in rõ trên từng đốt tay liền hoảng loạn mà nắm chặt lấy bàn tay của Ninh Tuyết không ngừng cầu xin nói:

- Cô nương… người đừng như vậy… người sẽ bị thương mất…

Tiểu Hương cũng bật khóc ra sức ngăn cản nói:

- Cô nương à… ngừng lại đi… lão gia mà biết nhất định sẽ rất đau lòng…

Ninh Tuyết nghe vậy liền khựng người lại suy ngẫm một lúc rồi thẳng thắng bộc bạch sự ích kỷ của bản thân nói:



- Từ đầu đến cuối kẻ không hiểu chuyện nhất… chính là ta… là ta luôn tự cho là bản thân tài giỏi thấu tình đạt lý, luôn tự cho rằng bản thân mình đúng, bản thân luôn là kẻ phải chịu uất ức nhất, từ đó luôn cho bản thân lí do để làm càn… luôn khiến phụ thân phải lo lắng không ngừng…

Ninh Tuyết ngồi bệt xuống nền nhà mà bật khóc thành lời:

- Hoá ra… hóa ra đằng sau hào quang ấy là những tháng năm gian nan cực khổ đến vậy, tại sao… tại sao trước đây ta không từng thử thấu hiểu cho phụ thân… tại sao cứ nhất nhất chống đối với phụ thân cơ chứ?

Tiểu Hương nhìn thấy Ninh Tuyết như vậy cũng không cầm được lòng mà vươn người ôm lấy Ninh Tuyết nói:

- Không sao, không sao đâu, nếu như hiểu lầm đã được giải, người cũng đã thấu hiểu được cho nỗi khổ tâm của lão gia thì sau này… sau này nhất định phải càng hiếu thảo với lão gia hơn, để bù đắp lại cho người…

Nghe được những lời này Ninh Tuyết mới dần khai thông ra mà gật đầu nói:

- Đúng vậy… ta nhất định phải càng hiếu thảo với người… sẽ không phá phách khiến người bận tâm thêm nữa… ta nhất định… nhất định phải khiến người tự hào về ta…

Tiểu Hương gật đầu mỉm cười đáp:

- Cô nương người nhất định có thể làm được mà.

Ninh Tuyết gật đầu nói:

- Ùm… ta nhất định có thể làm được…

Lúc này đột nhiên bụng của Tiểu Hương bỗng réo lên vì đói, Ninh Tuyết bất ngờ liền cúi đầu xuống nhìn, Tiểu Hương xấu hổ liền lấy tay che bụng mình lại nói:

- Thực ra thì… sáng nay muội có ăn qua rồi nhưng cô nương biết đó, vì chúng ta gấp gáp phải lên đường cho nên… cho nên là muội ăn chưa no… nên mới như vậy…

Ninh Tuyết cũng mỉm cười ngầm hiểu, không chỉ Tiểu Hương mà ngay cả bản thân mình cũng đã thấm mệt, đi đoạn đường dài, giờ đây bụng cũng hơi đói, Ninh Tuyết nhìn sang Tiểu Hương rồi khẽ gật đầu, Tiểu Hương hiểu ý liền chạy xuống lầu dưới, vừa nhìn thấy Tiểu Hương, trưởng quầy liền tươi cười hỏi:

- Vị tiểu nương tử này có thể giúp gì được cô.

Tiểu Hương móc ra một ít bạc đặt lên bàn gửi trưởng quầy rồi nói:

- Chỗ bạc này làm phiền trưởng quầy giúp bọn ta chuẩn bị một vài món ăn thịnh soạn.

Trưởng quầy chỗ bạc ấy liền cười tươi như hoa hai tay túm túm chỗ bạc ấy lại rồi nói:

- Được, được, được, sẽ có ngay thôi, tiểu nương tử xin chờ một tí, món ăn sẽ lên ngay thôi.

Tiểu Hương nghe vậy liền nói:

- Được, phiền người chuẩn bị nhanh một tí, cô nương nhà ta đói rồi.

Trưởng quầy gật đầu đáp:



- Được… được… sẽ có ngay thôi…

Tiểu Hương mỉm cười gật đầu đáp:

- Được, làm phiền rồi.

Trưởng quầy mỉm cười gật đầu nói tiếp:

- Nếu cần gì thêm cứ việc dặn tiểu nhị là được.

Tiểu Hương mỉm cười gật đầu đáp:

- Được, ta biết rồi, đa tạ.

Trong lúc Tiểu Hương đi xuống dưới, Ninh Tuyết đi quanh căn phòng một vòng rồi ngừng chân trước cửa sổ, tò mò Ninh Tuyết liền đẩy mạnh cửa ra thì một làn khí mát xông thẳng vào mặt của Ninh Tuyết, bầu không khí thoáng đãng, đứng từ đây nhìn xuống có thể nhìn thẳng ra con phố lớn, Ninh Tuyết hiếu kì mà đưa ta ra đón lấy ánh nắng đang soi rọi muôn nơi ấy, cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay mình, Ninh Tuyết mỉm cười thầm nghĩ:

- Hóa ra đây ánh nắng và làn gió… của Tây Đô sao?

Không ngừng lại ở đấy, Ninh Tuyết nhắm hai mắt lại, từ từ hít một hơi thật sâu rồi lại chầm chậm mà thở ra, không khí trong lành ấy như đẩy lùi tất cả muộn phiền trong lòng, Ninh Tuyết nhoẻn miệng cười nói:

- Không khí Tây Đô quả rất khác… có thể khiến người khác buông bỏ ưu phiền sao?

Ninh Tuyết cúi đầu thở dài một tiếng khẽ nói:

- Phụ thân, không lẽ đây là lí do khiến người dốc lòng gìn giữ bảo vệ nơi này sao?

Trong lúc đang suy tư thì bên ngoài Tiểu Hương bước vào rồi khẽ gọi:

- Cô nương… thức ăn đến rồi.

Từ cửa tiểu nhị mang lên vài món ăn rồi bày ra trên bàn, Tiểu Hương mỉm cười nhìn tiểu nhị nói:

- Cảm ơn nhiều.

Ninh Tuyết quay đầu khẽ gọi Tiểu Hương rồi bước đến ngồi xuống vào bàn:

- Tiểu Hương đến đây, mau ăn thôi…

Tiểu Hương gật đầu bước đến bàn rồi ngồi vào ăn, cả hai chuyên tâm dùng bữa, trong lúc đang ăn thì nghe được những tiếng kêu gọi vang dội khắp phố, Ninh Tuyết hướng mắt nhìn Tiểu Hương, cả hai tò mò liền đưa đầu ra xem thì nhìn thấy Hạ tướng quân và Dương tướng quân đang đi trên phố, Tiểu Hương mừng rỡ liền lay cánh tay của Ninh Tuyết rồi chỉ về phía Hạ tướng quân nói:

- Đó là lão gia.



Nhìn thấy Tiểu Hương vui mừng phấn khởi như vậy, Ninh Tuyết cũng mỉm cười gật đầu đáp:

- Ta thấy rồi.

Hai vị tướng quân được bao vây bởi vô số người già và trẻ em, người cầm trên tay cặp gà, người cầm đoá bông, trẻ con tay cầm hồ lô mời tướng quân, Hạ tướng quân dịu dàng ngồi xuống ôm chằm lấy những đứa trẻ rồi bế trên tay vừa đi vừa nhẹ nhàng dìu đỡ những người già từng bước từng bước ôn lại chuyện cũ.

Dương tướng quân cũng là nhân vật nổi tiếng không kém, tay này cầm hoa tay kia cầm quà mà những bá tánh tranh nhau gửi tặng, bước đến ngay trước cửa quán trọ, trưởng quầy khi nảy cũng chạy ra dâng tặng hai bình rượu hảo hạng, Hạ tướng quân từ chối không nhận nhưng vẫn bị chủ quán ép nhét vào tay, trước sự nhiệt thành của họ, Hạ tướng quân cũng vui vẻ nhận lấy, cả hai tướng quân đi khắp phố xá hỏi thăm những người già lớn tuổi.

Trông thấy dáng vẻ ân cần dịu dàng đối đãi với mọi người của tướng quân, rồi lại nhìn sang cách mọi người ca tụng phụ thân mình, Ninh Tuyết lòng có chút hổ thẹn, thầm nghĩ:

- Đối với mình mà nói phụ thân chỉ là phụ thân… nhưng đối với Tây Đô mà nói phụ thân… chính là đại anh hùng.

Bỗng chốc Ninh Tuyết cảm thấy những năm tháng, ngày ngày mong ngóng phụ thân có thể hồi phủ để cùng chung vui với mình thế nhưng lần nào cũng thất hẹn, rồi những ngày không phải vì bận rộn việc triều chính thì lại phải xuất binh dẹp loạn, tất cả những sự tủi hờn ngày ấy bỗng hóa thành niềm kiêu ngạo.

Trong phút chốc trong đầu Ninh Tuyết bỗng thoáng qua một suy nghĩ:


- Không phải trở thành một vị quân thượng thì sẽ khiến người khác công nhận ta thế nhưng chính vì được mọi người công nhận nên ta mới trở thành một vị quân vương.


Ninh Tuyết ngẩng cao đầu mỉm cười với gương mặt đầy tự mãn khẽ nói trong miệng:


- Thật may mắn… vì mình được là Hạ Ninh Tuyết... là ái nữ độc nhất của Hạ Thiểm đại tướng.


Vừa dứt lời một dòng suy nghĩ liền xuất hiện ngay trong đầu Ninh Tuyết:


- Phụ thân người không chỉ là niềm tự hào của cả Tây Đô mà còn là niềm kiêu ngạo của trên dưới Hạ gia ta.


Ninh Tuyết nghiến răng nghiến lợi, đẩy cao ý chí thầm nghĩ:


- Cuộc chiến lần này, con muốn được cùng người kề vai sát cánh, phụ nữ (cha con) đồng lòng không gì có thể ngăn cản chúng ta được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK