- Điện hạ người có cao kiến gì không?
Triều Tống liền đáp lời:
- Từ năm mươi vạn nay tăng lên trạm vạn rõ ràng là đã có chuẩn bị từ trước, lần này bọn chúng muốn nuốt chửng quân ta mà.
A Tề bỗng đứng dậy tiến về sa bàn được đặt giữa phòng, hai người kia cũng dõi theo bước đi của A Tề, cầm con binh gỗ trên tay A Tề suy nghĩ hồi rồi nhanh tay đặt con binh gỗ xuống phía đông của quân địch rồi nói:
- Nếu như địch đã nắm đường đi nước của ta thì ta đành phải man thiên quá hải, dùng kế hoạch đó để che mắt thiên hạ, ám đồ Trần Thương, cố ý bộc lộ rõ động hướng tấn công lợi dụng quân địch cố thủ ở đó rồi chúng ta sẽ vô trung sinh hữu biến giả thành thực, dương đông kích tây cắt đứt con đường vận chuyển lương thực của địch, nhưng lần này quân binh quá đông lấy ít đánh nhiều không phải kế hay, cho nên mục tiêu của ta không phải là đánh trực diện quân địch, mà chủ đích là khiến địch nội loạn chúng ta chỉ cần ngồi ngoài chờ xem rồi sấn hoả đả kiếp là được.
Toàn Phong nghe đến đây mỉm cười nói:
- Liên hoàn kế, quả là diệu kế, địch chắc chắn sẽ không ngờ tới điều này.
Triều Tống phấn khởi tiếp lời:
- Đến lúc ấy một rừng không thể có hai hổ, quân địch chắc chắn có nội chiến, còn chúng ta thì… chỉ cần ngồi không… ngư ông đắc lợi.
Càng nói Triều Tống càng sung mãn, tiếp tục nói:
- Chiến lược ban đầu là điện hạ mang quân đóng bên cánh phải phía đông tạo giả tượng đánh lừa quân, còn thần và Toàn Phong sẽ tập kích từ cánh trái phá tan quân địch, nếu như thế địch nhất định sẽ phòng thủ nghiêm ngặt ở cánh trái phía tây mà lơ là cánh phải, vậy thì thần là Toàn Phong ngày mai chỉ cần đem quân đi dạo quanh để phô trương thanh thế khiến chúng tin là quân ta chuẩn bị tấn công cánh trái, về phần điện hạ thì công phá bất ngờ từ phía đông để thâu tóm quân lương của chúng chắc chắn quân binh sẽ không chi viện kịp.
Toàn Phong gật đầu tán đồng, A Tề chốt hạ một câu:
- Đây là kế hoạch trước mắt của chúng ta, thế nhưng cũng phải tuỳ cơ ứng biến trong mọi trường hợp.
Toàn Phong nghe vậy liền nói:
- Đúng vậy, tình hình còn thiên biến vạn hóa, không thể nào lường trước được nên chúng ta nhất định phải cẩn trọng suy tính cho kỹ càng trước khi hành động.
Triều Tống ngẫm nghĩ liền đồng ý gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi.
A Tề nghe vậy liền nhìn Triều Tống rồi nói:
- Tống ca, không thể không thừa nhận rằng võ nghệ của huynh vượt hẳn ta và Phong ca nhưng xét về mưu lược thì huynh có chút không ổn định.
Triều Tống nghe vậy liền ụ mặt lại, A Tề thấy vậy cũng liền nói:
- Huynh đừng như vậy, đệ nói như vậy không có ý chê bai huynh, đệ chỉ muốn huynh hiểu rằng nhân vô thập toàn, mỗi người chúng ta đều như vậy, bên cạnh những ưu điểm thì chúng ta cũng chẳng thiếu khuyết điểm đâu.
Triều Tống nghe thấy A Tề phê bình mình như vậy, dù rằng là muốn tốt cho mình nhưng Triều Tống vẫn không khỏi bất mãn mà hỏi:
- Vậy còn Toàn Phong, đệ nói xem đệ ấy có khuyết điểm gì?
Được hỏi A Tề cũng sửng sốt mà hướng mắt nhìn Toàn Phong, đối mặt với ánh mắt cùa Toàn Phong, cảm giác chán ghét trong lòng A Tề dâng trào, A Tề quay mặt tránh né ánh mắt ấy, lòng thầm nghĩ:
- Khuyết điểm lớn nhất của huynh ấy chính là…
Ngay lúc ấy Toàn Phong cũng do dự mà nói:
- Khuyết điểm lớn nhất của đệ là…
Câu trả lời của Toàn Phong cùng lúc được nói ra với dòng suy nghĩ của A Tề:
- Đáng… ghét.
Nghe thấy Toàn Phong nói như vậy, Triều Tống liền gật đầu nói:
- Điểm này thì ta thấy đệ nói không sai đâu.
Còn A Tề thì lại hoảng hốt mà trơ mắt nhìn Toàn Phong thầm nghĩ:
- Cái gì vậy… huynh ấy có thể đọc được suy nghĩ của mình sao?
A Tề bị Toàn Phong dọa cho mất hồn mà rụt người lại quan sát sắc mặt của Toàn Phong:
- Không… không phải… huynh ấy sao có thể đọc được suy nghĩ của mình cơ chứ.
Nhìn thấy A Tề ngơ ngát, Toàn Phong liền kề sát mặt hỏi:
- Điện hạ, sắc mặt của người không đúng lắm, người sao vậy, có chỗ nào không khỏe sao?
Khoảng cách quá gần khiến A Tề hốt hoảng mà co rụt cổ lại liên tục lắc đầu nói:
- Không… không sao… đệ không sao.
Nhìn thấy gương mặt A Tề đỏ ửng lên, Toàn Phong lo lắng liền hỏi:
- Điện hạ… mặt người đỏ cả rồi… người có thật là không sao không?
Triều Tống đứng cạnh nhìn thấy hai người bọn họ thân thiết như vậy, lòng có chút ganh ghét liền cắt ngang nói:
- Đúng rồi… A Tề khi nảy đệ vừa định nói gì nhỉ?
Câu hỏi của Triều Tống đã cứu rõi A Tề, nghe vậy A Tề liền tiếp lời nói:
- À… đúng rồi… đệ định nói gì nhỉ, à mà đệ nói đến đâu rồi?
Toàn Phong thấy vậy cũng đặt những chuyện vặt ấy sang một bên rồi bàn vào việc chính nói:
- Mưu lược của Tống huynh không ổn định… rồi sao nữa?
A Tề được gợi ý liền nhớ ra rồi nói tiếp:
- Đúng rồi, chình vì như thế mà đệ đã quyết định, sẽ để Phong ca đảm nhận chức nguyên soái, như vậy khi đối mặt với những tình huống cấp bách thì huynh ấy có thể quyết định mọi chuyện khi cần thiết.
Triều Tống nghe vậy cũng bất giác hỏi:
- Điện hạ để Toàn Phong làm nguyên soái sao?
Đây là lần đầu Toàn Phong tham chiến nên cũng ngờ vực năng lực của bản thân liền nói:
- Trách nhiệm lớn như vậy, ta sợ sẽ…
A Tề không đợi Toàn Phong nói xong liền đưa tay ngăn cản rồi nói:
- Hai người hãy nghe đệ nói, giờ đây chúng ta đã mất đi quân tiếp viện, mọi chuyện chỉ có thể trông cậy vào chính bản thân mình… điều mà chúng ta cần nhất lúc này chính là tin tưởng lẫn nhau, cùng nhau chống địch.
Triều Tống nghe vậy cũng im lặng không đáp, Toàn Phong thì vẫn ánh mắt ấy vô cùng dịu dàng mà dõi theo A Tề, A Tề bộc bạch tâm sự nói tiếp:
- Hai người một văn một võ, nếu có thể hỗ trợ lẫn nhau, thì cơ hội chiến thắng của trận chiến này chắc chắn sẽ càng cao hơn.
Vì đại cuộc, Triều Tống cũng chẳng muốn tranh giành gì cả mà từ phía sau bước đến vỗ vai Toàn Phong, quá đột ngột Toàn Phong quay đầu lại nhìn thì thấy Triều Tống đang nhìn mình cười, A Tề càng nói càng cương quyết:
- Trận chiến này chúng ta tuyệt đối không được thua, mối thù của Triều Hàn tướng quân và An đệ, món nợ này nhất định phải bắt chúng trả đủ.
Ý chí của Triều Tống được A Tề thắp sáng liền nói:
- Đúng vậy… không thể để sự hy sinh của phụ thân và Diệc Vương điện hạ là uổng phí được.
Dứt lời Triều Tống nhìn sang Toàn Phong rồi nói:
- Toàn Phong… chức vụ này đệ cứ nhận lấy đi… ta cảm thấy đệ có thể đảm đương nỗi.
Đứng trước sự ủng hộ và động viên của Triều Tống và A Tề, Toàn Phong quyết định nói:
- Được… nếu đã như vậy thì đệ sẽ tiếp nhận đặc ân này.
Triều Tống nhìn sang Toàn Phong tươi cười rồi nói:
- Thiếu nguyên soái xin chỉ bảo thêm.
Toàn Phong ngại ngùng vỗ vai Triều Tống và nói:
- Huynh đừng trêu đệ nữa, đệ còn phải học hỏi Tống huynh nhiều điều cơ.
Đến tối, vừa ăn xong cơm xoay qua đã không thấy Triều Tống, A Tề lập tức đến mộ phần của tướng quân biết ngay là Triều Tống sẽ ở đây, cầm trên tay hai vò rượu, A Tề từ từ bước lại gần ngồi xuống cạnh Triều Tống, nhìn thấy hai vò rượu Triều Tống liền nói:
- Trong quân đội không được phép uống rượu, đệ là tướng soái, trên không nghiêm dưới ắt loạn.
A Tề mỉm cười rồi nói:
- Hôm nay đặc biệt ta ân xá cho huynh được uống rượu cùng ta.
Triều Tống lặng người nhìn vò rượu trên tay, trong lòng đau buồn, nhớ lại những năm tháng cũ, nước mắt lưng tròng, Triều Tống vội vàng ngước đầu lên nhìn ánh trăng để nước mắt không rơi xuống, cảnh quang xung cảnh đột nhiên trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết, có thể nghe rõ tiếng xào xạc của những ngọn gió len lỏi qua cây cỏ, cầm vò rượu trên tay Triều Tống từ từ đổ từng giọt từng giọt, những giọt rượu hoà chung với những giọt nước mắt rãi đầy khắp mặt đất, đổ hết Triều Tống nói:
- Ngày trước cứ nghĩ còn nhiều thời gian nên chưa bao giờ nghiêm túc cùng phụ thân người cùng nhau uống rượu giống như vậy, nhưng giờ không còn cơ hội nữa rồi.
Nói đến đây Triều Tống quỳ xuống khóc lớn:
- Là hài nhi bất hiếu, chỉ vì sự cứng đầu của con mà trước nay luôn để phụ thân lo lắng, từ ngày mẫu hậu rời đi, phụ tử ta cũng dần xa cách, nhưng… nhưng…
Triều Tống nghẹn ngào lao nước mắt, A Tề ngồi cạnh nước mắt không ngừng rơi, A Tề an ủi:
- Triều Hàn tướng quân nơi chính suối nhất định hiểu cho tấm lòng của huynh.
Triều Tống quay qua ôm chằm A Tề vào lòng rồi nói:
- Là ta không xứng làm con trai của người, là ta bất hiếu.