- Hôm nay huynh sao vậy, cứ là lạ sao ấy?
Chấn Long chột dạ liền nhanh trí tìm lí do ngụy biện nói:
- Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn ôm muội thôi.
Ninh Tuyết không yên tâm liền đưa tay rờ trán của Chấn Long rồi hỏi:
- Sao vậy, không lẽ chất độc vẫn chưa tan biến hoàn toàn sao?
Chấn Long đưa tay kéo bàn tay của Ninh Tuyết xuống rồi hỏi:
- Sao vậy, chẳng lẽ… muội không thích như vậy sao?
Ninh Tuyết bị câu hỏi của Chấn Long làm cho ngượng chín mặt mà cúi đầu e thẹn đáp:
- Huynh sao vậy, có ai lại đi hỏi nữ nhi những câu hỏi như vậy cơ chứ?
Nhìn dáng vẻ nũng nịu của Ninh Tuyết, Chấn Long nhoẻn miệng cười rồi đưa tay lên xoa xoa đầu Ninh Tuyết, một lúc sau Chấn Long chợt hỏi tiếp:
- Đúng rồi, mới sáng ra đã kéo ta ra ngoài cùng muội, muội muốn đưa ta đi đâu sao?
Ninh Tuyết nghe hỏi bỗng nhớ ra liền đáp:
- Đúng vậy, đến Dương phủ tìm An Thành, cả tuần nay muội không gặp huynh ấy rồi.
Chấn Long hốt hoảng thầm nghĩ:
- Không thể đến Dương phủ được, nếu Dương tướng quân nhận ra ta thì nguy to mất.
Chấn Long nghe vậy liền đánh trống lãng, muốn tìm cách đánh lạc hướng Ninh Tuyết, Chấn Long nhanh trí chuyển sang câu chuyện khác cứ thế mà buộc miệng hỏi:
- Muội và An Thành ấy rốt cuộc có quan hệ gì vậy?
Tận tai nghe câu hỏi này xuất phát từ miệng Chấn Long, Ninh Tuyết nở nụ cười tinh nghịch cùng với ánh mắt thăm dò mà hỏi:
- Sao huynh lại hỏi vậy… chẳng lẽ huynh… huynh ghen à?
Chấn Long bị nói trúng tim đen liền đứng hình thầm nghĩ:
- Ngốc thật mà thiếu gì chuyện sao không hỏi, lại đi hỏi chuyện này chứ cứ thích đào hố tự chôn mình, tuyệt đối không thể trả lời được, đường đường là một thái tử như ta lại để người khác biết ta đi ghen với hài tử của võ tướng thì còn gì mặt mũi nữa, từ này ta còn dám ra đường gặp ai nữa chứ?
Chấn Long bối rối mà nhìn trời nhìn mây, rồi ngay lập tức đổi chủ đề nói:
- Trời hôm nay hơi nóng, ta cũng có chút mệt rồi muốn nghĩ ngơi tí, ta sẽ ngồi đây vừa uống trà vừa đợi muội quay về.
Ninh Tuyết phì cười vẫn không bỏ cuộc liền cố gắng gặn hỏi cho bằng được:
- Đúng không, huynh ghen rồi đúng không?
Lo sợ bị Ninh Tuyết nắm được thóp, Chấn Long hoang mang thầm nghĩ:
- Càng nói càng sai, tốt nhất là nên giữ im lặng, không thể để muội ấy được nước lấn tới được… hay là… làm gì đó để tỏ chút uy quyền để muội ấy phải khiếp sợ mình…
Dòng suy nghĩ vừa dứt Chấn Long liền trừng mắt cao giọng nói:
- Đương nhiên là không có, ta chỉ cảm thấy muội thân nữ nhi, qua lại với một nam tử như vậy là không thỏa đáng nên muốn nhắc nhở muội thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Chấn Long, Ninh Tuyết phút chốc mất hứng liền dè bỉu nói tiếp:
- Ghen thì nói là ghen, muội có chê bai huynh đâu, cứ phải tỏ ra lạnh lùng thôi.
Nhìn thấy Chấn Long im lặng không nói, Ninh Tuyết với bản tính hoạt bát vốn không chịu từ bỏ liền vươn người áp sát mặt Chấn Long, mỉm cười lên tục hỏi:
- Chấn Long huynh ghen đúng không… đúng không?
Chấn Long bất ngờ liền lùi người lại, trong lòng rối bời không dám nhìn thẳng vào mắt Ninh Tuyết nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ ra mọi chuyện vẫn ổn, cứ thế trực tiếp ngó lơ không thèm để ý đến Ninh Tuyết mà gọi tiểu nhị bưng lên môt bình trà và ít điểm tâm, Ninh Tuyết đứng cạnh nhìn thấy dáng vẻ né tránh của Chấn Long, trong lòng vui vẻ thầm nghĩ:
- Rõ ràng là ghen tị mà lại không chịu thừa nhận.
Chấn Long nhìn dáng vẻ đắc ý của Ninh Tuyết liền cảm thấy bản thân bị thất thế liền khó chịu muôn phần cứ thế mà lườm nguýt không ngừng nghĩ:
- Không được… đường đường là một thái tử… chỉ cần mình muốn thì biết bao nữ nương sẵn lòng sà vào lòng mình, mình tuyệt đối không thể sống một kiếp thê nô được… phải mạnh mẽ lên… kiên quyết lên… không được thất thế trước cô ấy…
Bản thân không ngừng động viên truyền động lực cho chính mình, cuối cùng Chấn Long cũng đủ can đảm lấy hết dũng khí mà trách mắng Ninh Tuyết nói:
- Những lời ta nói muội một là muội hãy suy nghĩ xem xét lại cách hành xử của mình, còn không thì đừng trách ta tàn nhẫn…
Bị đe dọa Ninh Tuyết liền chau mày hỏi:
- Huynh muốn làm gì?
Chấn Long trầm tư một lúc rồi hạ giọng nói:
- Ta sẽ nói với Hạ phu nhân để người quản giáo muội lại.
Đứng trước lời hăm dọa ấy, Ninh Tuyết ngã ngửa vì bất ngờ liền mắng chửi:
- Huynh… huynh đường đường là một đại nam tử mà lại đi mách mẫu thân muội sao?
Chấn Long bị bắt lỗi liền trở mặt ngang ngược nói:
- Ta… ta cứ thích như vậy đấy, sao nào… muội làm gì ta?
Ninh Tuyết bất lực đành phải đầu hàng trước nam tử này, không muốn Chấn Long hiểu lầm Ninh Tuyết liền nói bóng gió:
- Bọn muội không chỉ là thanh mai trúc mã bên nhau từ bé mà tình cảm dành cho nhau lại còn rất sâu đậm, một lời khó nói rõ…
Cứ nghĩ là giải thích rõ ràng nhưng Ninh Tuyết nào ngờ, Chấn Long càng nghe càng không lọt tai liền chau mày trừng mắt nhìn rồi đưa tay chìa ra về phía Ninh Tuyết bực dộc nói:
- Nếu như đã sâu đậm như vậy thì hãy trả lại cho ta.
Ninh Tuyết bất ngờ nhìn Chấn Long, không hiểu ý liền hỏi:
- Trả gì cơ?
Chấn Long nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Ninh Tuyết liền tức giận thầm nghĩ:
- Đằng này vừa mới nhận chiếc trâm ( tấm lòng) của ta vậy mà vừa xoay lưng lại tình cảm sâu đậm với người khác sao… trêu đùa ta xong rồi giờ muốn phủ bỏ trách nhiệm sao… đúng là tra nữ mà.
Chấn Long càng nghĩ thì cơn ghen càng gia tăng liền ghì giọng xuống mức thấp nhất, nhấn mạnh nói:
- Trâm.
Lúc này Ninh Tuyết mới vỡ lẽ liền mỉm cười đưa tay che chiếc trâm lại rồi nói:
- Không được, huynh tặng người ta rồi còn muốn đòi lại sao?
Chấn Long nghiến răng quay mặt sang một bên liên tục mỉa mai nói:
- Đúng vậy, nếu muội thích thì đi mà tìm nam tử mà muội có tình cảm sâu đậm ấy mà kêu hắn tặng… ta tuy chẳng tốt đẹp gì nhưng tuyệt đối không làm dự bị cho người khác.
Ninh Tuyết nghe vậy vô cùng bất mãn nói:
- Gì mà làm dự bị cho người khác, huynh có biết huynh đang nói gì không?
Chấn Long xoay mặt đi đáp:
- Không quan tâm…
Ninh Tuyết đưa tay lay lay tay áo của Chấn Long thì bị Chấn Long cự tuyệt, Ninh Tuyết không từ bỏ tiếp tục lay lay tay áo khẽ gọi:
- Chấn Long…
Chấn Long vẫn không để tâm mà tuyệt tình hứt văng tay Ninh Tuyết ra rồi nói:
- Ta không sao, muội cứ bỏ mặc ta, cứ việc đi mà tìm nam tử đậm sâu của muội ấy.
Không ngừng bị khiêu khích Ninh Tuyết bực tức liền kéo mạnh tay Chấn Long khiến Chấn Long quay cả người về phía NinhTuyết, Chấn Long vô cùng bất ngờ trước sự mạnh bạo này của Ninh Tuyết liền bất giác thốt ra:
- Muội… muội… đây là bạo lực gia đình sao?
Ninh Tuyết phì cười trước gương mặt ngơ ngác của Chấn Long, Chấn Long trong lòng vô cùng ấm ức liền nói:
- Đấy đấy muội xem… ta còn chưa gả cho muội mà muội đã như vậy… mai này nếu gả cho muội rồi thì có phải đời ta coi như xong rồi không?
Ninh Tuyết mỉm cười đáp:
- Được rồi… ngoan nào… đừng là nũng nữa…
Chấn Long nghiêm mặt lại trả lời:
- Không làm nũng… ta chỉ nói sự thật thôi.
Ninh Tuyết cúi đầu suy ngẫm một lúc rồi mỉm cười trong lòng nở hoa vui vẻ e thẹn thầm nghĩ:
- Đúng là đồ ngốc mà, huynh nhìn muội giống kiểu người phụ tình phụ nghĩa lắm sao?
Chấn Long đưa mắt lườm Ninh Tuyết một cái rồi nói:
- Giống.
Ninh Tuyết bật cười mà khẽ đánh vào tay của Chấn Long, khiến Chấn Long đau điếng mà hét to:
- Lại bạo lực gia đình rồi.
Ninh Tuyết không đùa nữa mà đột ngột nghiêm mặt lại nói:
- Nghiêm túc nào.
Chấn Long nghe vậy cũng không đùa giỡn nữa mà đanh mặt lại chăm chú lắng nghe Ninh Tuyết nói:
- Chấn Long à, trâm đã cài ( tấm lòng đã nhận) thì lòng này đã định, đời này kiếp này quyết không đổi thay.
Chấn Long nghe vậy hai mắt sáng rực, trong lòng vui như trẩy hội mà gật đầu khẽ nói:
- Tấm lòng này muội đã nhận rồi… muội nhất định phải chịu trách nhiệm với ta đấy.
Ninh Tuyết bật cười gật đầu vươn người ôm chằm lấy Chấn Long rồi đáp:
- Muội biết rồi… tương lai mai này của huynh… cứ giao cho muội.
Chấn Long nhoẻn miệng cười khẽ tựa đầu vào mãi tóc của Ninh Tuyết, trong lòng xót xa mà trầm mặc khẽ nói:
- Được… ta giao cả cho muội đấy.