- Vậy bây giờ huyn có muốn cùng muội đến Dương phủ không?
Chấn Long im bặt tỏ ý không hề có ý muốn đến Dương phủ, Ninh Tuyết cũng không muốn cưỡng ép nên liền nói:
- Nếu vậy huynh ngồi đây chờ ta, ta sẽ đi tìm An Thành, rồi ba người chúng ta sẽ cùng đi dạo chơi.
Chấn Long quay mặt đi không đáp, Ninh Tuyết mỉm cười vỗ vào vai Chấn Long rồi nói tiếp:
- Huynh cứ ngồi đây mà gặm nhấm nổi ghen tị ấy đi, nhớ không được chạy lung tung đấy.
Nghe vậy Chấn Long lườm liếc Ninh Tuyết, ánh mắt sắc bén chứa đầy xác khí, Ninh Tuyết vẫn mỉm cười rồi quay người rời đi nói:
- Huynh chờ muội, muội về ngay thôi.
Ngước nhìn bóng lưng Ninh Tuyết đang rời xa, bỗng chốc Chấn Long tĩnh lặng trở lại nhìn dáng vẻ ấy lần cuối, ngắm nhìn bóng dáng ấy từng bước từng bước ra khỏi cuộc đời mình, trong lòng gợn sóng âm ỉ.
Chấn Long xót xa đưa tay cố với lấy chút hình bóng xa vời ấy, khóe mắt rưng rưng, lòng không nỡ Chấn Long ra sức ghì chặt bàn tay lại cố gắng níu giữ bóng dáng ấy, híp chặt hai mắt, hít một hơi sâu nghiến răng nuốt nước mắt vào bên trong, lý trí ra sức đè nén trái tim lại, cảm giác ngạt thở nơi lòng ngực khiến Chấn Long càng tỉnh táo hơn, Chấn Long miệng mỉm cười thầm nghĩ trong đầu:
- Nay từ biệt không biết bao giờ mới gặp lại, muội nhất định phải sống thực tốt biết không, tốt nhất là hãy quên sạch ký ức về ta đi, đem hết tất cả những kỉ niệm giữa chúng ta cũng chôn vùi theo ta.
Càng nghĩ lòng càng nhói đau, dù là đau thấu tim can nhưng vẫn không để cảm xúc lấn át lý trí, Chấn Long gượng cười khẽ nói:
- Sự xuất hiện của ta đã làm xáo trộn cuộc đời muội nhưng ta vẫn mong muội có thể một đời an yên, tốt nhất muội vẫn nên là một Hạ Ninh Tuyết của ngày xưa, cái ngày mà muội vẫn chưa gặp gỡ ta, khảng khái, gan dạ, hoạt bác, vui tươi, vô ưu vô lo, như vậy là tốt nhất rồi.
Chấn Long thở dài trong bất lực cứ thế mà lặng lẽ đứng dậy mà rời đi không lời từ biệt nào, đến một cách thầm lặng rời đi cũng trong lặng thầm.
Ninh Tuyết lúc này vẫn chưa hay biết gì vẫn mừng rỡ mà chạy đi tìm An Thành, vừa bước đến ngay trước cổng lớn Dương phủ, thì nhìn thấy An Thành đang bước ra, Ninh Tuyết vui vẻ vẫy tay gọi:
- An Thành… An Thành… phía này.
An Thành vừa nghe thấy giọng nói liền nhận rTiểu Hươngy chủ nhân của giọng nói ấy, An Thành đáp lại cái vẫy tay bằng một mỉm cười đầy ấm áp rồi vẫy tay lại, Ninh Tuyết mỉm cười chạy vội đến nói:
- An Thành cả tuần nay huynh đi đâu vậy, sao muội chẳng thấy bóng dáng huynh đâu cả, cứ ngỡ huynh bị Hứa nương tử bắt nhốt rồi cơ chứ?
Nhìn thấy dáng vẻ đanh đá quen thuộc này, An Thành đành bất lực mà mỉm cười xoa đầu Ninh Tuyết rồi nói:
- Huynh bận công vụ, phải cùng phụ thân ra ngoài xử lí, không ở phủ nên không thể cùng muội đi chơi được.
Nhìn thấy chiếc trâm trên đầu Ninh Tuyết, An Thành cảm thấy có chút bất ngờ liền tò mò hỏi:
- Trâm cài sao… bình thường muội đâu thích những thứ này, hôm nay có chuyện gì vui à?
Ninh Tuyết nghe hỏi vậy liền đưa tay rờ rờ chiếc trâm trong lòng tràn ngập phấn khởi hỏi ngược An Thành:
- Huynh thấy đẹp không... đẹp không?
An Thành được dịp trêu trọc liền bắt đầu chau mày lại đầu gật gật ấp a ấp úng nói:
- Trâm cài thì đẹp đấy nhưng… nhưng...
Ninh Tuyết nhìn An Thành với đôi mắt đầy mong chờ hỏi:
- Nhưng thế nào?
An Thành nhìn thấy vẻ mặt đầy kì vọng ấy liền quay mặt đi nhoẻn miệng cười rồi quay lại vờ như đang quan sát kĩ càng hơn, đắn đo suy nghĩ hồi lâu liền đáp:
- Không biết muội từng nghe qua câu nói “ hoa lài cắm bãi phân trâu “ chưa?
Tận tai nghe câu nói đó, tinh thần Ninh Tuyết bị đả kích nghiêm trọng, gương mặt đen kịt lại ngay tức khắc, hai mắt híp sát lại, nghiến chặt bờ môi rồi đột ngột hai mắt trợn to trừng mắt giận dữ hỏi:
- Đã nghe qua... rồi sao nữa?
An Thành cố nhịn cười lắc lắc đầu quơ quơ tay nói:
- Thôi thôi không có sao cả, cứ coi như ta chưa nói vậy.
Nói xong An Thành bước đi bỏ lại mình Ninh Tuyết với nỗi nhục nhã ấy, Ninh Tuyết híp mắt lại nhắm chuẩn mục tiêu, cắn chặt răng nắm chặt tay, dùng sức từ phía sau lấy đà nhảy tới choàng cổ An Thành rồi kéo xuống hỏi:
- An Thành, càng lúc huynh càng lo gan rồi, huynh dám ví muội như bãi phân trâu sao?
An Thành ôm bụng cười ầm lên nói:
- Buông huynh ra, mau.
Ninh Tuyết tức giận tiếp tục dằn co hỏi:
- Phân trâu sao, huynh đã từng thấy phân trâu nào xinh xắn như vậy chưa hả?
An Thành cười khúc khích luôn miệng kêu:
- Buông huynh ra, mọi người xung quanh đang nhìn đấy, muội có phải là nữ nhi không vậy?
Ninh Tuyết càng nghe vậy càng giận dữ nói:
- Lại còn dám nói muội không phải nữ nhi sao, cho huynh chết, lần này không ai cứu được huynh đâu… Dương An Thành.
Nói xong Ninh Tuyết càng dùng sức siết chặt cổ An Thành hơn, An Thành không hề chống trả mà chỉ một lòng cam chịu, An Thành tiếp tục cười vật vả nói:
- Xin nữ hiệp tha mạng, là lỗi của tiểu nhân, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn.
Ninh Tuyết nhìn thấy An Thành ra sức van xin liền tinh nghịch nói:
- Được, ngươi may mắn đấy, hôm nay nữ hiệp ta đang có chuyện vui nên tha cho ngươi lần này.
Ninh Tuyết buông An Thành ra, An Thành chỉnh lại y phục rồi than trách:
- Đường đường là con của một võ tướng lại thảm hại như vậy dưới tay muội như vậy quá mất mặt mà, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài thì ta còn mặt mũi gì nữa.
Ninh Tuyết cười khúc khích, An Thành nhìn thấy tâm trạng vui vẻ của Ninh Tuyết liền hỏi:
- Sao... kể ta nghe xem hôm nay có chuyện gì mà muội vui thế?
Ninh Tuyết nghe hỏi liền e dè mỉm cười rồi ngập ngừng nói:
- Muội muốn đưa huynh đi gặp một người.
An Thành nghe vậy lòng thắc mắc hỏi:
- Gặp ai cơ?
Ninh Tuyết mừng rỡ ra mặt nói:
- Là Chấn Long, huynh đã gặp qua huynh ấy rồi, trước đây hai người có chút hiểu lầm nên muội muốn nhân cơ hội để hai người hóa thù thành bạn.
An Thành đến cái tên Chấn Long liền tỏ ra khó chịu hỏi:
- Chấn Long sao, muội vẫn còn qua lại với tên đấy sao?
Ninh Tuyết nghe vậy liền gấp rút giải thích nói:
- An Thành à, mọi chuyện trước đây chỉ là hiểu lầm thôi, huynh nghe muội giải thích.
An Thành khó chịu ra mặt nói:
- Vậy là muội vẫn còn qua lại với hắn thực sao, hắn vốn không phải thứ gì tốt đẹp cả, ta đã kêu muội phải tránh xa hắn ra rồi, sao muội không nghe ta nói chứ?
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của An Thành, dường như việc này đã vượt qua dự liệu của Ninh Tuyết nên Ninh Tuyết liền hạ giọng nói:
- Muội có nghe, có nghe mà nhưng huynh ấy không phải người như huynh nghĩ đâu, huynh ấy không phải người xấu đâu.
Nghe đến bốn chữ “ không phải người xấu” An Thành liền tỏ vẻ khinh bỉ nói:
- Không phải người xấu sao, vậy ý muội hắn là người tốt đúng không?
Ninh Tuyết hiểu rõ An Thành đang rất tức giận nên cũng không muốn kích nộ An Thành thêm nữa mà chỉ nhẹ giọng nói:
- Muội không biết nhưng… nhưng huynh đã từng không tiếc sinh mệnh mà cứu mạng muội.
An Thành nghe vậy liền bất ngờ hỏi:
- Cứu mạng muội là sao, muội đã xảy ra chuyện gì sao?
Ninh Tuyết thở dài ấp úng nói:
- Chuyện dài lắm, chung quy là muội theo đuôi Hứa đại nhân và Lai tổng binh sứ vô tình bị phát hiện và bị ám sát.
An Thành nghe kể liền hoảng loạn hai tay nắm chặt người Ninh Tuyết quay qua quay lại nhìn quanh hỏi:
- Ám sát sao... rồi muội có bị thương không, sao muội lại không hề đề cập chuyện này cho huynh?
Ninh Tuyết mỉm cười đáp:
- Xém tí đã mất mạng, may mắn là Chấn Long thay muội đỡ ám khí độc đó.
An Thành thở phào nhẹ nhỏm nhưng lòng lại có chút bất an nói:
- Hắn đỡ thay muội sao... từ khi nào mà hai người lại... thân thiết như vậy.
Giọng nói càng lúc càng nhỏ lại khiến Ninh Tuyết không nghe rõ những chữ cuối cùng liền hỏi:
- Huynh nói lại sao cơ…
An Thành lắc đầu rồi ngẩng đầu nhìn chiếc trâm rồi hỏi:
- Vậy là chiếc trâm này cũng là hắn tặng muội.
Ninh Tuyết bị nói trúng tim đen liền ngượng ngùng nhẹ nhàng gật gật đầu, An Thành thấy vậy trong lòng cảm xúc lẫn lộn khó tả, ba phần ghen tị bảy phần chán ghét, gương mặt biến sắc, quay đầu đi không buồn nhìn nữa, tiếc thay Ninh Tuyết vẫn không nhận ra điều đó liền nắm tay An Thành rồi kéo đi nói:
- Chúng ta đi thôi Chấn Long đang đợi chúng ta.
An Thành tức giận hất văng tay Ninh Tuyết ra rồi nói:
- Ta không đi, muội muốn thì tự mà đi.
Cữ nghĩ An Thành vì hiểu lầm mà sinh ác cảm với Chấn Long nên Ninh Tuyết vẫn một mực nắm tay lôi kéo An Thành đi, vừa đi vừa nói:
- Muội biết huynh không thích huynh ấy, trước đây muội cũng thế nhưng mà sau khi tiếp xúc thì muội nhận ra huynh ấy đối đãi với muội rất tốt giống như huynh vậy, huynh ấy hãy thử gặp huynh ấy một lần thôi, có thể sau lần này huynh sẽ có cái nhìn khác về huynh ấy đấy.
An Thành trả lời cộc lốc:
- Hắn là người như thế nào đại gia đây không quan tâm.