- Cô nương là người đúng không?
Nghe được giọng nói này, Ninh Tuyết và An Thành cũng hoảng loạn mà nhìn nhau, giọng nói trong veo ấy lần nữa cất lên:
- Cô nương… có phải là người không?
Nhận ra được giọng nói ấy, trong lòng Ninh Tuyết mới nhẹ nhõm hẳn mà khẽ quay đầu nhìn An Thành rồi mỉm cười nói:
- Là giọng nói của Tiểu Hương…
Dứt lời Ninh Tuyết liền khẽ đáp:
- Đúng vậy… Tiểu Hương… mau… mau mở cửa…
Thế là Tiểu Hương nhanh chóng đẩy chốt mở cửa cho Ninh Tuyết, vừa thấy Tiểu Hương, Ninh Tuyết liền hỏi:
- Trời lạnh như thế sao muội còn chưa đi ngủ…
Tiểu Hương nghe hỏi liền đáp:
- Cô nương chưa về, muội làm sao có thể yên tâm đi ngủ được chứ.
Tiểu Hương đưa mắt nhìn qua An Thành rồi khẽ cúi đầu gọi:
- Dương lang quân…
An Thành gật đầu, Ninh Tuyết mỉm cười cầm lấy bàn tay của Tiểu Hương rồi nói:
- Hóa ra là chờ ta sao, hai bàn tay lạnh cả rồi này, muội chờ ta lâu lắm rồi sao?
Tiểu Hương mỉm cười lắc đầu đáp:
- Không… không lâu…
Vừa dứt lời Tiểu Hương quay đầu nhìn về phía hành lang rồi nói tiếp:
- Lão gia và phu nhân hai người đã đi ngủ cả rồi, mau, cô nương mau vào trong đi.
Nghe vậy trong đầu Ninh Tuyết bỗng xuất hiện một suy nghĩ:
- Ngủ cả rồi, vậy cổng lớn không khóa chẳng lẽ không liên quan đến phụ thân.
Càng nghĩ càng cảm thấy lạ, Ninh Tuyết chau mày nhìn Tiểu Hương rồi nói:
- Tất cả mọi người đều đã đi ngủ nhưng tại sao khi nảy ta về thì phát hiện cửa lớn không khóa, làm ta cứ nghĩ là cái bẫy của phụ thân.
Được Ninh Tuyết nhắc An Thành mới chợt nhớ ra liền nói:
- Đúng vậy, chẳng lẽ hạ nhân quên sao, không thể nào được.
Bản thân Tiểu Hương cũng chẳng biết lí do chỉ có thể tròn mắt nhìn Ninh Tuyết, cảm thấy chuyện này cũng không quá to tát thế là Ninh Tuyết tự thuyết phục bản thân:
- Thôi vậy… không suy nghĩ nữa.
Ninh Tuyết mỉm cười nhìn Tiểu Hương rồi nói:
- Tiểu Hương, chúng ta vào nhà thôi.
Nhìn thấy nụ cười trên môi của Ninh Tuyết thì An Thành mới an lòng mà nói:
- Cả hai mau vào trong đi.
Ninh Tuyết gật đầu rồi nói với An Thành:
- An Thành huynh cũng mau về đi, trời tối lắm rồi.
An Thành gật đầu cũng quơ quơ tay ý kêu Ninh Tuyết vào trong nói:
- Được… muội vào trước đi…
Nhìn thấy An Thành như vậy, Ninh Tuyết liền nói:
- Huynh có thể yên tâm rồi, muội đã đến nhà rồi mà, huynh mau về đi, nhanh lên, trời lạnh lắm rồi
An Thành bật cười rồi nói:
- Được… vậy ta về đây…
An Thành mỉm cười vẫy tay ý kêu Ninh Tuyết vào trong rồi nói:
- Ninh Tuyết… ngủ ngon.
Ninh Tuyết gật đầu đáp:
- An Thành ngủ ngon.
Hiểu rõ nếu mình không vào trước thì rất có thể An Thành sẽ đứng đấy mãi không về thế là Ninh Tuyết liền quay đầu bước vào trong cùng Tiểu Hương, Tiểu Hương vẫn không quên quay đầu lại cúi người chào An Thành nói:
- Dương lang quân… đi thong thả…
An Thành khựng người lại nhìn sang Tiểu Hương rồi nói:
- Đừng kêu ta như vậy, ta nghe không quen tai, cứ như Ninh Tuyết gọi ta là An Thành được rồi.
Tiểu Hương nghe vậy liền quơ quơ tay khước từ nói:
- Không được… không được… như vậy không hợp quy tắc.
Nhìn thấy dáng vẻ cuống cuồng của Tiểu Hương, An Thành liền nói:
- Không sao, cô vừa là tì nữ vừa là bằng hữu của Ninh Tuyết thì cũng là bằng hữu của ta.
Tiểu Hương luôn miệng nói:
- Không được đâu… như vậy không được.
Nhìn thấy hai người họ cứ nói qua nói lại mãi không thôi, Ninh Tuyết liền đứng ra giải quyết nói:
- Theo ta thì cứ gọi huynh ấy là An Thành quân đi, được không?
An Thành ngạc nhiên không đáp lời nào mà chỉ hướng mắt nhìn Ninh Tuyết, thấy vậy Ninh Tuyết liền nói:
- Gọi như vậy, vừa có thể như ý của huynh, lại vừa không quá thất lễ, đúng không Tiểu Hương?
Vừa dứt lời ánh mắt của Ninh Tuyết đã chuyển sang Tiểu Hương, cảm thấy cũng có lý thế là Tiểu Hương mỉm cười liên tục gật đầu nói:
- Được… được… An Thành quân…được…
Dứt lời Tiểu Hương nhìn sang An Thành hỏi:
- Người cảm thấy thế nào…An Thành quân…
An Thành cũng đành mỉm cười trong bất lực mà nói:
- Cô thấy được là được.
Tiểu Hương gật đầu mỉm cười, nhìn dáng vẻ ấy của Tiểu Hương, Ninh Tuyết chỉ biết thở dài cảm thán:
- Thật hết cách với muội.
Sau đó Ninh Tuyết lại nhìn sang An Thành rồi hối thúc:
- Huynh mau về đi, kẻo Dương bá bá chờ đấy.
An Thành gật đầu nói:
- Được, ta về ngay đây, muội ngủ ngon.
Tiểu Hương cúi đầu chào:
- An Thành quân đi thong thả.
An Thành gật đầu đáp:
- Tạm biệt.
Thế là cả hai người họ nhanh chóng vào nhà rồi đóng chặt cửa lại, thấy vậy An Thành cũng yên lòng mà quay lưng cất bước, cửa vừa đóng, Ninh Tuyết trong lòng vui vẻ vì đã qua được một ải, quay đầu nhìn Tiểu Hương rồi nói:
- May quá, may là có muội ở đây chờ ta, khiến ta cứ lo sợ sẽ bị phụ thân phát hiện, giỏi lắm Tiểu Hương…
Tiểu Hương nghe vậy liền cười khúc khích nói:
- Ban nảy lão gia có hỏi Tiểu Hương rằng cô nương đâu rồi?
Ninh Tuyết nghe Tiểu Hương tường thuật lại sự việc xảy ra khi mình vắng mặt, nghe đến đây Ninh Tuyết liền hỏi:
- Rồi sao… rồi muội nói sao?
Tiểu Hương mỉm cười nét mặt đầy tự hào mà nói tiếp:
- Tiểu Hương nói rằng cô nương cảm thấy mệt trong người nên đã về phòng nghĩ ngơi sớm và căn dặn không được quấy rầy.
Nghe thấy Tiểu Hương nói vậy Ninh Tuyết trong lòng bắt đầu có chút lấn cấn liền suy nghĩ:
- Câu trả lời này liệu có thể khiến phụ thân tin tưởng sao?
Ninh Tuyết với ánh mắt hoài nghi liền hỏi tiếp:
- Rồi sao… rồi phụ thân ta tin những lời muội nói sao?
Câu hỏi được đặt ra, Tiểu Hương còn chưa kịp trả lời thì từ phía xa vọng lại một giọng nói đáp:
- Hỏi rất hay.
Vừa nghe thấy giọng nói uy mãnh ấy, cả hai liền giật bắn người mà đồng loạt quay đầu lại nhìn, phía xa thấp thoáng một hình bóng cao to anh dũng bước đến, Ninh Tuyết nghiến răng nhìn sang Tiểu Hương, Tiểu Hương hiểu rõ mình đã gây họa liền rụt cổ lại không nói lời nào.
Thoạt nhìn Ninh Tuyết đã biết là ai liền nhanh trí mà giả vờ bật cười đánh trống lãng nói:
- Phụ thân… trễ như vậy rồi người vẫn chưa ngủ sao?
Hạ tướng quân bước lại gần không nói lời nào, Tiểu Hương sợ hãi trước sự uy nghiêm của tướng quân, giọng nói run run nói:
- Lão… lão gia…
Hạ tướng quân hướng nhìn Tiểu Hương, ánh mắt đầy tức giận, Tiểu Hương thấy vậy liền quỳ xuống van xin tha:
- Lão gia… Tiểu Hương… Tiểu Hương… sau này không dám nữa…
Hạ lão gia hạ giọng nói:
- Còn có sau này nữa sao?
Tiểu Hương hoảng sợ mà lắc đầu đáp:
- Dạ không… không có lần sau, tuyệt đối không có lần sau.
Nhìn thấy Tiểu Hương vì mình mà bị khiển trách, Ninh Tuyết liền đứng ra lên tiếng nói:
- Phụ thân, người muốn trách thì hãy trách con, đây là lỗi của con, Tiểu Hương không có lỗi gì cả.
Nhìn thấy hành động anh hùng cứu mỹ nhân của Ninh Tuyết, Hạ tướng quân liền đùng đùng nỗi giận mà quát Ninh Tuyết nói:
- Đương nhiên là lỗi của con rồi, chỉ vì sự tùy tiện và hành động ngẫu hứng của bản thân mà con liên lụy người bên cạnh mình đấy.
Ninh Tuyết bất mãn mà quay đầu sang một bên, khóe mắt rưng rưng không đáp, Tiểu Hương thấy vậy liền cúi đầu van xin nói:
- Lão gia… chuyện này không liên quan đến cô nương, nói dối là lỗi của con, cô nương không hề biết điều này.
Thấy hạ nhân liên tục van xin, Hạ tướng quân cảm động trước sự trung thành của Tiểu Hương liền nói:
- Ngươi nói dối đương nhiên là lỗi của ngươi…
Tận mắt nhìn thấy tất cả, tướng quân cũng phần nào hiểu được lí do tại sao Tiểu Hương làm vậy, dù rất muốn tiếp tục mắng chửi nhưng trong lòng cũng chẳng đành tổn thương tấm lòng tận trung với chủ ấy của Tiểu Hương, trong đầu tướng quân thầm nghĩ:
- Nhưng suy cho cùng thì ngươi cũng chỉ vì muốn bao che cho nó nên mới làm như vậy.
Tiểu Hương im bặt không đáp, Hạ tướng quân quay mặt nhìn sang Ninh Tuyết rồi tiếp tục khiển trách nói:
- Con thấy gì không, ngay cả một hạ nhân cũng có thể vì bảo vệ con mà không ngại đứng lên nói dối ta nhưng ngược lại con thì sao, con đã làm được gì cho họ, con không cảm thấy xấu hổ trước sự trung thành này của Tiểu Hương sao?