- Cảm giác này… cái cảm giác đáng chết này… mình… mình không thích cảm giác này… không phải… mình căm hận nó…
Nỗi đau đớn như muốn xé nát con tim, Toàn Phong hơi thở càng lúc càng dồn dập hơn, sự hy sinh của A Tề khơi gợi những ký ức tan thương trong lòng Toàn Phong, một loạt khung cảnh ngày bé của Toàn Phong bỗng ùa về.
Cảnh tượng một cậu bé nhỏ đang bị tên bắt cóc kề dao vào cổ, phụ mẫu của cậu bé cũng đứng cạnh đấy không xa, tay cầm cả rương vàng bạc nhằm muốn tên bắt cóc ấy buông tha cho đứa nhỏ, nhìn thấy đứa trẻ hoảng loạn không ngừng khóc, mẫu thân liền cố gắng ra sức trấn an nói:
- Phong Nhi, ngoan, đừng khóc, có mẫu thân đây rồi, đừng khóc…
Toàn Phong lúc này vô cũng hoảng sợ không ngừng mếu máu nói:
- Mẫu thân… con sợ… Toàn Phong sợ…
Tiếng khóc của Toàn Phong khiến tên cướp bực mình liền quát to:
- Im ngay… ta kêu ngươi im… nếu như còn tiếp tục ồn ào như vậy… ta sẽ giết chết ngươi đấy.
Toàn Phong bị dọa cho run người, chỉ biết ú ớ cố gắng lấy tay bịt chặt miệng lại, phụ thân của Toàn Phong thấy vậy liền hét to nói:
- Cái ngươi muốn chỉ là tiền thôi, ta đã đem theo cả rồi, thả thằng bé ra đi.
Tên bắt cóc cười khẩy nói:
- Ông tưởng ta ngốc sao, ông thân là tri huyện, lẽ nào lại để ta dễ dàng có được thứ ta muốn… thể nào ông cũng đã có chuẩn bị rồi.
Mọi kế hoạch dường như đã bị tên bắt cóc nhìn thấu, phụ thân Toàn Phong im bặt, một lúc sau nói:
- Chỉ cần ngươi thả thằng bé ra… ta đảm bảo ngươi nhất định an toàn mà rời khỏi nơi này.
Vừa dứt lời phụ thân liền đưa tay lên ra hiệu cho những thị vệ lui về sau, trong lúc cả hai đang nói chuyện, tên bắt cóc đã buông lỏng Toàn Phong ra, Toàn Phong dù đang rất sợ hãi nhưng vẫn thấy đây là cơ hội để chạy thoát thế là Toàn Phong liền dùng hết sức cắn mạnh vào tay hắn một cái khiến hắn giật bắn mình mà buông tay ra. Kiếm Hiệp Hay
Toàn Phong cũng nhanh chân bỏ chạy, tên bắt cóc tuyệt nhiên cũng không dễ dàng để vụt mất một ngàn lượng vàng cũng như tính mạng của chính mình, hắn cầm dao hung tợn lao theo sau cố gắng túm cổ Toàn Phong lại.
Vừa nhìn thấy Toàn Phong bị tên bắt cóc truy đuổi, mẫu thân cũng liền không ngần ngại mà lao đến với mong muốn cứu thoát Toàn Phong, Toàn Phong lúc này cũng chẳng biết sự nguy hiểm đang kéo đến mà chỉ một lòng muốn lao vào vòng tay của mẫu thân.
Tên bắt cóc nghiến răng nghiến lợi liều mạng truy đuổi, trong lúc Toàn Phong đang mãi miết chạy thì đột nhiên vấp té, toàn thân nằm bệt dưới đất, tên bắt cóc cũng đã lao đến, lưỡi dao cũng gần như sắp kề sát vai của Toàn Phong thì đột nhiên một bàn tay yếu ớt đã nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay của tên bắt cóc, một giọng nói vang lên:
- Phong Nhi… chạy mau…
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, phụ thân và những thị vệ cũng nhanh chóng lao đến nhằm bắt giữ tên bắt cóc, lúc này mẫu thân và tên bắt cóc giằn co qua lại, bản thân mẫu thân là thân liễu yếu đào tơ nào đủ sức chống trả một nam nhân cao to sức dày vai rộng, dù đang tình thế ngàn cân treo sợi tóc nhưng mẫu thân vẫn không ngừng nói:
- Phong Nhi… con mau chạy đi…
Nhìn thấy tình thế đang nguy cấp, hắn dùng sức một tay quẳng mẫu thân sang một bên, rồi nghiến răng trừng mắt giơ cao con dao rồi hạ thủ với Toàn Phong, Toàn Phong hoảng hốt toàn thân ngơ ra không động đậy nổi, trong giây phút ấy, vì tình mẫu tử thiêng liêng nhất, mẫu thân không chút do dự mà liều mạng lao đến ôm chằm lấy Toàn Phong, dùng thân mình đỡ nhát dao ấy.
Phụ thân cùng các thị vệ lúc này cũng đã kịp đến để khống chế tên cướp, Toàn Phong an toàn trong vòng tay của mẫu thân, một chốc sau, Toàn Phong tròn mắt ngẩng đầu lên nhìn thì bắt gặp một ánh mắt rất dịu dàng, rất ôn nhu nhìn mình cùng nụ cười quen thuộc nhưng khá lạ lẫm, nụ cười ấy giờ đây lại hòa cùng một dòng máu tươi, Toàn Phong vẫn ngẩn người không hiểu chuyện gì đang diễn ra, mẫu thân từ tốn nói:
- Phong Nhi… con sao rồi… có bị thương ở đâu không?
Phụ thân hoang mang ôm chằm lấy mẫu thân không ngừng nhìn quanh gào thét:
- Thái y… truyền thái y mau…
Toàn Phong vẫn khựng người nhìn từng giọt máu chảy xuống mặt mình miệng chỉ có thể lắp bắp nói:
- Mẫu… mẫu thân…
Mẫu thân của Toàn Phong yếu ớt mà ngã vòng lòng của phụ thân, phụ thân đầu óc rối bời không ngừng hỏi:
- Bảo Nhi… muội sao rồi?
Mẫu thân của Toàn Phong mỉm cười lắc đầu nói:
- Thiếp không sao… nhưng còn Phong Nhi…
Toàn Phong lúc này mới bừng tỉnh mà bật khóc vươn người đưa tay lau đi vết máu trên khóe môi của mẫu thân rồi nói:
- Mẫu thân… người sao vậy… người bị sao vậy… mẫu thân.
Mẫu thân khẽ lắc đầu nói:
- Ta không sao… còn con… có bị thương ở đâu không?
Toàn Phong lắc đầu khóc lóc đáp:
- Không… không… con không sao cả… mẫu thân… còn người… người sao rồi?
Phụ thân của Toàn Phong không ngừng loay hoay kêu người truyền thái y:
- Người đâu… sao thái y vẫn chưa đến.
Mẫu thân nước mắt lăn dài trên gò má, chầm chậm đưa tay vuốt gương mặt của Toàn Phong rồi mỉm cười nói:
- Con không sao… là tốt rồi…
Nhìn thấy mẫu thân càng lúc càng đau đớn, càng lúc càng yếu ớt mà bản thân lại vô dụng chẳng thể làm gì ngoài việc đứng nhìn rồi khóc lóc thể thảm, nghĩ đến việc A Tề cũng đang thoi thóp, chẳng biết sống chết ở bên trong mà bản thân lại bất lực ngồi đây, chỉ cần nghĩ đến đây thôi là lòng ngực trái của Toàn Phong như muốn nổ tung thầm nghĩ:
- Không được… A Tề đệ tuyệt đối không được như mẫu thân… không được bỏ rơi ta một mình như vậy…
Sợ hãi bi kịch lại lần nữa tái diễn, Toàn Phong liều mạng ra sức đào:
- A Tề đệ nhất định không được chết, đệ nhất định phải đợi ta, ta đến cứu đệ đây.
Triều Tống nhìn thấy tình cảnh này không còn hy vọng nào nên cũng dần bỏ cuộc và nói:
- Lớp đất đá như vậy, ta e là… A Tề… lành ít dữ nhiều rồi.
Càng nghĩ không thể chấp nhận được sự thực tàn khốc này Toàn Phong dần mất kiểm soát vừa đào vừa nói:
- Không đâu… đệ ấy không thể chết như vậy được… phải tiếp tục đào… có lẽ đệ ấy cũng đang chờ chúng ta vào cứu… không thể bỏ cuộc được…
Nhìn thấy Toàn Phong càng lúc càng bấn loạn điên cuồng đào xới miệng không ngừng gào thét:
- Không đâu, A Tề sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu… đệ ấy nhất định đang đợi chúng ta đến cứu…
Triều Tống dù cũng rất đau lòng nhưng khi nhìn thấy Toàn Phong như vậy, Triều Tống càng lo sợ sẽ xảy ra chuyện liền ôm chằm lấy Toàn Phong luôn miệng trấn an nói:
- Toàn Phong, đệ bình tĩnh lại đi, cứ tiếp tục đào như vậy cũng không phải cách, hay là… hay là… chúng ta hãy thử tìm cách khác xem sao?
Toàn Phong khựng người lại nhìn Triều Tống rồi nói:
- Tìm cách khác sao?
Triều Tống liên tục gật đầu bảo:
- Đúng vậy… chúng ta hãy cùng nhau nghĩ cách đi… được không?
Nghe thế Toàn Phong mới chịu ngừng tay lại, nỗi sợ hãi vây kín tâm trí, Toàn Phong đau đớn tột cùng quỳ gối xuống đất không ngừng tự trách bản thân:
- Tất cả là tại đệ, là do đệ kém cỏi, nếu đệ có thể nhanh chóng hạ gục binh lính, nếu đệ có thể đuổi kịp A Tề thì có thể đệ đã cứu được A Tề, có thể... A Tề sẽ không…
Triều Tống xót xa mà cúi đầu tựa vào đầu của Toàn Phong và nói:
- Không, là tại ta, ta là huynh trưởng nhưng không thể bảo vệ hai đệ… tất cả là tại ta, là ta vô tích sự…
Toàn Phong cúi đầu hổ thẹn đáp:
- Huynh không có lỗi… huynh đã làm rất tốt rồi… là tại đệ… kẻ vô dụng nhất là đệ…
Từ phía sau có giọng nói cất lên:
- Tại ai cũng không quan trọng, quan trọng là giờ đây hai người sẽ nhanh chóng được gặp Ngô Tề thôi.
Cả hai bất ngờ xoay người nhìn lại thì lần nữa đã bị quan binh bao vây, lần này quan binh nhiều hơn lần trước làm xáo trộn cả học viện, chủ quản nói:
- Lần này các ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát được, bắt lấy chúng cho ta.
Cả hai nhanh chóng bị khống chế bắt giữ, tất cả mọi người trong học viện không rõ sự tình nháo nhào chạy theo nhưng lần này không phải về nhà lao mà trực tiếp bị áp giải ra pháp trường, nhanh chóng bị trói lại và đưa lên đầu đài trong sự bàng hoàng cả hai, Toàn Phong phản kháng hỏi:
- Như vậy là sao đây, hạn chót là ngày mai cơ mà.
Tri huyện ngồi trên bục ở phía xa cất tiếng nói:
- Không sai, ngày mai mới đến hẹn năm ngày, nhưng vì các ngươi vượt ngục tội thêm một bậc, vì tình hình nguy hiểm tránh việc các ngươi lại tẩu thoát thêm lần nữa nên ta sẽ xử trảm ngay hôm nay.