Còn về phần bên Thiếu Toàn Phong vừa mới tức giận trách móc bọn tuỳ tùng vì đã bắt ép dân nữ, bọn tuỳ tùng nghe như vậy ai nấy đều nhìn nhau bằng ánh mắt khó hiểu, rồi một người mạnh dạn đứng lên đáp lại Thiếu Toàn Phong:
- Tiểu lang quân đang nói gì thế, gì mà quan lão gia.
Nghe vậy những người khác cũng nháo nhào cả lên, Thiếu Toàn Phong nghe bọn chúng còn cố chối tội nên càng tức giận nói:
- Ban ngày ban mặt các người dám cả gan đuổi bắt tiểu nương tử nhà lành như vậy, các người muốn bắt ép cô ấy về làm thê thiếp cho lão quan mà còn chối cãi.
Tên tuỳ tùng đó nghe vậy liền nói:
- Tiểu nương tử nào chứ tiểu lang quân hiểu lầm rồi đấy là tiểu lang quân nhà ta, lão gia nhà ta muốn cậu ấy lên học viện Quân Hiên học nghệ nhưng cậu ấy không chịu quyết bỏ trốn khó khăn lắm bọn nô tài ta mới tìm thấy cậu ấy, vì để lẫn trốn bọn nô tài bọn ta cậu ấy cứ nay cải trang quan nha nông phu, mai cải trang tiểu tiểu nương tử tiểu thư thiên kim, chính vì thế lần này chúng nô tài quyết không thể để tiểu lang quân trốn thoát được nữa.
Nghe đến hai chữ tiểu nương tử Thiếu Toàn Phong giật mình đứng hình năm giây trong miệng còn lắp bắp:
- Tiểu… tiểu lang quân nhà người? không phải, tiểu nương tử lúc nãy là... là nam nhân sao?
Tên tuỳ tùng vừa lắc đầu than thờ vừa nói:
- Vâng ạ, chúng nô tài khó lắm mới tìm được cậu ấy nếu lần này để cậu ấy chạy mất nữa lão gia nhất định sẽ trách phạt chúng nô tài mất.
Toàn Phong ngớ người không dám tin vào mắt mình, trong đầu thầm nghĩ:
- Không thể nào… với gương mặt ấy... đôi môi ấy… cộng thêm … cộng thêm... không thể nào lại...
Toàn Phong vừa nghĩ tay vừa đặt lên ngực mình rồi hoang mang nhìn chúng nô tài lần nữa, rồi thở dài ngao ngán nói:
- Để tiểu lang quân nhà người thoát được là lỗi của ta vì đã không làm rõ sự việc, ta sẽ giúp các ngươi tìm tiểu lang quân nhà ngươi.
Cả bọn tuỳ tùng mừng rỡ thay nhau cảm tạ Thiếu Toàn Phong, tất cả nhanh chóng lần theo dấu vết của A Tề đi được một lát thì mưa to kéo đến, mọi người chạy vào căn nhà nhỏ bên vẹn đường gần đó trú mưa, trong lúc đợi mưa tạnh Thiếu Toàn Phong vừa cười vừa trò chuyện tên nô tài lúc nảy:
- Vì tiểu lang quân nhà ngươi gây không ít phiền phức, cho nên các người chịu phạt cũng không ít nhỉ?
Tên nô tài chỉ mỉm cười gât gật đầu và nói:
- Cả gia đình lão gia đối đãi với người hầu rất tốt trước giờ chưa bao giờ vì thân phận chúng nô tài thấp kèm mà chà đạp hay có bất kì hành vi nào quá đáng, bảo là trách phạt nhưng thực ra là chỉ bị la rầy vài câu rồi thôi.
Thiếu Toàn Phong gật đầu mỉm cười hỏi tiếp:
- Người tốt như vậy liệu ta có thể hỏi lão gia người là ai không?
Tên nô tài ấy với gương mặt đầy tự hào mà nói:
- Lão gia nhà ta là Triều Hàn đại tướng quân, danh tiếng nổi tiếng gần xa, là người hùng bên cạnh hoàng thượng, thần dân trong thiên hạ ai nấy nghe đến tên của lão gia nha ta đều phải nể phục, tiểu nương tử lúc nảy mà tiểu lang quân nói là thiếu gia nhà ta tên Triều Tống.
Thiếu Toàn Phong vô cùng bất ngờ liền chắp tay hướng lên trời mỉm cười và nói:
- Đỉnh đỉnh đại danh của Triều Hàn tướng quân ta đã nghe từ lâu, ta cũng rất mực ngưỡng mộ ngài ấy, mong rằng sẽ có cơ hội được diện kiến ngài ấy..
Mưa vừa tạnh Thiếu Toàn Phong và mọi người lập tức dọc theo con sông đi tiếp, một lát sau đã đến chân núi Vân Sơn thế là Thiếu Toàn Phong và mọi người chia nhau ra tìm, đi quanh chân núi một hồi lâu Thiếu Toàn Phong nghe được một tiếng nói vọng lại từ phía trước thế là lại lắng tai nghe kĩ, Toàn Phong bất ngờ thầm nghĩ:
- Đây chẳng phải là tiếng nói của A Tề sao, vậy là đệ ấy ở phía trước.
Dòng suy nghĩ vừa dứt thì Toàn Phong dường như nhận ra điều gì đó, càng nghe càng nhận thấy rõ là tiếng nói của A Tề có vài phần hốt hoảng, lòng dự thấy có điều bất ổn thế là Thiếu Toàn Phong lập tức chạy về phía tiếng nói vọng ra, vừa đến cổng hang núi, cảnh tượng phía trước mắt khiến Thiếu Toàn Phong khựng người tròn mắt bất ngờ mà thốt lên:
- Hai người... hai người đang làm gì vậy?
Thì ra việc khiến Thiếu Toàn Phong bất ngờ là trong lúc A Tề tháo chạy khỏi manh vuốt của tiểu nương tử ấy, vô tình vấp ngã nên cả hai vô tình ôm chằm ấy nhau nằm dưới sàn, người tiểu nương tử ấy nằm trong vòng tay của A Tề.
Vừa ngước đầu lên đã thấy Thiếu Toàn Phong chứng kiến tất cả, lần này nước Hoàng Hà rửa cũng không sạch, A Tề lập tức đẩy tiểu nương tử ấy ra bật dậy, gương mặt bất lực cộng thêm phần hoảng loạn, A Tề lắp bắp cố gắng giải thích:
- Thiếu huynh, à không Phong ca... huynh hiểu lầm... hiểu lầm rồi không phải như thấy đâu... đệ... đệ có thể giải thích tất cả... tất cả cho huynh nghe, đệ.. đệ.. không phải như huynh thấy đâu.
Nhìn rõ vẻ hoang mang trên khuôn mặt của A Tề, Thiếu Toàn Phong không nhịn được cười, tiểu nương tử kia thấy thế cũng liền chạy lại ôm tay A Tề nói:
- Tiểu lang quân nói gì thế, không phải chúng ta... chúng ta đã...
A Tề run rẩy phủi tay tiểu nương tử ấy ra rồi nói:
- Gì mà chúng ta chứ… xin tiểu nương tử hãy nói rõ... đừng khiến người khác hiểu lầm như vậy.
A Tề như muốn khóc cạn nước mắt, tiểu nương tử ấy dù bị phủ phàng như thế nào cũng không từ bỏ vẫn một mực bám lấy A Tề, riêng về Thiếu Toàn Phong đã biết rõ mọi chuyện nhưng vẫn muốn trêu chọc A Tề một tí, nên cũng không vạch trần tiểu nương tử ấy vội mà còn cũng tiểu nương tử ấy kẻ hát người hò, Thiếu Toàn Phong nghiêm mặt lại nói:
- Có câu nam nữ thụ thụ bất thân, A Tề sao đệ lại... từ nay danh tiếng của tiểu nương tử ấy sẽ như thế nào, nếu như nay... hai người đã tâm đầu ý hợp như vậy, thì ta sẽ đứng ra tác thành cho hai người.
A Tề nghe vậy lòng càng rối bời hơn chỉ muốn khóc thực to để rửa sạch nỗi oan này, luôn miệng giải thích:
- Không phải như vậy đâu, ta và tiểu nương tử ấy không có gì cả, không thể thành thân được.
Lúc đầu chỉ vì muốn trêu chọc A Tề nên tiểu nương tử ấy mới như thế nhưng khi nghe đến chuyện thành thân tiểu nương tử ấy vì không muốn thêm phiền lập tức viện cớ để tẩu thoát nói:
- Thành thân sao... không cần nghiêm trọng vậy chứ?
Toàn Phong thấy vậy cũng không nhân nhượng cứ thế tiếp tục thuận nước đẩy thuyền nói:
- Đương nhiên phải như vậy.
A Tề lúc này hai chân không còn chút sức lực nào, đầu thầm nghĩ:
- Thôi rồi… kết thúc rồi...
Đứng trước sự cương nghị của Toàn Phong, tiểu nương tử ấy bắt đầu lo sợ liền loay hoay tìm cơ hội để thoát thân, nhân lúc cả hai lơ là tiểu nương tử ấy chạy nhanh ra ngoài, Thiếu Toàn Phong tinh mắt nhìn ra được nước cờ tiếp theo nên cũng nhanh tay chặn tiểu nương tử ấy lại, cả hai giao chiến vài chiêu, võ công hai người ngang tài ngang sức không ai thua kém ai, không lâu sao bọn tuỳ tùng cũng tìm đến nơi, cả đoàn người bao vây hang động một tên nô tài cận thân nói:
- Xin thiếu gia theo chúng nô tài đến Quân Hiên đi ạ, thời gian qua chúng nô tài tìm người rất khổ sở rồi ạ, lần này nhất định phải an toàn đưa người đến Quân Hiên.
Trước sự bỡ ngỡ của A Tề, Thiếu Toàn Phong vừa cười vừa nói với A Tề bằng giọng trêu chọc:
- A Tề à, tiểu nương tử vừa nằm trong vòng tay đệ là nam nhân đấy liệu đệ có còn tương tư, có còn muốn thành thân với cô ấy nữa không?
Chưa kịp nói xong, Triều Tống (tiểu nương tử ấy) nhảy vụt một phát bay ra khỏi miệng hang động, Thiếu Toàn Phong cũng nhanh chân đuổi theo ngăn lại, hai người lại tay không giao chiến, ấm ức vì bị lừa A Tề quyết bắt bằng được Triều Tống để báo mối thù này.
A Tề cũng xong lên trợ giúp Thiếu Toàn Phong, vốn dĩ võ công của Triều Tống và Thiếu Toàn Phong đã ngang nhau nay cộng thêm võ nghệ của A Tề, hai đánh một Triều đánh không lại, không còn cách nào khác đành phải khoanh tay chịu trói, sau khi nghe Thiếu Toàn Phong kể rõ ngọn ngành sự việc A Tề thầm nghĩ:
- Hắn là con của Triều Hàn đại tướng quân sao?
A Tề nhìnTriều Tống bằng cặp mắt miệt thị càng nhìn càng không cam tâm lòng thầm nghĩ:
- Triều tướng quân sống một đời quan minh lỗi lạc, người người khâm phục tôn trọng như vậy… mà sao lại có đứa con trai ngỗ nghịch như vậy... ta đại nhân đại lượng nể mặt phụ thân người lần này ta sẽ bỏ qua cho ngươi.
Tuy là vậy A Tề vẫn còn rất ấm ức trong, dùng cặp mắt hình viên đạn nhìn Thiếu Toàn Phong và nói:
- Vậy là ngay từ đầu huynh đã biết rồi mà còn trêu chọc ta, hay huynh muốn ta tác hợp cho huynh và tiểu nương tử ấy.