- Tại hạ Phùng Đình Viễn, kính mong tiểu nương tử nương tay cho.
Ninh Tuyết bật cười e thẹn đáp lễ nói:
- Phùng lang quân khiêm tốn quá rồi, ta mới là người mong lang quân khiếm nhường cho.
Người tổ chức thấy vậy liền hỏi:
- Được nếu như mọi người đều không ý kiến vậy thì… tiểu nương tử mời cô cùng tham gia vậy.
Ninh Tuyết cúi đầu đa tạ đáp:
- Xin đa tạ.
Người tổ chức gật đầu rồi hỏi:
- Không biết ta nên xưng hô tiểu nương tử ra sao?
Tiểu Hương đứng cạnh liền kéo tay áo Ninh Tuyết rồi lắc đầu ra hiệu:
- Đừng mà… nếu cô nương nói tên ta thì toàn thành này đều sẽ biết cô nương đã xuất hiện ở đây đấy.
Ninh Tuyết bắt đầu cảm thấy phiền phức liền lườm nguýt Tiểu Hương rồi quay lưng hành lễ nhún người nhẹ rồi đáp:
- Hạ Ninh Tuyết.
Nghe danh mọi người liền nhận ra ngay, người tổ chức cười phá lên rồi nói:
- Hoá ra là Hạ tiểu nương tử của Hạ tướng quân… nghe danh đã lâu.
Phùng lang quân nghe đến tên của Ninh Tuyết liền ngước nhìn không rời mắt, miệng lẩm bẩm nói:
- Hạ.… Ninh... Tuyết.
Ninh Tuyệt gật đầu tỏ vẻ e thẹn rồi quay lưng đi nói với Tiểu Hương:
Muội đừng nhát gan quá, chỉ là một cuộc tỉ thí thôi, cuộc thi kết thúc cũng chẳng còn ai nhớ đến một kẻ vô danh tiểu tốt như ta đâu.
Tiểu Hương thở dài lắc đầu chẳng còn muốn nói thêm lời nào, người tổ chức loay hoay nhìn quanh, thấy vẫn còn trống một chỗ liền hô to:
- Còn một vị trí nữa, không biết còn tiểu lang quân nào có hứng thú không?
Vừa dứt lời từ phía xa bước đến một vị lang quân đứng vào vị trí, người tổ chức thấy vậy liền hỏi:
- Tiểu lang quân... đây là... muốn tham gia.
Nhìn thấy tướng mạo của người này, tất cả giai nhân đứng quanh liền hồn xiêu phách lạc, xỉu lên xỉu xuống, Phùng lang quân khi nảy và hai vị kia ngay lập tức bị hào quang của người này lấn áp, người này ngước mắt nhìn rồi mỉm cười gật đầu, người tổ chức hỏi:
- Không biết nên xưng hô như thế nào với tiểu lang quân đây?
Người này mỉm cười nói:
- Ta họ Triệu.
Người tổ chức ngay lập tức mỉm cười rồi nói:
- Vâng Triệu tiểu lang quân.
Vừa nghe thấy có tiếng nói, Ninh Tuyết liền quay đầu lại nhìn, vừa nhìn là liền nhận ra ngay là người hôm trước gặp ở lễ hội, người này nhìn sang Ninh Tuyết gật đầu chào, Ninh Tuyết đanh mặt lại mà nhìn hắn chằm chằm rồi nhớ lại lần đó thua thảm hại trước người đó, cơn giận của Ninh Tuyết nổi lên, không thèm đáp trả mà trực tiếp xếch mặt một phát rồi lập tức quay mặt đi, miệng thầm mắng chửi:
- Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Tiểu Hương đứng cạnh nghe được liền hướng mắt nhìn tên kia, hắn nhìn thấy Tiểu Hương nhìn mình nên liền cúi đầu chào, Tiểu Hương thấy vậy cũng hai tay chắp lại nghiêm trang cúi đầu chào đáp trả, Ninh Tuyết nhìn thấy liền tức giận mà đánh vào tay áo của Tiểu Hương rồi nói:
- Muội dám chào hắn sao, hắn là kẻ thù của ta đấy, muội muốn tạo phản à?
Tiểu Hương tròn mắt nhìn Ninh Tuyết liền hỏi:
- Cô nương… sao vậy… hai người có hiềm khích gì sao?
Nghe hỏi Ninh Tuyết liền quay mặt lại liếc tên họ Triệu ấy một cái rồi nói:
- Hắn chính là cái tên đáng ghét mà ta đã kể với muội đấy… chính hắn là kẻ đã giành đồng tâm kết với ta…
Lúc này Tiểu Hương mới chợt nhớ ra câu chuyện hôm sinh thần mà Ninh Tuyết đã kể với mình rồi nói:
Cô nương… theo như người kể thì chính hắn đã tranh giành đồng tâm kết với người…
Ninh Tuyết gật đầu đáp:
- Đúng vậy… chính là hắn…
Tiểu Hương càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không đúng liền hỏi:
- Nhưng… liệu có khi nào giữa hai người có hiểu lầm nào đó không… muội thấy với diện mạo này… hắn không thể nào là người xấu được…
Ninh Tuyết trừng mắt nhìn Tiểu Hương rồi nghiến răng hét to nói:
- Tiểu Hương… tỉnh táo lại đi…đừng để vẻ ngoài của hắn mê hoặc muội… hắn đúng là tên xấu xa nhất mà ta từng gặp đấy.
Tiểu Hương giật mình nhìn xung quanh liền thấy ai nấy đều đang hướng mắt nhìn mình, nhất là tên Triệu lang quân ấy, hắn hướng mắt nhìn bóng lưng của Ninh Tuyết rồi nhoẻn miệng cười, Tiểu Hương tay chân bủn rủn liền kéo tay áo Ninh Tuyết, khóe mắt rưng rưng muốn khóc mà nói:
- Cô nương… nhỏ tiếng thôi… tất cả… mọi người đều đã nghe thấy rồi…
Ninh Tuyết chẳng hề sợ sệt mà quay lưng lại trực tiếp đối đấu với tên họ Triệu kia, Ninh Tuyết lườm hắn không rời mắt nhưng Triệu lang quân ấy lại không những không chấp nhất mà còn mỉm cười thầm nghĩ:
- Tiểu nương tử này thật là thú vị.
Cuộc thi bắt đầu, người tổ chức hô to tên từng người đi bắn đợt một, Phùng Đình Viễn bắn trước ba lần, người tổ chức hô tô số điểm:
- Phùng lang quân điểm là tám, tám và chín, tổng hai mươi lăm, chúc mừng Phùng lang quân.
Phùng lang quân gật gật đầu mặt hơi buồn đứng sang một bên, người tổ chức hô to:
- Người thứ hai xin mời Trương lang quân.
Trương lang quân dáng đứng hiên ngang, cầm cung giương cao, ánh mắt đầy sát khí hướng về tấm bia, bắn ba phát liền, ba mũi tên khiến cho Ninh Tuyết tròn xoe mắt nhìn, người tổ chức hô to:
- Chúc mừng Trương lang quân điểm của người là chín, mười, mười tổng là hai mươi chín.
Nghe đến số điểm ai nấy đều thán phục, người tổ chức lại hô to người kế tiếp:
- Xin mời Triệu tiểu lang quân.
Triệu tiểu lang quân người đứng thẳng tắp, ngẩng đầu giương cao cung, nhắm chuẩn xác, Ninh Tuyết nhìn thấy dáng vẻ của tên này liền suy nghĩ trong bụng:
- Tên này cũng rất ra dáng đấy chứ.
Một chốc sau từng mũi từng mũi được bắn ra, tất cả mọi người bất ngờ với điểm số của Triệu tiểu lang quân, người tổ chức hô to:
- Triệu tiểu lang quân điểm là mười, chín, mười tổng hai mươi chín, chúc mừng tiểu lang quân.
Tất cả nữ nhân xung quanh đều đổ mắt về phía Triệu tiểu lang quân này, bọn họ bắt đầu bàn tán rộn ràng, hầu như tất cả các nữ nương ở đấy đều đã đổ gục vị Triệu lang quân này, không chỉ vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú mà còn tài nghệ xuất chúng như vậy, bọn họ thay nhau tán thưởng:
- Tiểu lang quân này khôi ngô quá… đã vậy võ công còn cao cường nữa…
Nghe được những lời khen ngợi ấy, vị Triệu lang quân này liền bật cười, Ninh Tuyết liếc nhìn một cái nhếch mép môi lòng nghĩ:
- Dáng vẻ kiêu ngạo của hắn nhìn quả là đáng ghét, lần này tuyệt không thể thua hắn được.
Người tổ chức lập tức kêu tên Ninh Tuyết vào vị trí, Ninh Tuyết cầm cung trên tay, lóng ngóng lắp tên vào cung, từ phía sau nghe thấy một nữ nhân bên ngoài xì xào nói:
- Một nữ nhi mà lại xuất đầu lộ diện nơi phố xá như thế thực chẳng ra sao cả, chả biết Hạ gia quản giáo cô ta sao nữa.
Tiểu Hương nghe vậy liền hướng mắt liếc bọn họ rồi quay sang nói với Ninh Tuyết:
- Cô nương… mặc kệ bọn họ… người đừng quan tâm hãy tập trung vào bắn cung của người.
Ninh Tuyết nhìn thấy Tiểu Hương hết lòng bảo vệ mình, trong lòng vô cùng cảm động mà gật đầu cười đáp:
- Ta biết rồi.
Thế nhưng khi quay mặt lại, đối mặt với cung tiễn trên tay, Ninh Tuyết khựng người lại cúi đầu ngượng ngùng mà suy nghĩ, Triệu lang quân bước đến cạnh bên nói nhỏ:
- Đừng để ý đến lời của họ, cứ tập trung vào việc mình muốn và cần làm là được, cố gắng hết sức, lấy thành tích để chứng minh cho họ xem.
Ninh Tuyết vô cũng bất ngờ mà quay đầu lại nhìn, bốn mắt chạm nhau, hắn nghiêm mặt nhìn Ninh Tuyết không rời, ánh mắt cương trực ấy như một lời động viên khích lệ Ninh Tuyết, giây phút ấy bỗng nhiên Ninh Tuyết có cái nhìn khác về người này, Ninh Tuyết cúi đầu ngượng ngùng khẽ nói:
- Chuyện của ta… không cần huynh quản…
Nói xong Ninh Tuyết quay mặt nhìn thẳng vào tấm bia trước mặt mình mà hạ quyết định bỏ ngoài tai những lời nói công kích ấy, lòng thầm nghĩ:
- Đúng vậy... miệng đời khó quản, hà tất gì mình phải bận tâm cơ chứ… nếu muốn thì hãy lấy thực lực ra mà nói chuyện.
Ninh Tuyết nhắm hai mắt lại hít một hơi thực sâu, chấn tỉnh lại mở mắt ra Ninh Tuyết lập tức đứng vào vị trí tư thế thẳng người giơ cao cung lên kéo căng dây, nhắm chuẩn vào bia bắn, tên Triệu lang quân ấy vẫn một mực đứng phía sau Ninh Tuyết cổ vũ nói:
- Cố lên… ta biết cô nhất định có thể làm được.
Ninh Tuyết khẽ bật cười rồi lấy hết sự nhiệt huyết của mình để bắn mũi tên đầu tiên, một phát trúng ngay hồng tâm, Ninh Tuyết bất ngờ mừng rỡ mà quay lưng lại định là ăn mừng cùng Tiểu Hương thế nhưng vừa quay đầu thì đã nhìn thấy một bờ vai rộng lớn ngay cạnh bên mình, Ninh Tuyết ngỡ ngàng mà từ từ hướng mắt lên nhìn, tên Triệu lang quân ấy mừng rỡ thay cho Ninh Tuyết liền đưa tay lên xoa đầu Ninh Tuyết rồi nói:
- Bắn đẹp lắm.