- Đây có tính… là mình đang bị hắn trêu chọc không?
Tiểu Hương đứng cạnh nhìn thấy tất cả liền che miệng cười tủm tỉm, những nữ nhân xung quan thấy vậy liền chỉ chỏ sau lưng Ninh Tuyết nói:
- Cô ta đúng là không biết xấu hổ mà.
Mãi một lúc sau Ninh Tuyết mới hoàn hồn mà quay lưng tiếp tục phần thi của mình, vừa lúc nhắm mắt định thần lại thì những hình ảnh khi nảy lại hiện ra trong đầu Ninh Tuyết, từ cử chỉ dịu dàng đến ánh mắt triều mến cùng bàn tay ấm áp ấy khiến Ninh Tuyết không tài nào mà tập trung được, Ninh Tuyết dùng sức siết chặt bàn tay mình lại, muốn dùng cơn đau để điều chỉnh lại dòng suy nghĩ của mình, thầm nghĩ:
- Bình tĩnh nào Ninh Tuyết, người điên rồi, sao trong đầu lại xuất hiện hình ảnh của tên đáng ghét đó chứ… không được… phải bình tĩnh lại…
Ninh Tuyết lại đứng vào tư thế, nhắm hai mắt lại hít thở đều, cố gắng điều hòa lại hơi thở, một lúc sau, Ninh Tuyết hít một hơi thực sâu rồi mở trừng hai mắt, bắn tiếp mũi tên thứ hai, lại một phát trúng hồng tâm, trưởng quầy hét lớn:
- Hồng tâm… mười điểm… xin chúc mừng Hạ nương tử…
Ninh Tuyết phấn khởi liền cố gắng hít thở đều để nhanh chóng bắn tiếp mũi còn lại, trưởng quầy nói tiếp:
- Chỉ còn một mũi cuối cùng… đây sẽ là mũi quyết định thắng bại… Hạ nương tử cố lên…
Nhìn thấy Ninh Tuyết đang hết sức hồi hộp, tên họ Triệu mỉm cười, lại tiếp tục giở trò đứng sau liên tục nói:
- Cố lên… cố lên…
Ninh Tuyết đang tập trung cao độ mà lại bị hắn làm cho phân tâm liền khó chịu mà quay mặt lại nghiến răng nói:
- Ta biết rồi…
Nhìn thấy Ninh Tuyết dữ dằn với mình, hắn liền phì cười không đáp, Ninh Tuyết bắt đầu bắn, mũi tên cuối cùng được bắn ra, màn bắn cung của Ninh Tuyết hoàn thành, các giai nhân nhìn thấy tấm bia và số điểm Ninh Tuyết đạt được đều hết sức bất ngờ, người tổ chức hô to số điểm của Ninh Tuyết:
- Hạ tiểu nương tử điểm số là mười, mười, mười tròn ba mươi điểm, chúc mừng chúc mừng.
Tiểu Hương bên cạnh liền mừng rỡ mà nhảy đến ôm chằm lấy Ninh Tuyết luôn miệng nói:
- Chúng ta thắng rồi….
Ninh Tuyết mỉm cười gật đầu, Tiểu Hương nói tiếp:
- Cô nương giỏi quá… cô nương là nhất…
Ninh Tuyết cũng vui vẻ mà đưa tay ôm lấy Tiểu Hương nhưng ánh mắt thì lại hướng về Triệu lang quân, ánh mắt của hắn vẫn luôn dõi theo Ninh Tuyết không rời, hắn không dám bước lại gần mà chỉ đứng từ xa mà âm thầm vỗ tay mỉm cười, Ninh Tuyết hiểu được thành ý của hắn nhưng vẫn không muốn thừa nhận rằng mình có thể đã hiểu lầm bản chất của hắn nên vẫn đanh mặt lại mà tặc lưỡi hỏi:
- Huynh nhìn gì, thua rồi nên không phục sao?
Phùng lang quân từ xa bước đến hữu lễ đáp:
- Phục… ta đương nhiên là thua tâm phục khẩu phục rồi.
Ninh Tuyết ngỡ ngàng mà buông Tiểu Hương ra nghiêm mặt hữu lễ nói:
- Không… không phải… là Phùng lang quân khiêm nhường rồi.
Phùng lang quân vẫn rất tử tế đáp:
- Đương nhiên không phải, tất cả đều là nhờ vào bản lĩnh của tiểu nương tử thôi.
Tên Trương lang quân khi nảy thấy vậy bực tức quay mặt rời đi, người tổ chức trao phần thưởng cho Ninh Tuyết, lại là một cái kết đồng tâm, không hiểu sao Ninh Tuyết cảm thấy chiếc kết này rất quen mắt, nhìn kĩ lại thì y hệt cái kết đồng tâm đeo trên người Triệu lang quân, hắn thấy vậy liền bước lại khẽ ghé vào tai Ninh Tuyết nói:
- Y như cái của ta…
Ninh Tuyết lúc này mới nhận ra, Triệu lang quân thấy vậy liền mỉa mai nói tiếp:
- Ta một cái, cô cũng có một cái…vậy… vậy có tính là một đôi không?
Lần nữa bị trêu ghẹo Ninh Tuyết phát hỏa liền cầm lấy cái kết muốn ném đi thật xa, Triệu lang quân bất ngờ mà ngăn lại:
- Khoan…khoan… ta chỉ nói đùa thôi mà…
Tiểu Hương đứng cạnh liền mỉm cười rồi nói:
- Cô nương… khoan hãy ném bỏ đã… chiếc kết đẹp như vậy… bỏ đi thì uổng biết mấy.
Triệu lang quân nghe vậy liền gật đầu nói:
- Đúng vậy… tiểu nương tử này nói đúng…
Dứt lời Triều lang quân xoay mặt lườm Ninh Tuyết một cái rồi thầm chê bai trong miệng:
- Nữ nương gì mà nóng tính thế không biết…
Ninh Tuyết nghe được liền đáp:
- Đúng vậy, ta chính là nữ nương như vậy đấy… thì sao?
Triệu lang quân có chút hoảng hốt liền quay mặt lại cứng rắn đáp:
- Chẳng sao cả… ta chính là thích kiểu nữ nương như vậy đấy.
Quá tức giận Ninh Tuyết chuẩn bị vung tay muốn đánh cho hắn một trận liền khựng người vì nhìn thấy mọi người xung quanh đang không ngừng bàn tán mình thế là Ninh Tuyết đành phải nhịn mà rút tay về:
- Nhịn… ta phải nhịn…
Tiểu Hương mỉm cười rồi nói:
- Được rồi, cô nương à, đừng giận nữa.
Triều lang quân mỉm cười trước sự khả ái ấy nói:
- Cô ấy nói đúng… giận nhiều sẽ xấu đấy…
Tiểu Hương phì cười rồi cúi đầu nói:
- Triệu lang quân cứ gọi tiểu nữ là Tiểu Hương là được.
Triệu lang quân khá bất ngờ mà hữu lễ đáp:
- Trực tiếp gọi húy danh của cô, như vậy e rằng không đúng lễ nghi.
Tiểu Hương khiêm tốn nói:
- Tiểu nữ thân phận thấp kém, cũng chẳng phải nữ nương cao quý gì, chỉ là tì nữ của cô nương nên Triệu lang quân không cần quá đa lễ như vậy…
Ninh Tuyết nghe những lời Tiểu Hương nói, cảm thấy không hài lòng liền chấn chỉnh nói:
- Cái gì mà thân phận thấp kém, tì nữ gì chứ, muội đang nói ngốc nghếch gì vậy, ta không quan tâm muội là Tiểu Hương hay Tiểu Hường gì nhưng muội nghe cho rõ đây…
Vừa nói Ninh Tuyết vừa nhìn thẳng vào mắt của Tiểu Hương rồi nói:
- Không cần biết muội là ai, ta chỉ biết đối với ta, ta chưa bao giờ xem muội là tì nữ hay hạ nhân gì cả, chúng ta bên nhau từ bé, cùng nhau lớn lên, từ trước đến nay ta vẫn xem muội như tiểu muội của mình…
Tiểu Hương xúc động trước những lời bộc bạch của Ninh Tuyết, khóe mắt ửng đỏ, nước mắt rưng rưng mà cúi đầu đáp:
- Đa tạ… đa tạ cô nương…
Nhìn thấy những giọt nước mắt của Tiểu Hương rơi, Ninh Tuyết không cầm lòng được mà đưa tay lau đi rồi nói:
- Đồ ngốc này… muội khóc gì chứ?
Triệu lang quân đứng cạnh vẫn luôn dõi theo Ninh Tuyết, từng hành động từng cử chỉ lời nói đều nằm trong tầm mắt của hắn, hắn khẽ nhoẻn miệng cười đầy ẩn ý, nhìn thấy bầu không khí trở nên hơi ngộp ngạt, hắn liền nhanh trí nghĩ ra ý gì đấy rồi nói:
- Tiểu Hương sao… cái tên này rất hợp với cô, không những người đẹp mà ngay cả tên cũng đẹp… đúng là tên xứng với người mà…
Tiểu Hương được khen ngợi, hai mắt liền sáng rực trở lại, cố gắng gượng cười, thấy vậy hắn liền tiếp tục nói:
- Đã vậy… nụ cười còn đẹp hơn nữa… Tiểu Hương à… cô đúng là phải nên cười nhiều vào…
Tiểu Hương nghe vậy liền hiểu ngay ý đồ muốn chọc mình cười của Triệu lang quân, Tiểu Hương lau đi nước mắt, điều chỉnh lại tâm trạng rồi mỉm cười đáp:
- Tiểu nữ đa tạ Triệu lang quân…
Hắn nghe vậy liền bất ngờ mà đáp:
- Không… cô không cần cảm ơn… ta không phải cố ý khen đâu… ta chỉ đang nói sự thật thôi, cô phải đẹp thực thì ta mới khen được chứ…
Nghe đến đây Ninh Tuyết liền gật đầu đồng tình, Ninh Tuyết đứng về phía của Triệu lang quân rồi nói:
- Đúng vậy… nên muội đừng khóc nữa… vui lên đi.
Nhìn thấy Ninh Tuyết hưởng ứng với mình, hắn liền đổi chủ ý mà quay ngược mũi giáo nói tiếp:
- Đổi lại… cô thấy đấy… ta có từng khen ai kia bao giờ đâu nào.
Nói đến đây Ninh Tuyết liền cảm thấy hơi nhột liền quay đầu lại nhìn hắn rồi hỏi:
- Ai kia… ai kia sao… huynh đang ám chỉ ta sao?
Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngơ của Ninh Tuyết, hắn dù rất muốn cười nhưng vẫn bày ra vẻ mặt vô tội nói:
- Không… đương nhiên là không rồi…
Ninh Tuyết vẫn rất mông lung mà suy nghĩ rồi lại quay sang hỏi Tiểu Hương:
- Rõ ràng là hắn đang nói ta đúng không Tiểu Hương?
Tiểu Hương bật cười trước sự ngây thơ của Ninh Tuyết liền lắc đầu nói:
- Hình như… không phải…
Vừa nói Tiểu Hương vừa hướng mắt nhìn hắn rồi lại ngập ngừng nói tiếp:
- Mà cũng hình như… phải…
Ninh Tuyết bắt gặp ánh mắt hai người họ nhìn nhau liền hiểu ra, Ninh Tuyết tức giận hét to:
- Tiểu Hương… rốt cuộc muội là người của ai đây?
Tiểu Hương và Triệu lang quân cùng cười phá lên, nhìn thấy hai người họ thân thiết như vậy, Ninh Tuyết bất lực thở dài cảm thán:
- Phản rồi… phản rồi… tất cả đều phản cả rồi…
Dứt lời Ninh Tuyết quay lưng bước đi trong vô vọng, đi được vài bước thì bị Phùng lang quân cản bước, Phùng lang quân tiến lại chúc mừng nói:
- Hạ tiểu nương tử chúc mừng, nhìn tiểu nương tử tay chân yếu mềm vậy không ngờ lại là chân nhân bất lộ tướng, tại hạ bái phục, bái phục.
Triệu lang quân đứng bên cạnh nghe vậy liền hỏi:
- Hạ tiểu nương tử sao?
Ninh Tuyết hữu lễ đa tạ lời khen của Phùng lang quân, rồi liếc mắt nhìn Triệu lang quân nói:
- Ta là ai dường như không liên quan đến tiểu lang quân đây thì phải.
Bị Ninh Tuyết nói móc, Triệu lang quân không đáp chỉ cúi đầu mỉm cười nghĩ:
- Muốn chối bỏ trách nhiệm với ta sao, muốn phủi sạch quan hệ với ta sao, cô quá xem thường ta rồi.