- Vậy… lí do là gì?
Câu hỏi của An Thành khiến Ninh Tuyết bối rối mà cố tình né tránh sau đó liền tìm đại một lí do để nói:
- Ừ là vì… ta muốn phòng thân… huynh biết đó… dù gì thì ta cũng là một nữ nhi cơ mà…
An Thành vừa nhìn là đoán được ngay Ninh Tuyết chỉ đang biện lí do và đương nhiên cũng hiểu rõ nếu như Ninh Tuyết không tự nói thì chẳng ai có thể ép buộc được thế là An Thành đánh phải bày chiến thuật đánh vào tâm lý của Ninh Tuyết.
An Thành vẫn rất bình tĩnh mà một mực nhìn thẳng vào mắt của Ninh Tuyết, một lúc sau An Thành khẽ hỏi:
- Ninh Tuyết… nói ta nghe… lí do là gì?
An Thành bắt đầu trầm lắng lại không nói lời nào thêm cả mà chỉ hướng mắt nhìn Ninh Tuyết, gương mặt bình thản cứ thế mà nhìn sâu hơn vào đôi mắt ấy, đối diện với đôi mắt tinh tường của An Thành, Ninh Tuyết chột dạ cảm giác như bản thân mình sớm đã bị nhìn thấu, Ninh Tuyết bắt đầu có chút bối rồi mà né tránh ánh mắt ấy hỏi:
- Huynh làm gì mà nhìn muội chằm chằm như thế?
An Thành vẫn không trả lời mà chỉ tiếp tục nhìn mặc kệ Ninh Tuyết có né tránh ra sao, Ninh Tuyết bắt đầu có những dấu hiệu lạ, nét mặt hổ thiện hiện rõ trên gương mặt của Ninh Tuyết, lúc này An Thành vẫn im lặng không thúc ép cũng không truy hỏi mà chỉ lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt Ninh Tuyết, nhận thấy không tài nào có thể vượt qua được đôi mắt sắc bén ấy thế là Ninh Tuyết đành phải thành thực mà trải lòng nói:
- Thành thực thì… huynh biết đấy, phụ thân ta là một đại tướng quân danh tiếng lẫy lùng, kẻ địch nghe danh cũng phải khiếp sợ… cho nên muội cũng muốn… một ngày nào đó cũng có thể…cũng có thể…
Vừa nghe An Thành liền phần nào đoán ra được lí do thầm nghĩ:
- Hóa ra là như vậy, đứa trẻ này lúc nào cũng tỏ vẻ phản nghịch thì ra ẩn bên trong con người ấy lại là một ý chí cùng giấc mơ lớn như vậy sao?
Ninh Tuyết ngượng ngùng mà cúi đầu im lặng, An Thành thấy vậy liền phì cười đưa tay xoa xoa đầu Ninh Tuyết rồi bộc bạch nói:
- Ngày thường thấy muội cứ thích chống đối lại Hạ bá bá nhưng nào ngờ hóa ra Hạ bá bá lại chính là động lực lớn nhất của muội sao… à không phải… phải nói là… không chỉ là tấm gương để muội noi theo mà còn là ánh sáng của cuộc đời muội…
Cảm giác bị người khác nhìn thấu chẳng dễ chịu chút nào, Ninh Tuyết e thẹn liên tục né tránh ánh mắt của An Thành, luôn miệng nói:
- Con người huynh thật là… lúc nào cũng như vậy… chẳng hiểu thế nào là đối nhân xử thế cả… cái gì cũng nhất nhất phải nói rõ hết ra…
An Thành bật cười rồi đưa tay khẽ xoa xoa đầu Ninh Tuyết rồi nói:
- Chẳng lẽ muội không biết ta vốn là một trực nam sao?
Ninh Tuyết lườm nguýt An Thành một cái rồi trực tiếp hỏi:
- Vậy… quyết định của huynh là gì?
Nhìn thấy nét mặt đầy mong chờ của Ninh Tuyết, An Thành liền nhoẻn miệng cười gật đầu nói:
- Được…ta đồng ý.
Ninh Tuyết vì quá vui vẻ mà bất giác cầm chặt lấy bàn tay của An Thành rồi nói:
- Huynh đồng ý rồi… tuyệt đối không được nuốt lời đó.
Thấy Ninh Tuyết cầm tay mình, An Thành vô cùng ngỡ ngàng khẽ cúi đầu xuống nhìn bàn tay ấy, trong phút chốc bỗng tim đập nhanh hơn, An Thành ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đầu kì vọng của Ninh Tuyết mà vô thức chầm chậm siết lấy bàn tay ấy thầm nghĩ:
- Cảm giác này… sao lại...?
Nhìn thấy An Thành ngẩn người ra không đáp, Ninh Tuyết liền lay lay bàn tay khiến An Thành bừng tỉnh, An Thành vừa bất ngờ vừa mỉm cười gật đầu đáp:
- Được, ta không nuốt lời.
Ninh Tuyết cảm kích khôn xiết mà liên tục nói:
- Không được… không được… móc tay đi… huynh đã hứa rồi… nếu nuốt lời sẽ là con heo… là con heo ngốc nghếch xấu xí nhất…
An Thành bật cười trước niềm vui của Ninh Tuyết liền ngoan ngoãn đưa ngón tay lên rồi móc ngoéo, không quên kèm theo một câu khẳng định để củng cố niềm tin cho Ninh Tuyết:
- Được ta hứa với muội, nhất định sẽ giảng dạy tất cả cho muội, để muội một ngày nào đó có thể trở thành đệ tử chân truyền của Hạ bá bá…
Ninh Tuyết quá vui sướng mà nhảy lên ôm chằm lấy cổ An Thành rồi nói:
- Không chỉ như vậy… muội còn muốn vượt qua cả phụ thân… muội nhất định phải khiến phụ thân tự hào về muội…
An Thành khá bối rối trước hành động vô tư này của Ninh Tuyết, bàn tay lúng túng tìm nơi để an vị nhưng lại không biết nên đặt ở đâu cho hợp lí, lên vai hay lên eo, loay hoay một hồi An Thành quyết định đưa tay kéo tay Ninh Tuyết ra rồi quay lưng đi nói:
- Muội… muội là nữ nhi… sao lại ôm vai choàng cổ một nam nhi ở nơi công cộng như vậy chứ… lỡ người khác nhìn thấy thì sao?
Miệng không ngừng trách Ninh Tuyết nhưng trong lòng thì ngược lại, vừa vui mừng vừa có chút rung động mà thầm nghĩ:
- Mình bị làm sao vậy… trái tim ngốc nghếch này sao lại đập nhanh như vậy chứ… nhưng sao… sao muội lại chẳng hề có cảm giác chán ghét mà ngược lại… ngược lại… còn có chút hứng thú… sao vậy… sao lại như vậy chứ?
Ninh Tuyết dù bị An Thành phũ phàng như vậy nhưng vẫn mặt dày nói:
- Xía… họ có miệng họ muốn nói gì sao muội ngăn được chứ… muội chỉ biết… muội chẳng quan tâm là được.
Dứt lời Ninh Tuyết liền kéo người An Thành quay lại rồi hỏi:
- Huynh hứa với muội rồi, không được gạt muội đó.
Ninh Tuyết với dáng vẻ đầy mong chờ nhìn An Thành, An Thành thì lại bất lực trước câu hỏi đã được hỏi cả trăm lần này rồi, An Thành chả buồn nói thêm mà chỉ nghiêm mặt gật đầu, gật liên tục không ngừng rồi nói:
- Giờ thì muội đã chịu tin ta chưa hay là muội muốn ta gật đến lúc rớt luôn cái đầu xuống mới chịu tin.
Nhìn dáng vẻ buồn cười của An Thành, Ninh Tuyết liền phì cười nói:
- Được rồi… được rồi muội tin huynh.
An Thành cúi đầu nhìn dáng vẻ đang cười tủm tỉm vì đã được toạt nguyện, nhìn nụ cười ngốc nghếch của Ninh Tuyết, An Thành cũng cảm thấy vui lây mà thầm nghĩ:
- Đồ ngốc, ta có gạt muội bao giờ đâu, giấc mơ này của muội ta nhất định sẽ giúp muội hoàn thành.
Kể từ sau ngày đó là một chuỗi ngày Ninh Tuyết rèn luyện không ngừng, đi theo An Thành học võ, bắt đầu tiếp xúc với trăm ngàn quyển sách binh pháp, mưu lược, nhớ lại những ngày tháng ấy, không quản cực nhọc, không màn khó khăn, cốt yếu chỉ mong có một ngày có thể theo kịp hình bóng lý tưởng trong lòng mình thì quãng thời gian ấy đều xứng đáng.
Nhưng giờ đây khi nằm trên giường mà suy xét lại, sau tất cả những cố gắng, vượt qua sự cấm cản để vươn lên, đến cuối cùng không chỉ không nhận lại được sự công nhận ủng hộ mà chỉ còn sự lạnh nhạt và thất vọng, Ninh Tuyết đau xót mà lặng lẽ nước mắt khẽ rơi, thầm nghĩ:
- Con đã cố gắng… rất cố gắng… chỉ vì muốn đuổi kịp người… nhưng tại sao… tại sao người hết lần này đến lần khác đều phủ nhận con…
Ninh Tuyết nước mắt giàn giụa mà âm thầm trách:
- Tại sao… tại sao người không một lần thử thấu hiểu con… tại sao cớ chứ… con là nữ nhi của người nhưng con cũng là con người, con có những thứ mình thích làm vào không thích làm cơ mà…
Cảm xúc tuông trào, Ninh Tuyết áp sát mặt vào gối để giảm thiểu tiếng khóc phát ra ngoài, cố gắng khống chế tiếng ồn nhưng nào có thể khống chế được nước mắt đang không ngừng tuông ra, Ninh Tuyết cắn chặt gối thầm nghĩ:
- Tại sao cứ phải áp đặt con, không lẽ cứ là nữ nhi thì nhất định phải phụ thuộc vào người khác sao, phải ngoan ngoãn ở trong nhà, trên giỏi cầm kỳ thi họa dưới tường thêu thùa tề gia sao?
Càng nghĩ càng không cam tâm thế là lại càng khóc lóc to hơn mà nghĩ:
- Con không muốn… cuộc đời của con, không muốn đặt vào bàn tay của bất kỳ ai cả, con muốn tự quyết định lấy, con thích làm gì thì sẽ làm đấy… quyết không lùi bước, dù cho người có cản trở con cũng quyết không từ bỏ.
Một chốc yếu lòng, Ninh Tuyết muốn khóc thực to để quên đi nỗi lòng này, khóc một hồi lâu, thân tâm kiệt quệ, chẳng biết thiếp đi từ lúc nào, màn đêm cũng đã buông xuống bao trùm vạn vật, nỗi đau này không mong có người có thể lắng nghe thấu hiểu, chỉ dám hy vọng màn đêm này có thể ôm chặt lấy rồi dịu dàng bao dung xoa dịu cho đứa trẻ đáng thương này.