- Cô nương đừng như vậy mà, Tiểu Hương không sao… không sao mà.
Ninh Tuyết đưa tay ngăn Tiểu Hương lại rồi nói:
- Con người ta là vậy, đã dám làm thì sẽ dám nhận, tuyệt đối không đổ lỗi cho người khác, càng không để người khác phải vì ta mà bị tổn thương… những gì muội đã làm cho ta, ta có thể thấy rõ được…
Nói xong Ninh Tuyết quay đầu nhìn sang tướng quân rồi nói:
- Muốn đánh muốn phạt chỉ cần người nói là được.
Lúc này tướng quân bắt đầu bất ngờ trước cách hành xử này của Ninh Tuyết, trong đầu liên tục suy nghĩ:
- Đứa bé này… từ khi nào mà con bé đã hiểu chuyện như vậy…
Tiểu Hương bên cạnh xúc động trước hành động này của Ninh Tuyết nên càng ra sức cúi đầu van xin nói:
- Xin lão gia giơ cao đánh khẽ… cô nương biết lỗi rồi… xin lão gia đừng trách phạt cô nương…
Ninh Tuyết không chút sợ sệt mà vẫn cương quyết nói:
- Tiểu Hương không cần van xin nữa… nào đến đi, con không sợ đâu.
Vừa nói ánh mắt vừa nhìn tướng quân, bốn mắt nhìn nhau, tướng quân bỗng chốc cảm thấy, ánh mắt rực lửa này cùng với thái độ kiên quyết này vô cùng quen thuộc thầm nghĩ:
- Khí chất này đúng là không thể lẫn vào đâu được, quả là nữ nhi của ta.
Tướng quân quay lưng lại rồi khẽ nói:
- Cả hai hãy đến thần vị đường mà quỳ đi, quỳ trước liệt tổ liệt tông Hạ gia mà xám hối đi.
Phu nhân nghe đế đây liền che miệng phì cười rồi nói tiếp:
- Thiếp còn nhớ rõ, ngày hôm sau khi chúng ta vào thần vi đường thì đã nhìn thấy cả hai nha đầu ấy ôm chằm lấy nhau mà ngủ trên nền đất.
Tướng quân lắc đầu chán nản, phu nhân thấy vậy liền nói tiếp:
- Cũng có thể chính vì đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, nên tình cảm giữa hai nha đầu đó từ lâu đã không còn là chủ tớ nữa mà hơn hết là như tỷ muội vậy.
Tướng quân nhìn phu nhân đang vui mừng mà hạ giọng nói:
- Có vẻ phu nhân vui mừng lắm thì phải?
Phu nhân bị hỏi liền trầm lắng lại cố gắng không cười nữa mà nói:
- Thiếp chỉ muốn nói là tướng quân người đừng quá lo lắng nữa, Tuyết Nhi thực sự đã trưởng thành rồi, chúng ta không thể mãi cấm đoán con bé được, con bé có quyền làm những gì mình yêu thích, tự do bay lượn trên vùng trời mà con bé chọn.
Tướng quân hoàn toàn hiểu được những đạo lí ấy nhưng người đời vẫn hay nói “ nuôi con trăm tuổi lo hết chín mươi chín năm”, cũng không khó hiểu khi tướng quân lại một mực cấm đoán Ninh Tuyết như vậy, tướng quân trầm tư nói:
- Những việc ta làm cũng chỉ vì muốn tốt cho con bé.
Phu nhân hoàn toàn cảm thông cho nỗi lòng của tướng quân liền cầm lấy tay của tướng quân rồi nhẹ nhàng san sẻ nói:
- Thiếp biết chứ, thiếp cũng hiểu rõ sự lo lắng ấy của tướng quân, thiếp cũng là mẫu thân của Tuyết Nhi mà, đương nhiên thiếp cũng lo lắng cho con bé như tướng quân vậy, Tuyết Nhi từ nhỏ tính cách đã không giống những đứa trẻ khác, tính tình hoạt bác, nội tâm mạnh mẽ, ưa tự do bay nhảy, không muốn bị người khác ràng buộc nhưng dù là vậy con bé vẫn là một đứa trẻ ngoan hiền, bản tính lương thiện lại biết thương người…
Tướng quân cũng đồng ý với lời nói của phu nhân liền nói:
- Cái bản tính đấy của con bé cũng chính là lí do lớn nhất khiến ta không tài nào có thể yên tâm được…
Phu nhân vẫn im lặng mà đứng bên chăm chú lắng nghe, tướng quân ngẩng đầu nhìn trời cao rồi nói:
- Phu nhân biết đấy, bản thân ta bằng hữu tri kỷ thì đếm trên đầu ngón tay, ngược lại kẻ thù thì đếm không xuể, ta vẫn luôn lo sợ, lo sợ một ngày nào đó chỉ vì bản tính ấy của con bé mà vô tình chuốc họa vào thân nhưng dường như càng lúc ta càng bất lực, ta cảm thấy bản thân mình ngày càng vô dụng, không thể nào quản nổi nữ nhi của mình…
Nhìn thấy tướng quân tự đặt áp lực lên vai mình như vậy, phu nhân không khỏi đau xót mà khuyên bảo:
- Tướng quân à, người không hề vô dụng mà ngược lại còn rất lợi hại nữa, trên vai người không chỉ gánh vác toàn bá tánh Dương Đô, mà còn cả trên dưới Hạ gia ta, người thực sự đã rất lợi hại rồi.
Tướng quân buồn rầu mà nhìn phu nhân, dáng vẻ tìu tụy ấy, bầu mắt đã hằn đen, phu nhân đặt tay lên má tướng quân rồi vuốt ve nói:
- Tướng quân à, người có biết không, tình thương người dành cho Tuyết Nhi không ai có thể chối cãi được nhưng con bé đã trưởng thành rồi, chúng ta không thể cứ mãi nhốt con bé trong chiếc lòng nhỏ nhoi mãi được, một ngày nào đó con bé cũng sẽ phải rời khỏi vòng tay của chúng để mà đi trên con đường mà nó chọn lựa.
Nói đến đây phu nhân trong lòng suy tư một lúc rồi nói tiếp:
- Những việc chúng ta có thể làm cho con bé càng ngày càng ít đi, giờ đây những việc mà các bậc phụ mẫu như chúng ta bây giờ có thể là làm… e rằng chỉ là âm thầm ở phía sau hậu thuẫn cho con bé để nó có thể yên tâm mà vững tin về tương lai phía trước mà thôi.
Những lời nói của phu nhân đã khai thông suy nghĩ cho tướng quân, tướng quân cúi đầu hổ thẹn nói:
- Phu nhân nói có lý… ta tự thấy hổ thẹn không sánh bằng.
Phu nhân mỉm cười cúi đầu đáp:
- Tướng quân khiêm nhường rồi, chúng ta suy cho cùng đều lần đầu làm phụ thân phụ mẫu của người khác nên khó tránh có thiếu xót nhưng chỉ cần cởi mở hơn, thấu hiểu nhiền hơn thì cho dù là đứa trẻ cứng đầu đến mấy cũng nhất định có thể cảm nhận được tấm lòng của người, huống hồ chi là một đứa trẻ ngoan như Tuyết Nhi.
Con cái do mình một tay nuôi nấng lẽ nào tướng quân lại không rõ nhưng đây vốn chẳng phải là những điều mà tướng quân luôn canh cánh trong lòng, nhìn dáng vẻ sầu não của tướng quân, phu nhân liền đưa tay vuốt nhẹ vầng trán của tướng quân, những nếp nhăn do thời gian cũng như những gánh nặng mà tướng quân vẫn luôn đặt trong lòng mà vô hình chung đã tạo ra, phu nhân khẽ nói:
- Tướng quân nhìn này, nếp nhăn càng lúc càng nhiều rồi…
Tướng quân hiểu rõ nỗi lo lắng của phu nhân, nhìn thấy phu nhân nhọc lòng vì mình như vậy tướng quân trong lòng xót thương, muốn phá vỡ bầu không khí này thế là tướng quân liền nhoẻn miệng cười đáp:
- Nếp nhăn nhiều thì đã sao, ta cảm thấy bản thân vẫn như trước, vẫn cứ oai phong lẫm liệt, vẫn cứ phong độ ngời ngời…
Nghe những lời mèo tự khen mèo dài đuôi của tướng quân, phu nhân che miệng cười khúc khích, tướng quân thấy vậy liền được nước lấn tới mà nói tiếp:
- Không chỉ như vậy mà còn có cả khí chất oai vệ, hào quang phát sáng…
Đến đây phu nhân đã không còn đủ nhẫn nại để lắng nghe tướng quân tự khen nữa mà liền đưa tay kéo tay tướng quân lại rồi liên tục cười nói:
- Đúng vậy… đúng vậy… hào quang phát sáng… tướng quân là nhất… phu quân của thiếp là nhất rồi…
Tướng quân nhìn thấy phu nhân mỉm cười trong lòng cũng vui lây mà ôm chằm lấy phu nhân rồi nói:
- Đúng vậy, người kiệt xuất đến như vậy… chính là phu quân của nàng đấy.
Phu nhân nhoẻn miệng cười rồi cứ thế mà tựa đầu vào lòng ngực của tướng quân rồi dịu dàng khẽ đáp:
- Ùm… là phu quân của thiếp đấy.
Tướng quân âu yếm nhìn phu nhân mỉm cười rồi nhẹ nhàng khoác lấy vai phu nhân rồi nói:
- Đa tạ phu nhân.
Nút thắt trong lòng tướng quân đã được gỡ, còn về phía Ninh Tuyết, sau khi về phòng, Tiểu Hương liền đưa Ninh Tuyết lên giường không quên căn dặn:
- Cô nương hôm nay chắc người cũng đã mệt rồi, ngủ sớm đi.
Ninh Tuyết một thân rả rời mà nằm lê liệt trên giường, không kiềm được mà buộc miệng hỏi Tiểu Hương:
- Tiểu Hương à… có một nữ nhi như ta ngang bướng, cứng đầu, phá phách như vậy có phải là làm xấu hổ cả gia đình không?
Tiểu Hương hoàn toàn hiểu rõ được nguyên nhân ngọ ngành dẫn đến những suy nghĩ này nên liền khuyên bảo nói:
- Không đâu, cô nương đừng nghĩ như vậy, thân là phụ mẫu chẳng ai lại ghét bỏ con cái mình cả, tất cả những gì tướng quân làm suy cho cùng cũng vì đứng từ xuất phát điểm của cô nương mà suy nghĩ thôi.
Ninh Tuyết buồn bả mà quay mặt vào trong không đáp, Tiểu Hương nhìn thấy Ninh Tuyết đắm chìm trong tiêu cực như vậy cũng lo lắng vô cùng, Tiểu Hương bước gần đến cạnh giường rồi ngồi xuống khẽ nói:
- Lão gia là một võ tướng, là kiểu người cứng rắn, nguyên tắc, căn bản lão gia không phải kiểu người nói năng ngọt ngào, cũng chẳng phải kiểu người dịu dàng giỏi dỗ dành nữ nhi cho nên đôi lúc khó tránh việc nói năng hơi thẳng thắng khiến người khác tổn thương nhưng có một điều Tiểu Hương biết rất rõ… đó là lão gia thực sự rất thương yêu cô nương…
Nhìn thấy Tiểu Hương ra sức an ủi san sẻ, Ninh Tuyết ghi nhận tấm lòng này của Tiểu Hương nhưng giờ đây Ninh Tuyết chỉ muốn yên tĩnh một chút thế là liền bảo Tiểu Hương:
- Ta biết rồi, những lời muội nói ta cũng hiểu rồi nhưng Tiểu Hương à ta muốn tĩnh lặng một mình, được không?