- Đèn… đã tắt cả rồi…
Ninh Tuyết sắc mặt bỗng nhiên thay đổi mà nhìn sang An Thành tỏ ý khó hiểu nói:
- Tắt cả rồi sao, sao có thể như vậy được?
An Thành vừa nhìn đã đoán được suy nghĩ của Ninh Tuyết liền động viên nói:
- Được rồi, đừng sợ, muội mau vào trong đi, có thể tất cả mọi người đều đã ngủ cả rồi.
Ninh Tuyết cắn môi làm nũng với An Thành, ánh mắt có chút sợ sệt mà nói:
- Chúng ta ra ngoài cũng khá lâu rồi, chẳng lẽ phụ thân không phát hiện ra sao?
An Thành nhìn thấy dáng vẻ thấp thỏm của Ninh Tuyết liền không chút do dự mà thẳng lưng bước vào phủ, Ninh Tuyết vừa thấy liền bất ngờ mà níu tay áo An Thành lại rồi hỏi:
- Huynh đi đâu vậy?
Ninh Tuyết tròn mắt nhìn An Thành, An Thành liền nghiêm mặt lại nói:
- Thì đưa muội vào, có ta ở đây, cho dù Hạ bá bá có phát hiện thì chắc cũng sẽ không làm khó muội đâu.
Ninh Tuyết vẫn không an tâm liền nói:
- Không được… với sự hiểu biết của muội về phụ thân, điều này hoàn toàn không thể nào, hôm nay là sinh thần của muội, không thể nào mà phụ thân lại không phát hiện ra muội lại lẻn đi chơi, huynh quên là phụ thân muội liệu việc như thần sao?
An Thành bật cười rồi nói:
- Như muội nói thì hôm nay là sinh thần của muội, ta nghĩ cho dù là Hạ bá bá có phát hiện ra đi chăng thì cũng sẽ không trách phạt muội đâu.
Ninh Tuyết thở dài một tiếng rồi liền lắc đầu đưa ra chủ ý nói:
- Không được, chắc chắn là phụ thân đang ở bên trong chờ muội sa bẫy thôi, không thể tự mình chui đầu vào chỗ chết được.
Ninh Tuyết lắc đầu bĩu môi chán chê, An Thành nghe vậy liền suy nghĩ chủ ý khác cho Ninh Tuyết nói:
- Không thì…
Vừa nói đến đây, cả hai liền suy nghĩ chung một ý định thế là cả hai đồng loạt nói ra:
- Cách cũ…
Cả hai nhìn nhau bật cười, quả là thanh mai trúc mã, tâm ý cũng tương thông, thế là Ninh Tuyết kéo tay áo An Thành chạy ra cửa sau, Ninh Tuyết bước lại gần cửa rồi lấy tay gõ vài tiếng vào cửa, hai dài một ngắn, ngừng một nhịp rồi lại ba ngắn hai dài, một chốc sau phía sau cửa liền nghe được tiếng chốt được mở, cánh cửa bỗng chốc được mở ra, một giọng nói dịu dàng vang lên:
- Cô nương… cô về rồi, mau, mau vào trong thôi.
Ninh Tuyết mỉm cười lao đến ôm chằm người này lại rồi nói:
- Tiểu Hương, ta về rồi…
Tiểu Hương hướng mắt nhìn An Thành rồi cúi đầu khẽ gọi:
- An Thành quân…
An Thành gật đầu chào hỏi với Tiểu Hương, sau đó Tiểu Hương quay đầu nhìn sang Ninh Tuyết rồi bĩu môi nói:
- Cô nương, người cùng An Thành quân ra ngoài, sao không dẫn theo Tiểu Hương…
Ninh Tuyết nhìn thấy Tiểu Hương bất mãn như vậy liền bật cười rồi vỗ về nói:
- Ta cũng rất muốn nhưng nếu như dẫn theo muội thì ai sẽ mở cửa cho ta đây.
Nói xong Ninh Tuyết nhìn sang An Thành rồi đá mắt một cái, An Thành cũng mỉm cười trước sự tinh ranh của Ninh Tuyết liền nói:
- Thôi được rồi, cả hai mau vào trong đi, kẻo bị phát hiện đấy.
Ninh Tuyết nghe vậy liền vội vã chạy vào trong, vừa chạy vừa quay đầu lại nói:
- An Thành, huynh mau về đi, bên ngoài lạnh lắm đấy.
Bỗng chốc An Thành gọi Ninh Tuyết lại:
- Ninh Tuyết…
Ninh Tuyết bị tiếng gọi của An Thành làm cho bất ngờ mà khựng người lại nhìn, An Thành với nụ cười ấm áp khẽ nói:
- Sinh thần vui vẻ, chúc muội bình bình an an mà sống mỗi ngày, ngày ngày đều được vui vẻ vô ưu vô lo như vậy.
Tiểu Hương bắt gặp ánh mắt si tình của An Thành liền che miệng khẽ cười, Ninh Tuyết vẫn không hề nhận ra ánh mắt ấy mà trong lòng chỉ lo sợ bị phát hiện mà liên tục vẫy tay đuổi An Thành về rồi nói:
- Muội biết rồi, huynh mau về đi… tối rồi…
An Thành gật đầu đưa tay vẫy vẫy nói:
- Ninh Tuyết ngủ ngon…
Nghe vậy Ninh Tuyết liền mỉm cười đáp:
- Ùm, huynh cũng vậy, ngủ ngon.
Nói xong Ninh Tuyết nhìn sang Tiểu Hương, người vẫn đang đứng cười tủm tỉm, Ninh Tuyết liền gắt gỏng nói:
- Tiểu Hương muội còn đứng đó cười gì nữa, còn không mau đóng cửa.
Tiểu Hương nghe vậy liền liên tục gật đầu rồi nhìn sang An Thành nói:
- An Thành quân đi thong thả…
An Thành gật đầu rồi nói:
- Được rồi, đóng cửa đi.
Tiểu Hương gật đầu rồi đóng cửa, An Thành thấy vậy cũng rời đi, Ninh Tuyết nhìn sang Tiểu Hương rồi vui vẻ nói:
- Được rồi, mau, chúng ta cũng về phòng ngủ thôi.
Tiểu Hương gật đầu rồi nói:
- Ban nảy muội có đi ngang phòng của lão gia và phu nhân, nhìn thấy họ đã ngủ cả rồi.
Ninh Tuyết phì cười khen ngợi Tiểu Hương rồi nói:
- Giỏi lắm.
Tiểu Hương nghe vậy liền cười khúc khích thế nhưng niềm vui thì không kéo dài, một giây sau một giọng nói vang lên từ phía xa:
- Biết đường về rồi sao?
Một giọng nói khiến cho Ninh Tuyết giật thóp tim, co rúm người lại nín thờ một giây, một giây sau Ninh Tuyết mới lấy lại bình tĩnh mà liếc mắt nhìn sang Tiểu Hương rồi khẽ hỏi:
- Chẳng phải muội nói, là hai người họ ngủ cả rồi sao, vậy đây là ai đây?
Tiểu Hương cũng tròn mắt mà nhìn Ninh Tuyết rồi cười gượng nói:
- Muội cũng không biết nữa…
Hạ tướng quân nhìn thấy cả hai đều đứng như trời tròng mà hướng mắt nhìn nhau liền hạ giọng nói:
- Tuyết Nhi, con không cần nhìn Tiểu Hương đâu…
Ninh Tuyết nghe vậy liền cúi đầu không đáp, Hạ tướng quân trong lòng đầy tức giận mà nói tiếp:
- Con lại cùng An Thành ra ngoài gây chuyện nữa rồi sao?
Nghe được những lời đó, Ninh Tuyết trong lòng vô cùng ấm ức mà đáp trả:
- Việc con lẻn ra ngoài chơi là lỗi của con, người mắng con là được rồi, chuyện này không liên quan gì đến An Thành cả.
Hạ tướng quân thở dài một tiếng rồi nói:
- Không liên quan, con tưởng ta là đồ ngốc à, từ nhỏ đến lớn, cứ mỗi lần con ra ngoài gây chuyện thì bên cạnh chẳng bao giờ thiếu An Thành cả.
Ninh Tuyết bị tóm gọn nên không thể nói thêm lời nào mà chỉ biết im bặt tỏ ra cứng rắn, Hạ tướng quân nhìn thấy dáng vẻ cứng đầu cứng cổ của Ninh Tuyết thì càng giận hơn nói:
- Chưa hết, cả tiểu nha đầu này nữa, cả ba người nội ứng ngoại hợp đồng lòng cùng nhau qua mặt ta, con tưởng ta không biết sao?
Tiểu Hương nghe vậy liền sợ hãi mà co rúm người nép sau lưng Ninh Tuyết, Hạ tướng quân thấy vậy liền quát to:
- Ngươi không cần trốn sau lưng nó, ngươi tưởng con bé có thể bảo vệ được ngươi sao?
Tiểu Hương nghe vậy liền hốt hoảng mà cúi đầu tạ lỗi nói:
- Tiểu Hương biết lỗi rồi, xin lão gia tha tội…
Nhìn thấy Hạ tướng quân mắng chửi Tiểu Hương, Ninh Tuyết liền ra mặt nói:
- Muốn mắng muốn đánh người cứ nhằm vào con, Tiểu Hương chỉ nhận lệnh của con mà làm thôi, không có lỗi gì cả.
Thấy Ninh Tuyết cương quyết bảo vệ mình, Tiểu Hương trong lòng không khỏi xúc động mà vươn người ôm chằm lấy Ninh Tuyết rồi nói:
- Cô nương, không đâu… tất cả đều là lỗi của Tiểu Hương…
Dứt lời Tiểu Hương quay người bò lại gần tướng quân rồi khóc lóc van xin nói:
- Là lỗi của Tiểu Hương… muốn chém muốn giết… tùy lão gia… chỉ cần người tha cho cô nương thôi.
Nói xong Tiểu Hương cúi đầu khẽ nháy mắt với Ninh Tuyết, được đà Ninh Tuyết tiếp tục diễn cho xong cái kết của màn kịch này, Ninh Tuyết vươn người ôm lấy Tiểu Hương vờ khóc om lên nói:
- Không… không… muội không có lỗi… An Thành cũng chẳng làm gì sai… là lỗi của ta… là ta không tốt…
Nhìn thấy hai người họ như chim liền cánh hoạn nạn không rời, tướng quân một mắt cũng có thể nhìn ra được màn kịch này của hai người họ, cả hai nhìn thấy tướng quân im lắng không lên tiếng nên liền đá mắt nhau rồi cả hai hét to khóc lớn.
Trời đã khuya, tướng quân lo sợ tiếng hét của cả hai sẽ khiến phu nhân thức tỉnh thế là liền hạ giọng mà nói:
- Được rồi, đừng diễn nữa, màn kịch này xem mãi ta cũng thấy chán, còn tuồng nào mới mẽ hơn không?
Nghe vậy Ninh Tuyết liền nín khóc mà ngẩng đầu nhìn tướng quân, ánh mắt đầu ngây thơ hỏi:
- Người muốn xem tuồng nào người cứ nói… để con xem xem mình có diễn được không?
Tướng quân tức đến xanh mặt mà trừng mắt lườm Ninh Tuyết, Tiểu Hương bên cạnh cũng toát mồ hôi với câu hỏi vô tư của Ninh Tuyết liền ra sức đánh vào chân của Ninh Tuyết ra hiệu, Ninh Tuyết giật bắn người vội vàng cúi đầu né tránh ánh mắt tà khí ấy, tướng quân trong lòng dường như đã sớm bất lực với đứa trẻ này liền thầm nghĩ:
- Hai đứa trẻ này…