Ý Nhi điều này cũng chính là điều mà to canh cánh mãi trong lòng, ta mong con có thể suy nghĩ kĩ về chuyến đi lên Quân Hiên lần này, nếu như thân phận của con bị bại lộ thì..
Không để hoàng hậu nói dứt A Tề nghe vậy liền nắm chặt hai tay của hoàng hậu, dùng ánh cương quyết nhìn hoàng hậu nhẹ nhàng trấn an hoàng hậu:
- Mẫu thân à, con đã quyết rồi, là Ngô Nam Thiên cũng được… là Ngô Thiên Ý cũng chẳng sao cả.
Hoàng hậu hướng mắt nhìn A Tề, A Tề mỉm cười mà kiên định nói tiếp:
- Như người đã nói con sinh ra với đôi mắt chứa cả bầu trời của Thanh Lôi, có thể đây chính là vận mệnh của con, là thái tử của Thanh Lôi con có trách nhiệm phải bảo về bá tánh của Thanh Lôi... một ngày vẫn chưa mang lại an yên cho bá tánh của mình con nhất định sẽ không để mình xảy ra mệnh hệ gì đâu, xin người hãy tin tưởng con.
Hoàng hậu lòng vẫn không yên tâm liền do dự nói:
- Ta biết con một lòng vì bá tánh Thanh Lôi… nhưng mà… việc này… sự việc này… quá nguy hiểm rồi… ta sợ… ta sợ con….
A Tề hoàn toàn hiểu rõ nỗi lo sợ của hoàng hậu nên liền bước đến dang tay ôm chằm lấy hoàng hậu rồi nói:
- Mẫu hậu, con sẽ không sao đâu, người hãy tin con… con nhất định sẽ không sao đâu… người tin tưởng con… được không?
Ánh mắt cương quyết thêm vào lời nói dõng dạc dứt khoát, hoàng hậu bất lực không thể nói thêm điều gì để ngăn cản A Tề, thở dài một tiếng, dằn lại nỗi lo lắng đó, hoàng hậu nhìn A Tề nói:
- Được, ta hiểu rồi nhưng Ý Nhi hứa với ta con nhất định phải bảo vệ tốt bản thân mình ăn uống cho đầy đủ trời lạnh phải đắp thêm chăn ở Quân Hiên không như hoàng cung sẽ không có ai chăm sóc từ cái ăn cái mặc cho con, còn nữa phải thường xuyên viết thư cho ta rõ chưa và quan trọng nhất là nhất định phải bình bình an an quay về được không, còn nữa còn nữa..
Vừa nói nước mắt vừa rơi, A Tề thấy vậy liền tiến tới ôm chặt hoàng hậu bảo:
- Thiên Ý của mẫu hậu đã trưởng thành rồi, xin người hãy tin tưởng và yên tâm, con nhất định sẽ bình an quay về người chờ tin tốt của con được không.
Hoàng hậu không nói nên lời chỉ gật gật đầu trong nước mắt, A Tề gạt đi những giọt lệ trên khuôn mặt của hoàng hâu và nói tiếp:
- Mai con phải lên đường rồi con còn phải nhanh chóng thu xếp hành lí và những thứ khác nữa, mẫu hậu hồi cung nghĩ ngơi đi, đừng buồn cũng như lo lắng cho con nữa, trong thời gian không có con ở đây người nhất định phải chú trọng sức khoẻ của mình không được để bản thân bị bệnh, chân người thường hay đau vào mùa đông, người nhớ đắp chăn kỉ càng đừng để bị lạnh, người nhất định phải phụng thể an khang mà chờ con về được không, móc tay hứa với con.
Hoàng hậu đưa tay móc nghéo với A Tề và nói:
- Ta hứa, Ý Nhi ngày mai ta sẽ tiễn con lên đường được không?
A Tề mỉm cười đồng ý, sau đó kêu nô tỳ đang đứng chờ ngoài phòng vào để đưa hoàng hậu về bên cạnh đó Diệc Vương cũng nhìn A Tề với đôi mắt nghẹn ngào nước mắt sau đó quay lưng bước đi cùng hoàng hậu, thấy thế A Tề gọi lớn tên của Diệc Vương và nói:
- An đệ, đệ ở lại đây ta có việc muốn nói với đệ.
Diệc Vương quay người hướng về phía A Tề dùng đôi mắt hiếu kì nhìn lấy A Tề và nói:
- Tam ca tại sao huynh lại quyết định đột ngột như vậy có phải là phụ hoàng ép buộc huynh hay là huynh có lí do gì khó nói ra không, huynh cứ nói với đệ, đệ sẽ giúp huynh đi xin phụ hoàng thu hồi thánh lệnh, nhìn mẫu hậu thương tâm như vậy mà đệ lại không làm được gì cả, là do đệ vô dụng, tất cả là do đệ.
A Tề nhìn tự trách mình như vậy A Tề dùng hai tay ôm lấy mặt Diệc Vương và nói:
- An đệ, ta không còn nhiều thời gian nên đệ nghe cho rõ những lời ta sắp nói đây, mẫu hậu đệ (Tưởng quý phi) tuy mất sớm, tuy ta và đệ không cùng mẫu hậu nhưng từ nhỏ hai huynh đệ ta đã rất thân thiết cùng học văn học võ, ta từ lâu đã xem đệ như huynh đệ ruột thịt của mình, chuyến đi lần này là chuyện không thể tránh khỏi được, ta có việc này muốn nhờ đệ, trong thời gian ta không có ở đây đệ có thể thay ta chăm sóc cho phụ hoàng và mẫu hậu không?
A Tề nhìn Diệc Vương với đôi mắt thành khẩn khiến Diệc Vương không tài nào từ chối chỉ còn biết ngậm ngùi nghe theo ý của hoàng huynh của mình Diệc vương nói:
- Đệ biết rồi, không cần huynh nói đệ cúng sẽ chăm sóc tốt cho mẫu hậu.
A Tề nghe vậy, đặt tay lên đầu Diệc Vương xoa xoa vài cái rồi nói tiếp:
- Đúng là đệ đệ tốt của ta ngoan lắm, còn nữa việc trong triều nếu có chuyển biến gì thì phải viết thư thông báo cho ta biết ngay.
Diệc Vương hất tay A Tề ra và bỉu môi nói:
- Đệ đã mười tám tuổi rồi không còn là con nít nữa, đừng hở tí là xoa xoa đầu đệ nữa.
A Tề nhìn thấy dáng vẻ tỏ ra người lớn của Diệc Vương liền cười lớn rồi nói:
- Đúng đúng đệ đã lớn rồi nhưng mãi mãi vẫn là tiểu đệ đệ ngốc của ta.
( Ngày hôm sau).
Trời vừa sáng ra, A Tề đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ, Diệc Vương và hoàng hậu cũng đã có mặt từ rất sớm để đưa tiễn A Tề, hoàng hậu vẫn không ngừng lo lắng cho A Tề vẫn luôn miệng căn dặn đủ điều nhưng lần này A Tề không những không cau có mà còn rất điềm nhiên mà lắng nghe.
Giây phút A Tề chuẩn bị rời đi, vừa bước đi được vài bước A Tề quay đầu lại dùng ánh mắt triều mến nhìn Diệc Vương rồi quay sang hoàng hậu nhìn lần cuối trước khi khởi hành, ánh mắt cứ thế mà dán chặt lên người của hoàng hậu, đứng trước ánh mắt ấy hoàng hậu lại không kiềm được nước mắt mà chạy đến ôm chằm lấy A Tề, nước mắt lại giàn giụa trên gương mặt hốc hác vì thức ngủ bao đêm ấy, Diệc Vương đứng cạnh chứng kiến cảnh tượng ấy cũng không khỏi xót xa liền bước đến ôm chằm cả hai lại rồi an ủi nói:
- Huynh cứ yên tâm, đệ nhất định sẽ chăm sóc tốt mẫu hậu.
A Tề lúc này cảm động nước mắt rưng rưng nhưng vì không muốn hoàng hậu và Diệc Vương lo lắng thêm nên chỉ đành biết cắn chặt răng kiềm nén nói:
- An Đệ, mẫu hậu ta đành nhờ cậy vào đệ.
Diệc Vương gật đầu ngước nhìn sắc trời rồi ôm lấy hoàng hậu rồi khẽ nói:
- Mẫu hậu không còn sớm nữa, chúng ta hãy để huynh ấy lên đường đi.
Hoàng hậu nghe vậy liền từ từ buông A Tề ra, lúc này đây hai mắt của hoàng hậu đã sưng húp, càng nhìn A Tề càng thấy xót xa liền đưa tay lên để lau đi những giọt nước mắt ấy rồi nói:
- Con đi đây, mẫu hậu ở lại nhất định phải giữ sức khỏe, con đi sớm sẽ về sớm thôi, chờ con.
Hoàng hậu gật gật đầu, A Tề mỉm cười rồi cũng gật đầu rồi liền quay lưng bước đi, hoàng hậu đau đớn bật khóc tiếp, Diệc Vương liền đưa tay ôm chằm hoàng hậu vào lòng và cứ thế cả người kia cứ thế mà âm thầm dõi theo bóng lưng của A Tề rời đi.
Sau khi ôm từ biệt hoàng hậu và Diệc Vương, A Tề nhanh chóng lên đường cho kịp ngày khai giảng ở học viện Quân Hiên, đi được nửa đường đến rừng thông thì đã trưa, A Tề dừng lại nghỉ chân dưới bóng mát của tảng cây thông to lớn, trong lúc đầu óc đang suy nghĩ và sắp xếp lại những manh mối về vụ việc mà Triều Hàn tướng quân đã cung cấp cho mình A Tề nghĩ:
- Binh khí bị đánh cướp một số lớn mà không để lại bất kì manh mối nào dù là một dấu vết nhỏ nhất sao, làm sao có thể như vậy được chứ, nhất định vẫn còn uẩn khuất gì đó trong đây, binh khí sau khi được vận chuyển ra ngoài hoàng cung thì sẽ được chuyển trực tiếp đến quân trại, mấu chốt nằm ở đây, bây giờ mọi đáp án đều chỉ có học viện Quân Hiên mới có thể giải đáp được.
Trong lúc suy nghĩ A Tề đột nhiên cảm thấy khô cổ liền đưa tay lấy bình nước trong tay nải ra rồi uống một ngụm, vừa uống vừa đắn đo suy nghĩ tiếp, cứ thế một ngụm rồi đến hai ngụm thế nhưng dường như vì manh mối quá ít cộng thêm sự việc còn quá nhiều uẩn khúc nên A Tề nghĩ mãi vẫn không thông suốt, A Tề thở dài rồi cứ thế mà nằm bệch dưới bóng cây.
Khoảng không bình lặng trước mắt khiến A Tề bình tâm hẳn ra, yên tĩnh ngắm nhìn vạn vật hồi lâu trong lòng bỗng nhiên cũng không còn chút vấn vương nào mà ngược lại vô cùng thanh thản, A Tề nhớ lại sự việc ngày hôm trước, nhớ lại giây phút hoàng hậu ôm chằm lấy mình rồi dịu dàng xoa xoa đầu nở nụ cười ấm áp.
Thứ mà từ trước đến nay A Tề chưa từng bao giờ nhìn nhận hoặc thậm chí là quay đầu lại nhìn, A Tề trong lòng cảm thấy có chút tội lỗi miệng khẽ nói:
- Mẫu thân….
Nhớ lại cảnh tượng hoàng hậu tươi tắn lần đầu tiên trong đời gọi húy danh của mình:
- Con là Ngô… Thiên… Ý… là tiểu Thiên Ý… của mẫu thân.
Nghĩ đến đây A Tề liền không cầm được lòng mà bật cười nói:
- Ngô Thiên Ý… hóa ra mình tên là Ngô Thiên Ý... Ngô Thiên Ý… Thiên Ý… Thiên Ý… cái tên rất đẹp… mình rất thích.