- Nhưng… cô nương à…
Không đợi Tiểu Hương nói hết, Ninh Tuyết nghiêm mặt nhìn Tiểu Hương mà nói:
- Trời tối rồi, muội cũng hãy mau về nghỉ ngơi đi, ta không sao cả, thực sự không cần quan tâm ta đâu, ta chỉ là muốn yên tĩnh một mình thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ ấy của Ninh Tuyết, Tiểu Hương cũng chẳng dám nói nhiều hơn mà chỉ cúi đầu khẽ nói:
- Tiểu Hương biết rồi, vậy cô nương cũng hãy nghỉ ngơi sớm đi, đừng suy nghĩ nhiều quá, được không?
Ninh Tuyết nhìn thấy Tiểu Hương quan tâm mình như vậy trong lòng cũng cảm thấy có chút ấm áp mà mỉm cười gật đầu nói:
- Ta biết rồi, muội hãy về đi, ngủ ngon.
Tiểu Hương dù không yên tâm nhưng chẳng thể làm gì được hơn chỉ có thể nói:
- Được, cô nương ngủ ngon.
Nói xong Tiểu Hương quay người rời đi, vừa đi được hai bước là Tiểu Hương lại quay đầu lại nhìn, thở dài một tiếng rồi lại quay đầu bước tiếp.
Còn về Ninh Tuyết, nằm trên giường Ninh Tuyết rầu rĩ mà hướng mắt nhìn lên trần nhà mà nhớ lại thái độ bất lực chán bỏ của tướng quân khi nảy, Ninh Tuyết trong lòng buồn rầu mà nhớ lại dáng vẻ năm ấy của tướng quân.
Cũng là thái độ thất vọng ấy và cũng là những lời nói vô tình ấy, nghĩ đến đây thôi cũng đủ làm Ninh Tuyết tổn thương, ánh mắt Ninh Tuyết đột ngột hạ xuống, gương mặt ủ rủ mà nhớ lại những ký ức ngày bé của mình, trong buổi học vì quá buồn chán với những gì lão sư giảng dạy mà Ninh Tuyết nảy ra một suy nghĩ:
- Chán quá… nói mãi nói mãi không ngừng… nghe chẳng hiểu gì cả… cũng chẳng muốn nghe gì cả… không được… phải tìm cách thôi, nếu cứ tiếp tục ở lại mình sẽ điên mất…
Dòng suy nghĩ vừa dứt thì Ninh Tuyết bắt gặp ánh mắt An Thành đang ngồi đối diện mà nhìn mình, Ninh Tuyết mỉm cười đầy tinh quái rồi đưa mắt nhìn ra cửa sổ lớp học ra hiệu, An Thành tròn xoe mắt nhìn Ninh Tuyết tỏ ý không hiểu, Ninh Tuyết tặc lưỡi ánh mắt đầy chán chê mà nhìn An Thành rồi thở dài bất lực thầm nghĩ:
- Đúng là đồ ngốc mà.
Nhìn thấy thái độ của Ninh Tuyết An Thành tiếp tục bày ra nét mặt ngơ ngác, đầu hàng trước sự ngốc nghếch của An Thành, Ninh Tuyết liền lấy bút viết lên giấy vài chữ “ Chán rồi… muốn ra ngoài” sau đó liền dứt khoát xé trang giấy ấy rồi bóp nhỏ lại, sau đó đưa mắt nhìn quanh, nhân lúc mọi người không chú ý, Ninh Tuyết liền ném thẳng vào đầu của An Thành.
Mảnh giấy bay thẳng vào đầu xém tí khiến An Thành bối rối mà loay hoay nhặt lấy rồi giấu đi, đúng lúc lão sư vừa quay đầu lại cứ ngỡ bị phát hiện nhưng may thay An Thành qua được ải này, An Thành trong lòng đầy thấp thỏm nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, nhìn thấy gương mặt gượng ghịu của An Thành, Ninh Tuyết không kiềm được mà bật cười.
Nghe thấy tiếng cười lão sư liền quay đầu lại nhìn thì phát hiện đó là Ninh Tuyết, lão sư tức giận liền hỏi:
- Bài giảng của ta hôm nay có gì buồn cười lắm sao, học trò Hạ Ninh Tuyết.
Bị gọi tên Ninh Tuyết liền giật bắn người mà thầm nghĩ:
- Chết rồi, không xong rồi.
Ninh Tuyết gượng cười lắc đầu đáp:
- Không… không phải… con sai rồi… là lỗi của con.
Lão sư nhăn mặt trừng mắt nhìn Ninh Tuyết ghì giọng nói:
- Tập trung…
Ninh Tuyết nghe vậy liền gật đầu liên tục, nhìn thấy Ninh Tuyết nhận sai lão sư cũng không chấp nhặt nữa mà quay đi tiếp tục giảng bài, An Thành lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm mà len lén mở mảnh giấy ra xem thì thấy được năm chữ “ Chán rồi… muốn ra ngoài”.
Lời nhắn ngắn gọn xúc tích, An Thành đọc xong liền lắc đầu tỏ ý không đồng ý:
- Không được… đang giờ học cơ mà.
Ninh Tuyết nhăn nhó nhìn An Thành:
- Nhưng muội chán quá rồi.
An Thành trừng mắt cảnh cáo Ninh Tuyết:
- Muội mà dám trốn học ta sẽ báo với lão sư đó.
Trước những lời cảnh cáo đó, Ninh Tuyết lập tức bực tức mà trợn mắt nhe răng ra hăm dọa An Thành:
- Tố cáo muội sao, huynh dám?
An Thành với gương mặt bình thản mà nhìn Ninh Tuyết:
- Ta dám hay không thì muội cứ thử đi.
Ninh Tuyết phát hỏa liền bĩu môi ánh mắt khinh rẻ nhìn An Thành rồi quay mặt đi thầm mắng chửi:
- Đồ An Thành đáng ghét, đồ nhát gan.
An Thành nhìn thấy hành động đó liền đoán ra là đang mắng mình nên liền tròn mắt nhìn Ninh Tuyết:
- Muội đang mắng ta sao?
Dù trong lòng không ngừng mắng chửi nhưng trên gương mặt vẫn không quên giữ nụ cười thân thiện với An Thành:
- Không, đương nhiên là không.
Sau đấy Ninh Tuyết liền quay đầu sang một bên tiếp tục vừa nghe giảng vừa buồn ngủ, An Thành ở đối diện vẫn tiếp tục dùng mắt để ra ám hiệu với Ninh Tuyết, sau khi trực tiếp bị từ chối, giờ đây Ninh Tuyết nhìn thấy An Thành là không thuận mình nên liền tỏ thái độ một cái rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ lần nữa thầm nghĩ:
- Không thèm để ý đến huynh, đồ đáng ghét.
Nhìn thấy dáng vẻ bất cần ấy, An Thành hiểu rõ Ninh Tuyết chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy nên vẫn đưa mắt dõi theo Ninh Tuyết không rời, bài giảng giờ đây chẳng còn chút hấp dẫn nào nữa rồi, cơ thể ở nơi giảng đường nhưng tâm hồn sớm đã bay xa rồi.
Cuối cùng thì Ninh Tuyết cũng không thể chịu nổi được nữa rồi, với bản tính ham chơi thế là lại quyết định trốn học để lẻn ra ngoài, Ninh Tuyết đưa mắt quan sát xung quanh để lên kế hoạch, đúng như An Thành dự đoán, một chốc sau nhân lúc lão sư không chú ý, Ninh Tuyết liền lẻn lẻn cúi người mà trốn ra ngoài từ của sổ, An Thành tận mắt chứng kiến cả quá trình nhưng chẳng nói lời nào chỉ biết thở dài lắc đầu thầm nghĩ:
- Đúng là hết cách với muội rồi Ninh Tuyết à…
Hiểu rõ trốn học là không đúng nhưng phàm là việc liên quan đến Ninh Tuyết thì An Thành không thể nào không quản được thế là đã âm thầm theo sau, Ninh Tuyết vừa thành công thoát ra ngoài liền hít một hơi thực sâu rồi thở ra, trong lòng mừng rỡ mà thốt lên:
- Bầu không khí thoáng mát này… mình thích…
Lời nói chưa kịp nói xong thì đột nhiên từ phía sau có một bàn tay vỗ nhẹ vào vai khiến Ninh Tuyết hoảng hốt mà co rụt người lại luôn miệng van xin:
- Lão sư con sai rồi… con xin lỗi…
Một tiếng nói cất lên:
- Muội cũng biết mình sai sao?
Nhận ra giọng nói quen thuộc ấy Ninh Tuyết liền quay đầu lại thì nhìn thấy An Thành, Ninh Tuyết biết mình bị An Thành chơi khăm nên liền hất văng bàn tay của An Thành rồi nói:
- Hóa ra là huynh sao, chẳng phải huynh nên ở trong lớp sao, sao lại chạy ra ngoài này rồi.
Ninh Tuyết giận dỗi quay lưng đi rồi tiếp tục khiêu khích:
- Hay là huynh muốn bắt muội về để lập công với lão sư đây…
Nhìn thấy dáng vẻ cáu kỉnh của Ninh Tuyết, An Thành bật cười nói:
- Thì như muội nói đấy, không khí ngoài này thoáng mát hơn nhiều nên ta mới chạy ra đây…
Nhìn thấy An Thành lươn lẹo như vậy, Ninh Tuyết tặc lưỡi tỏ ý chê bai nói:
- Không phải huynh nói sẽ tố cáo muội với lão sư sao?
An Thành nhìn thấy thái độ đó của Ninh Tuyết nên liền đưa tay khoác cổ Ninh Tuyết rồi nói:
- Thái độ gì đây, dám khinh thường ta à… muội là muội muội mà ta thương yêu nhất cơ mà sao ta có thể tố cáo muội cơ chứ.
Ninh Tuyết vừa bật cười vừa cố gắng vùng vẫy thoát ra nhưng vẫn không được, ngay lúc ấy trong đầu nảy ra một ý tưởng, Ninh Tuyết quay mặt nhìn An Thành rồi chân thành nói:
- An Thành à…
An Thành nhìn thấy dáng vẻ nghiêm nghị của Ninh Tuyết nên liền ngừng tay không đùa nữa mà nghiêm mặt hỏi:
- Ta đang nghe này…
Ninh Tuyết nhìn An Thành với ánh mắt khẩn thiết mà nói:
- Phụ thân của huynh là huynh đệ chí cốt của phụ thân ta, võ nghệ của huynh cũng phần nào là được phụ thân ta truyền dạy, ta cũng muốn học võ nghệ… huynh dạy ta đi…
Đôi mắt to tròn, long lanh ấy bỗng chốc khiến An Thành có chút xao xuyến mà ngơ người nhìn mãi không rời, nhìn thấy An Thành bất động Ninh Tuyết liền đưa tay huých mạnh vào cánh tay của An Thành rồi nói:
- Huynh có nghe ta nói không vậy?
An Thành lúc này mới bừng tỉnh lại, trong lòng vô cùng bất ngờ với lời đề nghị này liền hỏi:
- Tại sao… tại sao muội lại muốn học nghệ chứ, một tiểu thư danh môn như muội chẳng phải nên học cầm kỳ thi họa sao?
Ninh Tuyết nghe An Thành hỏi như vậy liền tức giận mà vung tay gõ vào trán An Thành, khiến An Thành giật bắn người mà hét lên:
- Đau…
Ninh Tuyết nghiến răng hỏi:
- Huynh nhìn muội có giống như một nữ nhi sẽ ngoan ngoãn ở nhà thêu thùa nấu nướng, ngày ngày chờ tướng công trở về không?