- Đôi mắt ấy thì sao… nó thì có liên quan gì tới huynh ấy chứ?
Hoàng thượng cười khẩy một tiếng rồi nói:
- Hỏi hay lắm... có những thứ tưởng chừng chẳng liên quan đến nhau nhưng thực tế ẩn sâu bên trong lại có một liên kết sâu sắc khác…
Diệc Vương vẫn không hiểu hàm ý bên trong những câu nói của hoàng thượng, cứ nghĩ hoàng thượng đang cố biện lý do nên hỏi tiếp:
- Liên kết sâu sắc khác sao... rốt cuộc người đang muốn nói điều gì chứ?
Lần này hoàng thượng không còn tỏ vẻ thần bí nữa mà hoàng thượng quay mặt lại nhìn Diệc Vương rồi đanh mặt lại nghiêm nghị nói:
- An Nhi con hãy nghe cho rõ đây... từ lúc vừa sinh ra Thiên Nhi đã được trời cao ban cho đôi mắt màu xanh y như mắt của thần long vậy... ánh mắt đó chính là minh chứng cho việc Thiên Nhi là người được thần long ấn định...
Nói đến đây hoàng thượng ngậm ngùi nhìn Diệc Vương, đứng trước ranh giới sinh tử, cũng hiểu rõ người dồn mình vào đường cùng lại chính là hài tử của mình, đứng nhìn những việc làm sai trái mà con trai mình đã gây ra nhưng người làm phụ thân này lại chẳng thể can ngăn được, hoàng thượng nét mặt đăm chiêu suy nghĩ:
- Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, ta… thân là hoàng đế, có thể cai trị cả một đất nước nhưng đến cuối cùng cũng chẳng thể quản nổi hài tử của chính mình…
Nghĩ đến đây thôi hoàng thượng khóe mắt rưng rưng mà nhoẻn miệng thầm cười nghĩ tiếp:
- Ta quá là thất bại cơ mà… gia chưa thể tề thì nói gì đến trị quốc, càng lấy tư cách gì để bình thiên hạ cơ chứ… thật đáng hổ thẹn cơ mà…
Hoàng thượng sầu não mà thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Diệc Vương, gương mặt không chút oán trách mà ngược lại sâu trong ánh mắt ấy là sự xót thương dành cho đứa con trai mình thương yêu, hoàng thượng biết rõ giờ đây có nói gì cũng vô ích nhưng chẳng người cha nào lại nhẫn tâm nhìn con mình lầm đường mà lại không khuyên ngăn cả, hoàng thượng khẽ lắc đầu ủ rủ nhìn Diệc Vương mà khẽ nói:
- An Nhi à… ngừng tay lại đi… con không thể tranh giành những thứ không thuộc về con được… cố chấp chỉ khiến con vạn kiếp bất phục mà thôi…
Đúng như dự đoán, những lời nói khuyên ấy dù thành tâm đến mấy nhưng khi đến tai Diệc Vương lại thành một sự khinh bỉ xem thường, Diệc Vương chau mày tỏ vẻ chán ghét đáp:
- Vạn kiếp bất phục sao… phụ thân à… thứ đó vốn không dành cho con… nhưng…
Vừa nói Diệc Vương vừa mỉm cười quái gỡ nói:
- Nhưng người yên tâm… sau khi người chết… nếu có linh thiêng thì người hãy dõi theo con… con sẽ cho người thấy… kẻ xứng đáng với “ vạn kiếp bất phục” ấy… tuyệt đối không phải là con.
Bấy giờ Diệc Vương đột nhiên bừng tỉnh lại mà bất giác buộc miệng thốt ra:
- Đây… đây là… đôi mắt xanh của thần long… mà phụ hoàng đã từng nói sao?
Diệc Vương trong lòng vẫn luôn nghi ngờ về tính xác thực của lời nói lúc ấy của hoàng thượng nhưng giờ đây khi đối diện với đôi mắt uy mãnh ấy, Diệc Vương không khỏi sửng sốt mà nói:
- Không thể nào, sao lại có chuyện đó được cơ chứ… không thể nào được...
Đứng trước đôi mắt ấy, Diệc Vương tâm trí rối bời mà cố gắng trấn an bản thân thầm nghĩ:
- Một bước nữa, chỉ một bước nữa thôi là có thể đặt được những gì mình hằng ao ước, không được… không thể để đôi mắt ấy phá hủy hết tất cả được… mình không thể thua… không thể thất bại được…
Ác niệm trong lòng của Diệc Vương đột nhiên dâng trào, tâm trí của Diệc Vương dần mất kiểm soát, hắn tức giận nghiến răng trừng mắt nhìn A Tề rồi nói:
- Ta đã đi đến bước này rồi, tuyệt đối không thể thất bại được… ta không tin trăm ngàn binh lính cũng không thể thắng được đôi mắt ấy.
Nói xong cùng với lòng đố kị hắn phẫn nộ hô to:
- Tiến lên, ai giết được Tề Vương sẽ được phong tước vương tử, vinh hoa phú quý cả đời… xông lên... mau xông lên cho ta.
Nghe đến giàu sang phú quý ai cũng mừng rỡ mạng cũng không cần tranh nhau xong lên, kẻ cầm đao kẻ cầm thương, không chần chừ do dự mà liều mạng xông lên, tranh nhau lấy mạng A Tề lập công.
Nhìn thấy đoàn người lao về phía A Tề, lúc này trong lòng của Diệc Vương chỉ có mỗi một suy nghĩ:
- A Tề… ngươi nghĩ chỉ dựa vào đôi mắt ấy là có thể tranh giành được ngôi vị này với ta sao?
Diệc Vương nhìn trừng trừng đối mắt của A Tề rồi tặc lưỡi một cái nói:
- Ta nhất định phải giết được ngươi…
Dứt lời Diệc Vương liền nhớ đến dáng vẻ cuối cùng của hoàng thượng trước khi bị hạ thủ, hoàng thượng ngập ngừng một chút rồi nhìn Diệc Vương, sâu trong ánh mắt tuyệt vọng ấy chất chứa muôn vàn hy vọng, hoàng thượng cười khẩy kiêu ngạo nói tiếp:
- Ta tin rằng đôi mắt sẽ chính là cứu tinh của Thanh Lôi ta mai này.
Nghĩ đến câu nói ấy thôi là Diệc Vương lại phát tiết, Diệc Vương nghiến răng tỏ ý xem thường nghĩ:
- Phụ thân, rốt cuộc thì niềm tin nào khiến người có thể tin tưởng vào đôi mắt ấy, để người có thể tự tin mà thốt ra được những lời nói như vậy cơ chứ…
Dòng suy nghĩ vừa ngưng, Diệc Vương lườm A Tề rồi nói:
- Người tin tưởng đôi mắt ấy như vậy… được… vậy người hãy chờ xem… xem con sẽ hủy hoại đôi mắt ấy như thế nào?
Dứt lời Diệc Vương siết chặt bàn tay mình rồi thề thốt:
- Đôi mắt ấy… ta sẽ móc đôi mắt ấy của ngươi ra… để làm vật lễ tế cho vong linh của phụ thân… để người biết được… người đã đặt niềm tin sai người như thế nào?
Diệc Vương tức tối mà hét to hối thúc tất cả:
- Mau… tất cả mau xông lên…
Trước tiếng kêu la đồng lòng của quân lính, A Tề buông thi thể của Toàn Phong xuống đất từ từ cầm Thượng Vũ mà đứng lên, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn Diệc Vương luôn miệng lẩm bẩm nói:
- Là ngươi… là ngươi…
Diệc Vương lúc này vẫn rất trơ trẽn mà nhìn A Tề nói:
- Đúng vậy… là ta… là ta đã giết chết bọn chúng… tất cả những người ngươi coi trọng nhất… ta đều đã giết sạch cả rồi…
A Tề nghiến chặt răng nước mắt lăn dài trên gò má, Diệc Vương vẫn không có ý định ngừng lại mà tiếp tục buông lời khiêu khích A Tề nói:
- Cơ mà ngươi cũng đừng quá đau buồn… rồi ta sẽ sớm tiễn ngươi đi gặp bọn chúng thôi… tất cả các ngươi sẽ sớm đoàn tụ với nhau thôi…
Nỗi đau đang dần nuốt chửng tâm trí của A Tề, giờ đây tâm can vụn vỡ, tâm tính hóa điên dại, A Tề chẳng màn đến hậu quả nữa, A Tề nhắm hai mắt lại cam chịu, bỏ mặc cho nỗi đau ấy đang từng chút từng chút phá hủy toàn bộ linh hồn của mình, A Tề cắn chặt môi đến mức chảy cả máu, những giọt máu lan khắp cằm A Tề rồi từng giọt rơi xuống đất, lần này A Tề muốn để cho cơn đau xác thịt lấn át những thương tổn trong lòng mình.
A Tề cố gắng nuốt những giọt nước mắt đang cố vùng vẩy cuối cùng ấy vào trong lòng, chôn giấu nó ở vùng đất sâu lắng nhất, ánh sáng cuối cùng cũng bị vùi dập, không còn hy vọng, tình yêu cũng chẳng còn tồn tại, vùng đất ấy hóa khô cằn, nét mặt A Tề bỗng bình thản trở lại, một dáng vẻ đầy lạnh lùng và vô cảm, A Tề từng nhịp từng nhịp mà đều đặn hít hơi thực sâu.
Nhìn thấy những biểu cảm lạ thường trên gương mặt của A Tề, Diệc Vương cảm thấy có chút khác lạ liền thầm nghĩ:
- Gương mặt thản nhiên ấy… là sao… tại sao lại như vậy?
A Tề buông nhẹ đôi môi ướt đẫm máu ấy ra, khẽ đưa lưỡi liếm những giọt máu ấy, tự mình nếm trọn những giọt máu tươi của chính mình, càng khiến A Tề phấn khích hơn mà nhoẻn miệng cười mà nói:
- Máu… những giọt máu tươi này… ta rất thích…
Sau đó bất chợt mở trừng mắt lên nhìn Diệc Vương, ánh mắt lúc này chẳng còn vương chút sợ hãi hay nỗi buồn nào cả mà thay vào đó là cả một bầu trời uất hận.
Đối mặt với ánh mắt ấy, Diệc Vương có chút run sợ mà thụt lùi về sau, tiềm thức liên tục trấn an bản thân rằng:
- Đừng sợ… chỉ là một đôi mắt thôi mà… không lẽ mình lại không đối phó được... đúng vậy… không có gì phải sợ cả…
Nụ cười của A Tề bỗng biến mất, A Tề điềm nhiên mà khẽ nói:
- Những kẻ có liên quan đến cái chết của họ… ta bắt các ngươi… từng người từng người… phải bồi táng cho tất cả họ.
Diệc Vương toát mồ hôi, sống lưng có chút lạnh khi nghe những lời nói đanh thép ấy được xuất phát từ một kẻ đang khát máu với gương mặt đầy thản nhiên ấy, Diệc Vương trong lòng lo sợ mà nghĩ:
- Điên rồi… cô ta điên rồi sao?
Nhìn thấy dáng vẻ rụt rè của Diệc Vương, A Tề đột ngột cười phá lên một cách đầy ma quái, Diệc Vương cũng hoang mang trước giọng điệu ấy mà nghĩ:
- Cô ta điên thật rồi… điên mất rồi.
Một lúc sau A Tề lại nghiêm mặt trở lại rồi tặc lưỡi, nghiêng mặt lườm Diệc Vương cùng đoàn quân rồi dứt khoát nói:
- Ta bắt các ngươi… nợ máu… trả máu…