Mục lục
Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn - Từ Thục Như
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phu nhân không thích giọng điệu này của Ninh Tuyết liền chau mày hạ giọng chấn chỉnh lại Ninh Tuyết nói:

- Dù gì thì đây cũng là tấm chân tình của người khác, Tuyết Nhi con không được nói như vậy.

Ninh Tuyết nhịn cười gật gật đầu nói:

- Con biết rồi.

Phu nhân thừa biết rõ tấm lòng của An Thành hướng về ai, cũng như câu “ có tâm trồng hoa, hoa không nở, vô tình cắm liễu, liễu ra hoa”, phu nhân lắc đầu cảm thán:

- An Thành đúng là cũng chẳng dễ dàng gì.

Ninh Tuyết nghe không rõ liền hỏi:

- Người nói sao cơ?

Phu nhân mỉm cười lắc đầu rồi lại chợt nhớ ra nói:

- Đúng rồi, Tuyết Nhi con mau vào trong dặn Tiểu Hương chuẩn bị bữa tối đi, nhớ bảo Tiểu Hương là phải thêm món rất có thể Dương bá bá của con sẽ ở lại phủ dùng cơm đấy.

Ninh Tuyết vừa nghe Dương bá bá ở lại hai mắt liền sáng rực thầm nghĩ:

- Dương bá bá ở lại… như vậy là mình có cơ hội rồi.

Nghe vậy Ninh Tuyết gật đầu rồi tức tốc chạy vào trong căn dặn Tiểu Hương, đúng như phu nhân dự liệu, cả hai bàn chuyện đến tối, vừa mở cửa ra Dương tướng quân chuẩn bị ra về thì bị phu nhân ngắn lại nói:

- Trời cũng đã tối, chi bằng Dương tướng quân ở lại dùng bữa xong rồi hẳn về.

Dương tướng quân khiêm tốn lắc đầu nói:

- Không… không cần đâu… tẩu tẩu khách sáo quá rồi.

Ninh Tuyết đứng cạnh liền bước đến kéo tay của Dương tướng quân rồi nói:

- Là Dương bá bá người khách sao thì có… mẫu thân đã kêu người chuẩn bị thêm rất nhiều món… nếu người không ở lại thì sẽ ăn không hết đâu...

Hạ tướng quân đứng cạnh nhìn thấy Ninh Tuyết tay chân không yên liền khiển trách:

- Đứa trẻ này lại vô phép vô tắc rồi…



Ninh Tuyết bị mắng liền ụ mặt lại, Dương tướng quân đứng cạnh liền nói đỡ:

- Hạ huynh nói nặng rồi… ta thì lại thấy Tuyết Nhi rất hoạt bát… nếu ta mà có một quý nữ như vậy chắc hẳn ta sẽ chiều con bé đến hư mất thôi.

Ninh Tuyết biết rõ từ trước đến nay Dương tướng quân luôn rất yêu thương mình nên liền được nước lấn đến, Ninh Tuyết đứng nép vào cánh tay của Dương tướng quân rồi bày vẻ mặt oan ức nói:

- Chỉ có mỗi Dương bá bá là thương con nhất thôi.

Hạ tướng quân bức bối liền nói:

- Dương bá bá của con sắp chiều hư con rồi.

Dương tướng quân nghe vậy liền bật cười, phu nhân cũng mỉm cười rồi nói:

- Nào chúng ta hãy ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện đi… cơm canh sắp nguội mất rồi.

Dương tướng quân nghe vậy liền mỉm cười đáp:

- Nệu vậy đành phải làm phiền tẩu tẩu và Tuyết Nhi rồi…

Phu nhân mỉm cười lắc đầu đáp:

- Không phiền… không phiền… nào mau… Dương tướng quân mau ngồi vào bàn thôi…

Ninh Tuyết mừng rỡ mà mời Dương tướng quân ngồi vào bàn, còn cố tình lựa chỗ ngồi cạnh ngay Dương tướng quân, vừa lấy bát vừa lấy đũa đưa cho tướng quân, Hạ tướng quân cảm thấy hiện tượng này quá là khác lạ nên liền hỏi:

- Sao ta cứ cảm thấy hôm nay con cứ khác lạ sao ấy, hay là lại làm gì sai nên chột dạ rồi?

Ninh Tuyết bĩu môi đáp:

- Không có… con chẳng làm gì cả.

Phu nhân nghe vậy liền gắp một miếng gà đặt vào bát của Hạ tướng quân rồi nói:

- Được rồi, tướng quân người cũng mau ăn đi, cơm canh nguội cả rồi này.

Ninh Tuyết quay sang nhìn Dương tướng quân rồi nói:

- Dương bá bá người ăn nhiều vào, trong bếp còn rất nhiều, không đủ con kêu Tiểu Hương mang lên thêm.

Dương tướng quân gật đầu mỉm cười, một lúc sau, nhân lúc mọi người đang nói chuyện vui vẻ, Ninh Tuyết liền viện cớ hỏi Dương tướng quân:

- Dương bá bá… gần đây công vụ nhiều lắm sao… sao người và phụ thân lại bàn bạc lâu như vậy?

Dương tướng quân suy nghĩ một lúc rồi buông đũa nói:

- Thực ra thì…

Lời còn chưa kịp nói thì Ninh Tuyết đã bị Hạ tướng quân mắng cho một trận:

- Chuyện của người lớn con hỏi nhiều quá làm gì?

Ninh Tuyết uất ức đáp:

- Con vì thấy mọi người bận rộn như vậy nên mới quan tâm hỏi thôi.

Hạ tướng quân tiếp tục ăn cơm luôn miệng nói:



- Con không gây rắc rồi là tốt lắm rồi… những chuyện này vốn không cần con bận tâm.

Ninh Tuyết khó chịu ra mặt mà cúi đầu ăn chẳng thèm đáp lại, Dương tướng quân ngồi cạnh liền nói:

- Hạ huynh sao lại vậy, Tuyết Nhi còn nhỏ có gì thì cứ từ từ mà dạy bảo, sao lại nói nặng con bé như vậy.

Hạ tướng quân lắc đầu đáp:

- Thôi mau, mau ăn đi.

Đến tối khi Dương tướng quân ra về, tất cả đều đã về phòng ngủ, Ninh Tuyết cũng lẻn ra ngoài, vừa đi trên đường vừa bực bội thầm nghĩ:

- Lúc nào cũng vậy… mình chỉ là quan tâm nên mới hỏi thôi mà cũng bị mắng.

Đang đi từ xa Ninh Tuyết nhìn thấy kiệu của Hứa đô ngự sử đi ngang qua, lòng vui mừng tự thấy ông trời cũng giúp mình liền lén lút theo sau, thì nhìn thấy Hứa ngự sử và Lai thượng thư lần lượt đi vào tửu lầu, cả hai vào một căn phòng ở lầu hai, bên ngoài có tận năm bảy tên quân binh canh gác.

Thấy vậy Ninh Tuyết nhanh trí bao trọn căn phòng cạnh bên, vào trong phòng Ninh Tuyết áp tai vào tường định sẽ nghe lén phòng bên xem họ nói gì nhưng vì bức tường quá dày căn bản không thể nghe được, Ninh Tuyết loay hoay tìm cách, đột nhiên nhìn thấy cửa sổ.

Ninh Tuyết nhanh chân đẩy cửa sổ ra xem, hoá ra phía ngoài của sổ có một xà ngang nối liền với phòng bên, Ninh Tuyết quyết định liều một phen, từng bước từng bước đi trên chiếc xà đó, đi đến tận cạnh cửa sổ phòng bên nghe lén, quả nhiên nghe được những lời Hứa ngự sử nói với Lai thượng thư:

- Chủ nhân nhờ ta đến hỏi ngài, việc quân binh đã chuẩn bị đến đâu rồi?

Nghe vậy Ninh Tuyết liền nói nhỏ trong miệng:

- Chủ nhân sao?

Lai thượng thư liền đáp:

- Tất cả đã được chuẩn bị đâu vào đó, quân đội đã được ta huy động về rừng thông cách cổng thành năm mươi dặm, nơi đó từng thông rầm rạp nên sẽ khó bị phát hiện, giờ đây cả Dương Đô đang vui vẻ chuẩn bị cho đại lễ sắc phong thái tử, phòng vệ lơ là, giờ đây chỉ cần một lời của chủ nhân thì quân binh lập tức công thành tiến thẳng vào hoàng cung.

Hứa ngự sử cười phá lên nói:

- Tốt, tốt ta sẽ chuyển những lời này đến chủ nhân.

Cuộc trò chuyện của cả hai đã bị Ninh Tuyết nghe hết, đang định lén nghe tiếp thì từ phía sau lưng phát lên giọng nói:

- Ninh Tuyết muội đang làm gì thế?

Ninh Tuyết bất ngờ quay người lại thì biết đó là Chấn Long thế nhưng cũng vô tình làm xà ngang phát ra tiếng động, bên trong Hứa ngự sử bất giác hô to:

- Có người.

Lai thượng thư lập tức chưởng một chưởng thổi bay cửa sổ, Chấn Long choàng tay che chở cho Ninh Tuyết, cả hai nhảy xuống đường vừa định tháo chạy, ngay lập tức Lai thương thư ném ra một ám khí.

Ám khí hướng thẳng về phía Ninh Tuyết, nhanh mắt Chấn Long lập tức xoay người dùng thân đỡ ám khí, dù trúng ám khí nhưng Chấn Long không lưỡng lự mà nhanh chóng kéo Ninh Tuyết chạy, những tên quân binh cũng ùa ra đuổi theo cả hai, thì bị Lai thượng thư kêu ngừng lại, Hứa ngự sự hoang mang nhìn Lai thượng thư nói:

- Phải đuổi theo, đừng để chúng chạy thoát.

Lai thượng thư mỉm cười trấn an Hứa ngự sử nói:

- Đại nhân yên tâm, kẻ đó đã trúng ám khí độc của ta, dù có chạy thoát e rằng cũng khó giữ được mạng.

Hứa ngự sử nhìn Lai thượng thư nhoẻn miệng cười rồi nói:

- Ám khí độc sao?



Ninh Tuyết và Chấn Long chạy được hồi lâu, trốn vào con hẽm nhỏ quan sát, thì không thấy ai đuổi theo phía sau, Ninh Tuyết an tâm quay qua vừa định mắng Chấn Long:

- Triệu công tử ngươi có biết tình cảnh khi nảy nguy hiểm ra sao không?

Chưa kịp nói xong, Ninh Tuyết nhìn thấy nét mặt của Chấn Long có gì đó không ổn, gương mặt trắng bệt, môi bắt đầu chuyển màu, hốt hoảng Ninh Tuyết tiến lại hỏi:

- Triệu công tử huynh sao vậy?

Vừa đưa tay lay lay cánh tay của Chấn Long thì toàn thân Chấn Long đã mất sức nghiêng về phía trước ngã vào người Ninh Tuyết, nhìn thấy ám khí sau lưng Chấn Long, liền lắp bắp nói:

- Huynh… huynh trúng ám khí rồi… sao lại?

Chấn Long với ánh mắt lờ đờ, thân tâm kiệt sức nhưng vẫn dịu dàng hỏi:

- Cô có bị thương ở đâu không… nơi này rất nguy hiểm… chúng ta phải mau chóng rời đi… nếu không bọn chúng kéo đến… ta không thể bảo vệ cô được đâu…

Đến bấy giờ Ninh Tuyết mới nhận ra là Chấn Long vì bảo vệ mình nên mới bị thương, lúc này đây Ninh Tuyết nhìn thấy Chấn Long dù đang đau đớn nhưng vẫn đặt an toàn của mình lên hàng đầu, sâu tận trong lòng Ninh Tuyết đã rung động mà bất giác thốt ra:

- Huynh có ngốc không, sao lại phải như vậy, sao lại phải bảo vệ tôi chứ?

Chấn Long càng lúc càng yếu, dần mất ý thức bắt đầu lảo đảo khẽ nói:

- Là vì… vì… ta…

Chưa kịp nói hết Chấn Long đã gục ngã vào lòng Ninh Tuyết, lúc này Ninh Tuyết vô cùng rối trí không biết phải làm gì, loay hoay một lúc Ninh Tuyết quyết định đỡ Chấn Long về Hạ gia, vừa dìu Chấn Long Ninh Tuyết vừa lo lắng nói:


- Chấn Long huynh phải ráng lên, chúng ta sắp đến Hạ phủ rồi, phụ thân ta nhất định sẽ cứu được huynh.


Vừa đến cổng Hạ phủ, hai hạ nhân gác cổng nhìn thấy liền chạy lại phụ cõng Chấn Long vào trong, Ninh Tuyết mệt lả người thở hỗn hễn bước vào nhà kêu to:


- Phụ thân, người đâu rồi phụ thân?


Hạ tướng quân nghe thấy vậy liền từ thư phòng bước ra xem sao, Ninh Tuyết nhìn thấy phụ thân liền hoang mang cầm lấy tay Hạ tướng quân khóc lóc nói:


- Phụ thân người hãy cứu huynh ấy, huynh ấy bị trúng ám khí, người hãy cứu huynh ấy.


Hạ tướng quân vừa bước lại nhìn ám khí liền bàng hoàng kêu hạ nhân lập tức cỏng Chấn Long vào phòng, chuẩn bị dụng cụ rồi nhìn sang Ninh Tuyết nói:


- Ám khí có độc, phải lập tức giúp cậu ấy lấy ra nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK