- À đúng rồi, quay lại chuyện lúc nảy, huynh và mẫu thân hai người nói gì mà trông vui vẻ thế?
An Thành sửng người nhìn Ninh Tuyết, với ánh mắt vô tư Ninh Tuyết vẫn tròn xoe mắt mà chờ đợi câu trả lời, An Thành trốn tránh không trả lời, càng như thế sự tò mò của Ninh Tuyết càng dâng cao, thầm nghĩ:
- Huynh lại muốn trốn nữa sao?
Ninh Tuyết trừng mắt nhìn thẳng vào mắt An Thành, quyết dồn An Thành vào đường cùng, An Thành hoảng loạn trong đầu không kịp phản ứng lại, trùng hợp từ xa An Thành nhìn thấy có người bán kẹo hồ lô biết Ninh Tuyết thích ăn nên liền nhảy sổ liền ho sặt sụa vài tiếng rồi chỉ tay về phía trước rồi nói:
- Ấy… đấy có phải là…
Ninh Tuyết bất ngờ nên cũng quay đầu lại nhìn, An Thành ngay lập nắm lấy cơ hội mà mau chóng chuồng đi, luôn miệng nói:
- Hồ lô muội thích, để ta đi mua cho muội.
Lần nữa bỏ lại Ninh Tuyết một mình với sự hiếu kì, bản thân Ninh Tuyết cũng không ngờ tới An Thành sẽ dùng cách này để tẩu thoát, có chút tức giận, Ninh Tuyết cắn môi lườm bóng lưng của An Thành rồi khẽ nói:
- Dương An Thành… huynh được lắm…
Tiểu Hương bật cười trước sự ranh mãnh của An Thành, Ninh Tuyết thấy vậy liền quay đầu trách:
- Muội còn cười nữa?
Tiểu Hương nghe vậy liền nghiêm mặt lại ngay mà lắc đầu nói:
- Không cười… muội không cười.
Ninh Tuyết buồn bực trong lòng nhưng không làm gì được đành chịu vậy, đứng nhìn quanh thấy một quầy hàng bán mỹ phẫm nữ nhi liền tắp vào xem xem, trưởng quầy nhìn thấy Ninh Tuyết phấn khởi liền nói:
- Hoan nghênh cô nương, mời tiểu thư xem xem, son phấn có đủ cả, được món nào tiểu nhân sẽ gói lại cho cô.
Tiểu Hương đứng cạnh nói:
- Cô nương hay là chúng ta xem thử đi.
Ninh Tuyết mỉm cười gật đầu rồi đưa mắt nhìn quanh quầy hàng son phấn, vừa hay nhìn trúng hộp son, có hoạ tiết bắt mắt liền đưa tay với lấy, đầu quay lại hỏi trưởng quầy:
- Trưởng quầy cái này…
Ngay lúc đó bên cạnh cũng có một tiểu nương tử khác nhìn trúng hộp son ấy nhưng Ninh Tuyết chậm tay tí hộp son bị tiểu nương tử kia giành trước, Ninh Tuyết bất ngờ quay qua nhìn thì ra là Hứa tiểu nương tử, chứng kiến tất cả trưởng quầy nhún người khẽ nói:
- Vị tiểu nương này… hộp son này…
Không đợi trưởng quầy nói dứt lời, Minh Nguyệt liền hướng mắt nhìn trưởng quầy, bày ra ánh mắt ngây thơ mà hỏi:
- Trưởng quầy… hộp son này bao nhiêu vậy?
Trưởng quầy hiểu rõ thân phận thấp kém nên cũng chẳng dám lên tiếng nói lời nào mà chỉ cúi đầu nhìn sang Ninh Tuyết, bản thân Ninh Tuyết cũng không dám chuyện nhỏ xé ra to mà chỉ mỉm cười hành lễ, Tiểu Hương bên cạnh dù cảm thấy khó chịu nhưng vẫn phải cúi đầu hành lễ, Hứa tiểu nương tử nhoẻn miệng cười cho có rồi miễn cưỡng cũng đáp trả lễ, Ninh Tuyết thấy vậy liền mở miệng hỏi trước:
- Hứa tiểu nương tử cũng thích hộp son này sao?
Hứa Minh Nguyệt ngạo mạn nhếch môi cười không trả lời, nhìn dáng vẻ hống hách của Minh Nguyệt, Tiểu Hương vô cùng bất mãn mà khẽ nói trong miệng:
- Hộp son này vốn là cô nương nhìn thấy trước mà.
Tì nữ của Minh Nguyệt đứng gần đó nghe được liền ngạo mạn đáp:
- Cô nương nhà ngươi thấy trước thì đã sao cơ chứ, vật phẩm cao cấp thì chỉ xứng với người những người có cốt cách thanh cao như cô nương nhà ta thôi.
Ninh Tuyết nghe vậy liền quay đầu lườm Tiểu Hương một cái rồi cúi đầu nói:
- Là ta quản giáo tì nữ không nghiêm, mong Hứa nương tử đừng chấp nhất.
Minh Nguyệt nhìn thấy mọi người đều đang hướng mắt dõi theo mình thế là liền tỏ vẻ trịch thượng mà quay sang mắng tì nữ:
- A Nga… sao muội lại thất lễ như vậy… đây là cách mà Hứa gia ta dạy dỗ muội sao?
Nhìn thấy Minh Nguyệt tức giận, A Nga hoảng hốt liền cúi đầu:
- A Nga sai rồi, cô nương tha lỗi.
Minh Nguyệt nghe vậy liền nhìn sang Ninh Tuyết rồi nói:
- Còn không mau xin lỗi Hạ nương tử, ngươi làm cô ấy hoảng sợ rồi.
A Nga nghe vậy liền trợn mặt nhìn Ninh Tuyết, Minh Nguyệt nhìn A Nga rồi lườm một cái ra hiệu, A Nga thấy vậy liền buộc phải cúi đầu khom lưng nói:
- Hạ nương tử xin thứ lỗi cho sự vô phép của A Nga.
Ninh Tuyết nghe vậy liền hoang mang mà nhìn liên tục khước từ nói:
- Không… không… đây là lỗi của Tiểu Hương mới đúng…
Dứt lời Ninh Tuyết quay đầu nhìn Tiểu Hương rồi nói:
- Tiểu Hương… muội còn không mau nhận lỗi với Hứa nương tử…
Tiểu Hương nhìn thấy Ninh Tuyết vì mình mà rơi vào tình huống khó xử thế là liền cúi người nhận lỗi với Minh Nguyệt nói:
- Hứa nương tử… tiểu nữ Tiểu Hương… một phút vô phép… mong Hứa nương tử tha lỗi cho sự bất kính này…
Minh Nguyệt dù trong lòng rất ghét bỏ Ninh Tuyết nhưng đứng trước toàn dân thiên hạ, hàng trăm ánh mắt đang nhìn mình, Minh Nguyệt không thể không giữ phẩm giá của bản thân thế là liền đưa tay đỡ lấy bàn tay của Ninh Tuyết rồi nở một nụ cười rộng lượng nói:
- Không sao, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, ta không sao đâu, Hạ nương tử đừng bận tâm.
Mọi người xung quanh thấy vậy đều gật đầu tán thưởng, Minh Nguyệt được đà liền đưa Ninh Tuyết hộp son trên tay rồi nói:
- Nếu đúng như tì nữ của Hạ nương tử nói là cô nhìn thấy trước, nếu là vậy… ta cũng không dám cướp vật người thích, đây… cô cầm lấy đi…
Lời nói của Minh Nguyệt đi cùng một nụ cười hòa nhã càng khiến mọi người xung quanh khen ngợi, nhìn thấy Minh Nguyệt xinh đẹp lại thấu hiểu lễ nghi như vậy, trưởng quầy đứng cạnh cũng mỉm cười khen ngợi:
- Tiểu nương tử đây đúng là vừa đẹp người đẹp cả tính nết cơ mà…
Minh Nguyệt nghe vậy liền từ tốn khiêm nhường nói:
- Trưởng quầy chớ nói vậy… kẻo Minh Nguyệt sẽ kiêu ngạo mất thôi.
Vừa nghe đến hai chữ “ Minh Nguyệt” trưởng quầy liền nhận ra nói:
- Hóa ra tiểu nương tử đây là nữ nhi của Hứa đại nhân, Hứa Minh Nguyệt nương tử sao?
Minh Nguyệt cúi đầu e thẹn, trưởng quầy thấy vậy liền không ngừng tán dương:
- Có được một nữ nhi ưu tú như vậy chắc hẳn Hứa đại nhân phải tự hào lắm đây.
A Nga đứng cạnh cũng không ngừng tâng bóc:
- Đương nhiên rồi, cô nương nhà ta cầm kỳ thi họa chẳng thiếu môn nào…
Trưởng quầy nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, Minh Nguyệt trong lòng vui mừng mà thẹn thùng cúi đầu đáp:
- Đa tạ trưởng quầy đã quá khen.
Tiểu Hương nghe được những lời nói đó trong lòng cảm thấy buồn nôn mà hướng mắt nhìn Ninh Tuyết đầu thầm nghĩ:
- Cô nương… chúng ta có thể nào nhanh chóng rời khỏi đây không… nếu không muội sẽ nôn mất thôi.
Nhìn thấy thái độ của Tiểu Hương, Ninh Tuyết liền lườm nguýt một cái rồi mỉm cười nhìn Minh Nguyệt nói tiếp:
- Không không đâu… vật phẩm tốt như vậy đúng là chỉ xứng với người khí chất, công dung ngôn hạnh như tiểu nương tử thôi… cái này người ta gọi là… vật xứng với người… Hứa nương tử cô cứ cầm lấy đi.
Minh Nguyệt thấy vậy liền mỉm cười nói:
- Nếu vậy thì, Minh Nguyệt xin đa tạ Hạ nương tử đã khiêm nhường.
Ninh Tuyết mỉm cười gật đầu, dù biết từ bé Minh Nguyệt nhìn mình không thuận mắt phần vì gia thế Hứa gia có phần hiểm hách hơn thế nên Ninh Tuyết cũng chẳng muốn đối kháng trực diện với Minh Nguyệt nhưng vì không muốn gây thêm phiền phức nên Ninh Tuyết cũng không muốn tranh giành đành phải nhường cho Hứa tiểu nương tử, Ninh Tuyết nhìn quanh quầy hàng, dường như chỉ thích hộp son đó, thở dài một tiếng vừa định quay mặt bỏ đi nói:
- Ta còn có chút việc, ta xin phép trước vậy.
Từ phía sau An Thành bước đến cầm trên tay hai cây kẹo hồ lô, Ninh Tuyết bất ngờ quên mất mình đang đi dạo phố cùng An Thành lập tức quơ tay xua đuổi thế, Tiểu Hương đứng cạnh cũng loay hoay ra hiệu nhưng An Thành không hiểu tưởng hai người họ đang gọi mình nên càng phấn khởi chạy lại.
An Thành chạy lại khoác tay lên vai Ninh Tuyết, Ninh Tuyết cứng đơ người không dám nhúc nhích, An Thành hoàn toàn không để ý xung quanh liền hỏi:
- Lựa son phấn à, thích nào cứ lấy huynh tặng muội.
Ninh Tuyết từ từ cúi đầu quay người đi, nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng Minh Nguyệt càng nổi giận, Tiểu Hương đứng cạnh nhìn thấy sát khí toát ra từ Minh Nguyệt, trong lòng cũng có chút hoảng loạn mà nép sau lưng liên tục kéo tay áo Ninh Tuyết khẽ nói:
- Tình hình… có vẻ không ổn rồi… cô nương… mau… thoát thân thôi…
Lúc này dù Minh Nguyệt đang tức đến muốn nổ tung nhưng vẫn phải kiềm nén cơn giận Minh Nguyệt hành lễ nói:
- Dương lang quân, xem ra tình cảm giữa hai người có vẻ thân thiết nhỉ?