- Đứa trẻ này đã bị tiểu tử An Thành chiều hư mất rồi…
Thấp thoáng nhìn thấy tướng quân rời đi, cả hai mới dám ngẩng đầu lên, Tiểu Hương lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm mà quay sang cắn răng mà mắng Ninh Tuyết nói:
- Cô nương… người có phải bị ngốc không vậy… hay là chán sống rồi... nên muốn tướng quân một kiếm tiễn cả hai chúng ta đúng không… người là cố ý đúng không?
Ninh Tuyết chẳng màn đến lời nói của Tiểu Hương mà hướng mắt dõi theo bóng lưng của tướng quân rồi bồn chồn thầm nghĩ:
- Chuyện này đến đây thôi sao, không trách phạt mình sao, chẳng lẽ phụ thân giận thật rồi sao?
Tướng quân đi được vài bước liền quay đầu lại nhìn hai người họ rồi nói:
- Còn ngồi đấy sao, trời đã tối rồi, mau chóng về phòng ngủ đi.
Nghe được lời nói đó, gương mặt Ninh Tuyết liền tươi tắn trở lại mà đứng bật dậy nói:
- Phụ thân ngủ ngon.
Tướng quân nghe vậy liền quay lưng mà rời đi không đáp lời nào, Tiểu Hương mừng rỡ đỡ Ninh Tuyết dậy rồi nói:
- May quá… chúng ta về phòng nhanh thôi… kẻo lão gia hối hận rồi lại trách phạt chúng ta…
Ninh Tuyết gật đầu rồi cả hai chạy nhanh về phòng, tướng quân vừa rẻ hướng để về phòng thì từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của phu nhân đang âm thầm chờ đợi mình, người tươi cười mà nhìn tướng quân, ánh mắt tràn ngập sự ôn hòa mà khẽ gọi:
- Tướng quân… người về rồi…
Tướng quân nhìn thấy phu nhân trên người chỉ khoác một chiếc áo mỏng giữa trời đêm gió lạnh như này trong lòng bỗng xót xa mà bước vội lại một tay đỡ lấy tay phu nhân, một tay choàng qua eo phu nhân âu yếm nói:
- Phu nhân, ngoài này gió lạnh như vậy sao phu nhân lại ra đây.
Phu nhân nhoẻn miệng cười cúi đầu thẹn thùng nói:
- Ta nghe thấy tiếng người văng vẳng bên ngoài nên đã thức tỉnh, vừa tỉnh dậy mở mắt ra đã không thấy tướng quân, ta đoán ngay có thể là Tuyết Nhi đã về nên tướng quân mới ra ngoài.
Tướng quân thở dài lắc đầu cảm thán nói:
- Đứa trẻ này ta thực hết cách với nó…
Phu nhân nghe vậy liền khuyên can nói:
- Tướng quân à… Tuyết Nhi còn nhỏ, chuyện gì cũng có thể từ từ dạy bảo mà, người đừng tức giận như vậy không có lợi cho sức khỏe đâu.
Tướng quân dáng vẻ thất vọng mà tự trách nói:
- Thân ta không chỉ là một đại tướng quân nắm trong tay trăm nghìn binh mã, mà còn là một đại trượng phu sức dài vai rộng, là phu quân, là phụ thân của người ta, ta có trách nhiệm bảo vệ gia đình, ta thực sự hy vọng có thể cho nàng một gia đình êm ấm, cũng như cho Tuyết Nhi một cuộc sống no đủ…
Phu nhân không đáp lời nào mà chỉ lặng lẽ đứng cạnh nghe tướng quân dốc bầu tâm sự, tướng quân nói tiếp:
- Nhưng ta càng mong con bé có thể bình bình an an mà sống hết quãng đời còn lại, chứ không phải như ta, suốt ngày cứ phải xoay quanh vòng hận thù, đao kiếm chém giết mãi không thôi như vậy…
Phu nhân hiểu rõ nỗi lòng của người làm phụ thân này, phu nhân đứng cạnh khẽ nói:
- Hóa ra đây chính là lí do khiến người luôn năm lần nảy lượt ngăn cấm Ninh Tuyết học võ nghệ sao?
Tướng quân thở dài một tiếng không đáp, phu nhân thấu hiểu cho tấm lòng này của tướng quân liền nói:
- Ngày trước thiếp cảm thấy Tuyết Nhi là thân nữ nhi, có thể học một ít võ nghệ để phòng thân cũng tốt nên chẳng hề ngăn cản nhưng giờ đây khi nghe được nỗi lo lắng của tướng quân, thiếp đã hiểu hóa ra những gì người làm cho Tuyết Nhi đều là vì muốn tốt cho con bé…
Phu nhân nhìn tướng quân triều mến nói tiếp:
- Đã như vậy mà con bé không hề hay biết, cũng chẳng cảm thông cho nỗi lòng của người mà càng lúc càng ngang bướng, không được… thiếp phải quản giáo lại Tuyết Nhi thôi…
Nỗi buồn trong lòng tướng quân cũng phần nào nguôi ngoai, tướng quân nhìn phu nhân rồi nói:
- Đúng là ta không muốn con bé học võ nghệ, thân là nữ nhi lại suốt ngày xuất đầu lộ diện, cả ngày cùng An Thành, cả hai cứ chạy ra phá phách khắp nơi như vậy… ta sợ con bé sớm muộn cũng gây ra họa…
Phu nhân khẽ gật đầu nói:
- Thực ra mà nói thì An Thành, đứa trẻ này không phải hư hỏng gì cả, tất cả cũng chỉ vì quan tâm Tuyết Nhi nên mới đi theo để tiện chăm sóc con bé, đáng được cảm thông…
Tướng quân nghe vậy liền tán đồng mà gật đầu nói:
- An Thành là đứa trẻ này ta rất coi trọng, có dũng có mưu, việc gì cũng suy nghĩ rất chu toàn, Tuyết Nhi đi theo An Thành, căn bản ta cũng cảm thấy rất yên tâm… cũng chẳng còn quá lo lắng như ngày trước nữa…
Phu nhân nhíu mày nhìn tướng quân rồi nói:
- Ngày trước sao…?
Tướng quân gật đầu rồi nhớ lại ngày Ninh Tuyết còn nhỏ, ngày trước, tướng quân chinh chiến liên miên, đại bộ phận thời gian hầu như đều ở doanh trại, nên ở phủ chỉ còn mỗi phu nhân và Ninh Tuyết, trước những kế hoạch chu toàn của Ninh Tuyết, phu nhân căn bản không hề phát hiện ra Ninh Tuyết đã lẻn ra ngoài nhưng cho dù có bị phát hiện thì cũng chỉ bị khiển trách vài câu.
Nỗi bận tâm lớn nhất của Ninh Tuyết chính là những lúc tướng quân hồi phủ, những lần mà âm thầm trốn nhà ra ngoài học võ hoặc đi chơi, Ninh Tuyết đều phải rất cẩn trọng xem xét kỹ lưỡng trước khi hành động.
Tướng quân còn nhớ rất rõ năm đó là Ninh Tuyết vừa tròn tám tuổi, trong một lần ra ngoài, vừa về đến đã thấy cửa lớn Hạ phủ không khóa, vừa bước đến cổng Ninh Tuyết khẽ đưa mắt nhìn quanh nhưng lại phát hiện chẳng còn ai, Ninh Tuyết trong lòng cảm thấy có chút khác lạ, trong đầu liên tục suy nghĩ:
- Cửa không khóa sao, sao lại có thể như thế chứ?
Bản thân tướng quân cũng đã ở bên trong chờ sẵn Ninh Tuyết, không xuất đầu lộ diện, tướng quân chỉ âm thầm đứng trong bóng tối mà quan sát Ninh Tuyết, nhìn thấy con bé đứng yên bất động, nét mặt căng thẳng, tướng quân bật cười mà nói:
- Rốt cuộc con đang suy nghĩ cái gì vậy, sao còn không vào nhanh đi, ta chờ con lâu lắm rồi đấy.
Biết rõ với bao nhiêu năm chinh chiến của tướng quân, đối thủ này vốn không thể xem nhẹ, Ninh Tuyết đứng trước cửa lớn Hạ phủ, với trí tuệ của đứa trẻ tám tuổi và mười hai tuổi mà có thể quan sát và phát hiện ra điểm khác lạ này thì quả không thể xem thường, tướng quân ở trong vẫn đang dõi theo hai người họ, cứ thế bất giác mà phì cười.
An Thành trong lòng cũng cảm thấy không đúng liền nhìn sang Ninh Tuyết nói:
- Tướng quân ở phủ nhưng cửa lớn lại không khóa, chuyện này rất khả nghi, Ninh Tuyết….
Nhìn thấy biểu hiện làm việc đầy cẩn trọng này của An Thành, tướng quân ở bên trong cũng gật đầu mà khen ngợi:
- Tiểu tử này quả không hổ là đích tử của Dương huynh, khả năng quan sát khá lắm… mai này chắc chắn thành tựu…
Nhận thấy đây không phải là quyết định sáng suốt thế, Ninh Tuyết nhoẻn miệng cười rồi nói:
- Muội biết rồi… bên trong chắc chắn có vấn đề…
Nói đến đây, trong lòng Ninh Tuyết thầm nghĩ:
- Chắc lại là phụ thân rồi.
Thế là cả Ninh Tuyết và An Thành đều nhận ra điều không ổn nên quyết điịnh không vào thẳng cửa chính là nhanh trí chạy ra cửa sau, An Thành theo sau muốn dùng sức để phá cửa nhưng bị Ninh Tuyết ngăn lại nói:
- Không được, đập cửa sẽ gây ra tiếng động, sẽ làm kinh động đến mọi người.
An Thành gật đầu rồi nói:
- Nếu vậy chi bằng chúng ta dùng khinh công leo cửa vào trong.
Lời đề nghị của An Thành vừa hay đúng ý Ninh Tuyết nên liền nở một cười mãn nguyện, An Thành thấy vậy liền nói tiếp:
- Những gì ta đã dạy muội, liệu có còn nhớ…
Lúc này Ninh Tuyết suy nghĩ một lúc, nét mặt có hơi do dự nhiều chút rồi nói:
- Thực ra nhớ thì đương nhiên muội nhớ nhưng… thành thực thì muội chưa từng thử qua, nên có chút quan ngại…
An Thành nhìn thẳng vào đôi mắt dù can đảm những vẫn vươn chút nỗi sợ ấy, mỉm cười cổ vũ Ninh Tuyết nói:
- Không sao, muội cứ thử đi, có ta ở đây mà.
Nhìn sâu vào ánh mắt ấy, trong lòng Ninh Tuyết bỗng cảm thấy có chút ấm áp mà cúi đầu khẽ cười rồi lại ngẩng cao đầu nhìn An Thành với ánh mắt tràn ngập sự tự tin mà nói:
- Được…
An Thành bên cạnh không ngừng tiếp sức cho Ninh Tuyết nói:
- Cố lên, muội nhất định có thể làm được, ta tin tưởng muội.