- Hai người trông đáng yêu quá đi.
A Tề ngẩn người nhìn Tuệ Nghi, một hồi sau có tiếng nói của người trong ban tổ chức vang lên:
- Trận đấu tiếp theo Thiếu Toàn Phong và Châu Tín, cả hai chuẩn bị ra sân.
Tuệ Nghi nghe gọi đến tên của Toàn Phong liền phấn khởi mừng rỡ nói:
- Toàn Phong ca ca đến huynh rồi, cố lên, huynh nhất định đánh bại được họ.
A Tề nhìn Toàn Phong và nói:
- Phong ca cố lên.
Triều Tống ánh mắt đầy kiêu hãnh nói:
- Ta đợi đệ ở chung kết.
Trong lúc bốn người đang nói chuyện thì từ phía sau nhóm Châu Tín bước lại trên Châu Tín cầm hai ly trà tiến đến trước mặt đưa một ly trà cho Toàn Phong và nói:
- Thiếu Toàn Phong trước đây ta và ngươi có chút hiểu lầm, lần này ta lấy trà thay rượu mời ngươi một ly, từ nay bắt đầu chuyện cũ bỏ qua hết, trận đấu này ta muốn cùng ngươi đánh một trận cho sảng khoái, ngươi thấy sao?
Chưa nói xong Châu Tín uống cạn ly trà rồi bỏ đi, Toàn Phong trên tay cầm ly rượu do dự vì Toàn Phong biết uống rượu lại sắp vào trận đấu nên càng không dám làm bừa, thấy vậy Triều Tống nhìn Toàn Phong và hỏi:
- Tên khốn khiếp này sao đột nhiên lại tử tế như biến thành người khác như vậy.
Cả bốn nhìn nhau nhún vai lắc đầu vẫn không khỏi thắc mắc, ngay lúc ấy ban tổ chức gọi tên Toàn Phong và Châu Tín vào sân đấu, ngay lập tức Toàn Phong đưa ly rượu trên tay cho Triều Tống rồi chạy ngay ra sân đấu Triều Tống ngạc nhiên không kịp phản ứng chỉ lắp bắp:
- Toàn… Toàn Phong… đệ không uống sao?
Tuệ Nghi cũng bỏ ngoài tai những lời Triều Tống nói mà chỉ ra sức cổ vũ Toàn Phong nói:
- Toàn Phong ca ca, cố lên nhất định sẽ thắng, cố lên.
A Tề cũng nhìn về phía Toàn Phong đang chạy nói lớn:
- Cố lên Phong ca, dạy cho hắn một bài học đi.
Vừa dứt lời A Tề quay sang nhìn Triều Tống, cả hai cùng nhìn vào ly trà trên tay Triều Tống và A Tề nói.
- Khi không ân cần chắc chắc có gì đó không ổn, không biết tên Châu Tín ấy lại định giở trò gì?
Tuệ Nghi nghe vậy liền tiếp lời nói:
- Ngô Tề ca ca nói đúng, bọn họ không phải người tốt, chúng ta nên cẩn trọng với họ thì hơn.
Triều Tống nhíu mày nhìn A Tề và Tuệ Nghi, suy nghĩ hồi lâu nở nụ cười lém lĩnh đầy bí hiểm rồi uống cạn ly trà, vỗ ngực và nói lớn:
- Để đại gia ta nói hai người biết, ta đây trời không sợ đất không sợ, chỉ một ly trà thôi mà có gì đáng sợ cơ chứ?
Tuệ Nghi nghe vậy cố gắng khuyên ngăn nhưng vô ích, còn A Tề không buồn trả lời mà chỉ hướng mắt về sân đấu nơi Toàn Phong đang đứng, trận đấu của Toàn Phong và Châu Tín chính thức bắt đầu.
Cả hai nhanh chóng vung kiếm tiến thẳng về đối phương, đường kiếm của Toàn Phong rất nhanh và dứt khoát trong khi Châu Tín đa phần phòng thủ, trận chiến kéo dài không bao lâu, Triều Tống đứng cạnh A Tề bỗng có chút gì đó không ổn, sắc mặt tái xanh, ngay lập tức ôm lấy bụng, A Tề thấy vậy liền hỏi:
- Huynh sao vậy?
Không kịp trả lời A Tề, Triều Tống ôm bụng lao thằng vào nhà xí, A Tề thấy vậy liền chạy theo trước khi đi vẫn quay đầu nhìn Toàn Phong nơi sàn đấu, tuy vẫn muốn chờ kết quả của Toàn Phong nhưng vẫn lo lắng cho Triều Tống, A Tề căn dặn Tuệ Nghi nói:
- Tuệ Nghi muội ở lại chờ Phong ca, ta đi xem xem Tống ca có sao không?
Tuệ Nghi nghe lời liền gật đầu đáp:
- Muội biết rồi.
Bỏ qua sự do dự A Tề đuổi theo Triều Tống, vừa chạy đến nơi thì thấy Triều Tống ôm bụng gương mặt nhợt nhạt vô sắc bước ra, A Tề đỡ Triều Tống ngồi xuống gốc cây gần đó, vừa ngồi xuống, cơn đau lại đến Triều Tống lại không từ mà biệt chạy thẳng vào nhà xí, bên cạnh đó trận đấu của Toàn Phong vẫn đang diễn ra, Châu Tín vẫn dùng cách thức phòng thủ để ứng chiến với Toàn Phong như thể kéo dài thời gian, Châu Tín thấy thời gian trải qua cũng khá lâu rồi mà vẫn chưa thấy gì nên nghĩ:
- Sao thuốc vẫn chưa có hiệu lực nhỉ, chẳng lẽ cái tên vô dụng Hồ Minh Thành bỏ không đủ liều lượng sao?
Trong lúc Châu Tín mãi suy nghĩ không để ý, Toàn Phong nhanh chóng ra đòn kết liễu, Toàn Phong hướng thẳng mũi kiếm về phía Châu Tín, ngay lập tức Châu Tín dùng kiếm đỡ lấy, Toàn Phong dùng sức vẩy mạnh một cái thanh kiếm của Chu Tín ngay tức khắc gãy làm đôi.
Toàn Phong lập tức xoay người sang bên cạnh Châu Tín dùng tay trái của mình khoá chặt lấy cổ tay phải của Châu Tín, tay phải cầm gương của Toàn Phong rất nhanh chóng đã áp sát cổ của Châu Tín, những người xung quanh đều vỗ tay khen ngợi, Châu Tín trong sự bất ngờ nên không né kịp lưỡi kiếm của Toàn Phong và thế là ngay lập tức trọng tài tuyên bố.
- Trận chiến kết thúc người chiến thắng là Thiếu Toàn Phong.
Toàn Phong vui mừng nhìn về phía của A Tề và Triều Tống, nhưng nhìn quanh không thấy ai cả chỉ còn thấy mỗi Tuệ Nghi đang đứng đấy vui mừng không ngừng vẫy tay, Toàn Phong chạy đến hỏi Tuệ Nghi thì mới biết sự tình, Toàn Phong bắt đầu hoang mang lập tức chạy quanh tìm hai người bọn họ, trong lúc đó này đã là lần thứ ba Triều Tống chạy ra chạy vào nhà xí.
Triều Tống bước ra từ nhà xí với gương mặt không thể tả tơi hơn, tay chân bủn rủn không còn chút sức lực nào, A Tề thấy vậy liền bước đến đỡ Triều Tống, ngay lúc đó Toàn Phong cũng chạy đến nhìn thấy Triều Tống như vây liền hỏi:
- Tống huynh, huynh sao vậy, sao gương mặt lại khó coi đến như vậy?
Triều Tống nhìn Toàn Phong hít một hơi dài rồi nói:
- Không biết nữa, lúc nảy vẫn còn bình thường nhưng sau khi uống ly trà của tên Chu Tín vào lại thành ra nông nổi như vậy.
A Tề nhíu mày nhìn Triều Tống rồi nói:
- Chẳng lẽ trong trà có thuốc?
Cả bốn nhìn nhau hồi lâu như thể đã nghĩ thông ra điều gì, đột nhiên A Tề ôm bụng bật cười to trong sự ngạc nhiên của ba người còn lại và nói:
- Đệ hiểu rồi, mục đích thực sự của tên Chu Tín đấy rất có thể là Phong ca nhưng vì huynh ấy vội vàng chạy ra sân nên không kịp uống nhưng thay vào đó Tống ca lai là kẻ chết thay cho huynh ấy.
A Tề cười không ngừng đến nổi khiến cơn giận trong lòng Triều Tống càng dâng cao lên, A Tề nhìn thấy vậy trong lòng càng hả dạ càng cười không ngớt, nhưng A Tề càng cười lại càng khiến Triều Tống nối đoá hơn nữa, Triều Tống vung tay chưởng môt chưởng về phía A Tề và nói:
- Ta ra nông nổi này mà đệ còn cười được sao?
A Tề nhìn thấy bộ dạng của Triều Tống như vậy trong lòng vừa vui mừng vừa thấy đáng thương nên nói:
- Được rồi đệ không cười nữa là được chứ gì?
Tuệ Nghi nhìn thấy dáng vẻ nghịch ngợm của cả hai người liền thích thú che miệng lại cười khúc khích, Toàn Phong nhìn thấy Triều Tống và A Tề thân thiết như vây trong lòng rất vui mừng:
- À mà sao không ai hỏi ta kết quả như thế nào vậy?
Triều Tống ngước lên nhìn Toàn Phong nói:
- Đúng rồi, kết quả thế nào?
A Tề nhìn Triều Tống nhếch miệng kiêu ngạo nói:
- Còn cần phải hỏi sao, kết quả thừa biết rồi mà, nếu tên Chu Tín ấy thực sự có bản lĩnh đã không dùng đến chiêu trò như vậy.
Tuệ Nghi nghe vậy liền phấn khởi trả lời:
- Toàn Phong ca ca đã thay Triều Tống ca ca dạy cho tên Chu Tín ấy một bài học rồi.
Toàn Phong quay sang nhìn Tuệ Nghi rồi nghiêm nghi chỉnh đốn nói:
- Tuệ Nghi muội không được nói như vậy.
Tuệ Nghi nghe vậy liền khép nép gật đầu đáp:
- Muội biết rồi.
Toàn Phong nhìn A Tề mỉm cười nói:
- Thực lực của Chu Tín cũng rất khá, lúc nảy chỉ vì trong phút lơ là nên ta mới có cơ hội tấn công và dành lấy phần thắng.
Triều Tống nhìn Toàn Phong cười khấy một rồi nói:
- Vậy trận đấu ngày mai chắc chắn sẽ rất đặc sắc đây.
Toàn Phong mỉm cười nhìn Triều Tống với ánh mắt đầy hy vọng, A Tề cũng rất trông chờ vào trận chiến ngày mai của hai người họ thế nhưng đột nhiên A Tề nhớ ra liền hỏi:
- Tuệ Nghi vậy còn muội?
Lúc này Toàn Phong mới nhớ ra là vẫn còn Tuệ Nghi liền nói:
- Đúng rồi Tuệ Nghi sao muội lại vào được Quân Hiên.
Đến tận lúc này Toàn Phong mới phát giác mà hỏi hăn Tuệ Nghi, Tuệ Nghi bỉu môi oán trách rồi nói:
- Bây giờ huynh mới hỏi muội như vậy sao, muội còn tưởng huynh không quan tâm nữa cơ?
Toàn Phong mỉm cười ngượng nghịu cười bù, Tuệ Nghi mỉm cười đáp:
- Huynh sẽ sớm biết thôi.
Toàn Phong tròn mắt nhìn dáng vẻ bí bí ẩn ẩn của Tuệ Nghi, A Tề cũng nhìn Triều Tống bằng ánh mắt đầy tò mò, vừa dứt lời Tuệ Nghi tạm biệt mọi người rồi quay lưng rời đi để lại ba người họ trong sự hoang mang thắc mắc.