Diệc Vương trong lòng có dự cảm không tốt liền len lén lẩn vào trong quân lính, lòng thầm nghĩ:
- Cô ta phát điên rồi sao?
Tia sét nhanh chóng biến mất, cứ thế lần lượt hết đòn sét này đến đòn sét khác kéo đến, cả đoàn quân bị doạ khiếp vía một phen, ai nấy đều chùn bước nhưng Diệc Vương ở phía sau quát to:
- Không được lùi bước, kẻ nào chạy trốn ta sẽ giết chết kẻ đó.
Tất cả quân binh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, tiến một bước thì không có dám, lùi một bước thì cũng không xong, mọi người hướng mắt nhìn nhau lòng vô cùng hoang mang, Diệc Vương phía sau tiếp tục thúc ép hét to:
- Còn chờ gì nữa, không mau tiến lên.
Đứng trước áp lực của Diệc Vương, mọi người đều cúi đầu, ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi nhắm mắt liều mạng mà xong lên, A Tề hướng ánh mắt vô hồn nhìn những kẻ không sợ chết đang liều mạng lao về phía mình, A Tề cười nhoẻn miệng một cái rồi chầm chậm đưa tay lên hướng Thượng Vũ lên trời cao thầm cảm thán nói:
- Đúng là không biết chết là gì.
Đứng trước trăm ngàn quân binh, A Tề một thân đứng dưới cơn mưa tầm tả, trong lòng chẳng hề sợ sệt chút nào, mà chỉ híp chặt hai mắt ngửa mặt lên trời để cảm nhận những giọt nước mưa rơi xuống mặt mình, từng hạt từng hạt rơi xuống hàng mi cong vuốt rồi lăn dài trên gương mặt lạnh lùng không còn chút cảm xúc, cứ như thế A Tề bất giác mà rơi lệ, lòng chua xót nghĩ:
- Ông trời quả biết trêu ngươi mà…
Vừa nghĩ A Tề vừa bật cười trong dòng suy nghĩ bất lực ấy:
- Ngày trước ta còn yếu kém thì lại phải gánh vác bao nhiêu là trách nhiệm… giờ đây khi đã đủ lớn mạnh thì… sau lưng cũng chẳng còn ai mà ta cần phải bảo vệ nữa…
A Tề âm thầm thở dài một tiếng, âm thanh ấy hòa cùng tiếng mưa dài bất tận, lúc này trước mặt A Tề, trăm ngàn người xông lên, Diệc Vương mở to mắt mà nhìn A Tề với mong ước có thể chứng kiến giây phút A Tề gục ngã, lòng càng lúc càng phấn khích mà nghĩ:
- Cố lên nào… một chút nữa thôi… hãy giết chết cô ta đi… mau…
Nhìn thấy bọn họ tranh nhau lao mình như một con thiêu thân, A Tề mỉm cười đẩy ẩn ý, trong đầu lóe lên một suy nghĩ:
- Giờ đây ta chẳng còn gì để mất nữa cả… chẳng còn gì cả…
Dòng suy nghĩ vừa ngưng, giây phút ấy A Tề mở trừng mắt nhìn bọn họ, hai mắt A Tề sáng lên, một màu xanh óng ánh nổi bật giữa gương mặt lạnh lùng như băng, A Tề không chút do dự mà nhanh chóng hạ cánh tay xuống và hét to nói:
- Đến đây đi… Thượng Vũ.
Bỗng chốc từ trên trời cao một luồng sét to ầm ầm đánh thẳng xuống lòng đất nơi A Tề chỉa Thượng Vũ xuống, luồng sét nhanh chóng gặp phải nước mưa, nguồn nước trên mặt đất lập tức dẫn điện, nguồn điện nhanh chóng lan ra khắp nơi, bọn binh lính đang ào đến lập tức bị dòng điện xâm nhập vào người, hàng trăm tên lập tức co giật rồi gục xuống đất kêu than.
Cứ thế trong chốc lát mà trăm ngàn binh lính của Chương Nghĩa đã bị hạ gục bởi đòn sét, bản thân Chương Nghĩa cũng bị tê liệt khắp người đang lăn lê bò lết dưới đất, Diệc Vương cũng không thoát khỏi số kiếp, Diệc Vương bàng hoàng trước sự công phá của A Tề, chân tay đơ cứng nằm trên nền đất mà nghĩ:
- Không thể nào… không thể nào như vậy được… sao có thể...?
A Tề chỉ vừa mới xuất một đòn đã khiến cho toàn quân tức khắc tan rã, đồng loạt nằm lê dưới nền đất mà co cụm người khóc lóc đau đớn, A Tề đưa mắt nhìn bọn họ rồi tặc lưỡi một cái, chẳng mảy may quan tâm mà vẫn bình thản từ từ lướt ngang qua những tên binh lính đang nằm đau đớn trên nên đất mà bước đến gần Diệc Vương, Diệc Vương vừa nhìn thấy A Tề liền run chân hoảng loạn chỉ biết bò bò lùi về sau, miệng liên tục van xin:
- Tam ca… à không… tam tỷ, xin tỷ hãy tha cho đệ, cầu xin tỷ hãy tha cho đệ.
A Tề gương mặt không sắc thái bước lại gần một bước thì Diệc Vương càng cố gắng vừa lùi về sau vừa cầu xin, A Tề nghiêng mặt hướng về phía Chương nguyên soái nói lớn:
- Người ta muốn… không phải các ngươi, không muốn chết thì mau chóng rút ra khỏi biên giới Thanh Lôi ngay.
Vừa nói xong Chương Nghĩa tướng quân hốt hoảng mà gật đầu liên hồi nói:
- Ta… ta biết rồi… ta biết rồi…
Thế là tướng quân nhanh chóng ôm người bỏ chạy thoát thân, binh lính dưới trướng cũng nhanh chân rút lui bảo toàn sinh mạng của mình, toàn quân rã nát, người chết xác chất thành đống, kẻ còn sống thì đua nhau ôm mạng tháo chạy, nhìn thấy bọn họ chạy thụt mạng Diệc Vương trong lòng thầm mắng chửi nói:
- Bọn chúng bỏ chạy cả rồi, đúng là một lũ khốn khiếp mà.
A Tề bước đến trước mặt Diệc Vương khiến hắn sửng người, hắn sợ hãi, gương mặt trắng bệt khẽ gọi:
- Tam… tam tỷ.
A Tề gương mặt lạnh nhạt nhìn hắn không đáp một lời, đối mặt với ánh mắt vô hồn ấy, hắn trong lòng run sợ, toàn thân tê cứng, khóc lóc cầu xin tha mạng, A Tề bước lại gần, cúi mặt xuống với đôi mặt đầy oán hận mà nhìn chằm chằm Diệc Vương, những lời cầu xin tha của Diệc Vương giờ đây hoàn toàn không thể lay động được một trái tim đã chết, A Tề vô cảm tuyệt tình nói:
- Tha cho ngươi… như vậy chẳng phải sẽ rất có lỗi với cái chết của tất cả mọi người sao… ta làm sao ăn nói với sự hy sinh của họ đây.
Diệc Vương ánh mắt hoảng loạn lắc đầu liên tục năn nỉ xin tha:
- Đường tỷ… đường tỷ… đệ biết rồi… tất cả đều là do đệ… trăm sai ngàn sai… đều là đệ… đệ dập đầu tạ tội với tỷ... tạ tội với mọi người… được không?
Vừa nói Diệc Vương vừa dập đầu quỳ lạy, A Tề vẫn trơ mắt mà nói:
- Chính ngươi đã giết chết họ… những người ta thương yêu, từng người từng người một...
Diệc Vương tay run lẩy bẩy liên tục bò tới ôm chân của A Tề ăn năn nói:
- Đều là lỗi của đệ… đều là do đệ… đệ dập đầu tạ lỗi với tỷ… xin tỷ tha cho đệ đi.
A Tề cười khẩy một tiếng rồi hướng mắt nhìn nét mặt đầy đáng thương của Diệc Vương rồi nói:
- Lần này ta bắt ngươi phải bồi táng cho vong linh của họ nơi chính suối.
Đối diện với A Tề, Diệc Vương lập tức biến sắc miệng không ngừng van xin thề thốt:
- Tam tỷ đệ biết sai rồi… tỷ tha cho đệ đi… đệ thực sự biết lỗi rồi…
Vừa dứt lời A Tề nghiến răng trợn mắt vung kiếm chém ngang cổ Diệc Vương, Diệc Vương không kịp nói thêm lời nào mà lập tức gục ngay tại chỗ, máu văng tung toé hoà vào nước mưa mà lan khắp mặt đất, A Tề bật cười trong nước mắt thầm nói:
- Ta trả được thù rồi… cuối cùng ta đã báo được mối thù này rồi.
Ngước lên nhìn bầu trời mênh mông bao la, nước mắt dường như đã khô cạn rồi, lòng cũng trống rỗng rồi, A Tề khì cười trong vô vọng rồi nói:
- Phụ hoàng, mẫu hậu, Triều Hàn tướng quân, Tống ca, Phong ca ta... ta….đã trả được thù cho mọi người rồi.
Những giọt mưa từng giọt từng giọt nhỏ vào mặt A Tề khiến A Tề nhớ lại những cảnh tượng khi còn bé, lần đầu tiên hoàng thượng ban thưởng A Tề vì A Tề đã học thuộc tôn tử binh pháp, rồi đến những lần Triều Hàn tướng quân vui mừng khen ngợi A Tề vì có tiến bộ trong luyện võ, những lúc luyện võ xong không thể thiếu những món ăn ngon lành do hoàng hậu chuẩn bị sẵn toàn những món A Tề thích ăn, những ngày tháng cùng Diệc Vương đọc thuộc hiếu kinh.
Về sau nhớ lại những ngày tháng cùng Toàn Phong và Triều Tống hằng ngày vui vẻ chọc ghẹo nhau, nhớ lại cảnh tượng Triều Tống và A Tề đứng ra che chở Toàn Phong, những ngày tháng cùng nhau học tập luyện võ, vậy mà giờ đây chỉ trong chốc lát mọi thứ chỉ còn lại là hồi ức.
A Tề lãnh đạm nhìn về thi thể hoàng hậu rồi đau thương nhìn sang xác của Triều Tống và rồi xoay người bước lại gần di hài Toàn Phong, A Tề ngồi bệt xuống đất thất thần mà nở nụ cười chua xót rồi một lần nữa hướng mắt nhìn lại vạn vật xung quanh, những thứ tưởng chừng quá quen thuộc ấy nhưng giờ đây lại quá đỗi xa lạ rồi nói:
- Tất cả những người ta yêu mến nay đã không còn nữa... nơi này… thiên hạ này… căn bản cũng chẳng còn là nhà của ta nữa...
Không còn bất kì giọt nước mặt nào nữa A Tề trầm tư hướng mắt nhìn về bầu trời hồi lâu rồi nói tiếp:
- Trời đất bao la như vậy, còn có nơi nào có thể dung nạp được ta nữa chứ... ta cô độc một mình… rốt cuộc... ta sống còn ý nghĩa gì nữa cơ chứ?
A Tề cúi đầu nhoẻn miệng cười đầy ma quái, lòng sớm đã có quyết định, không chút do dự A Tề chậm rãi đặt Thượng Vũ lên cổ mình khóe mắt ươn ướt nở nụ cười, nụ cười hiện rõ sự chua xót, tan thương, cứ thế mà lẳng lặng ngắm nhìn những giọt nước mưa đang nhảy tung tăng trên gương mặt lạnh tanh của Toàn Phong rồi từ tốn nói:
- Phong ca... huynh đợi muội... muội đến bên huynh ngay đây... chờ muội…
Giây phút này, bỏ ngoài tai vạn vật xung quanh, giờ đây trước mắt A Tề chỉ còn mỗi hình bóng của Toàn Phong, A Tề ôn nhu mà nói tiếp:
- Kiếp này chúng ta hữu duyên vô phận... không thể cùng nhau… nhưng không sao… … kiếp sau... kiếp sau...muội nhất định sẽ một lần nữa tìm thấy huynh... chúng ta rồi sẽ nối lại mối duyên này... chờ muội… Phong ca... kiếp sau... chúng ta nhất định sẽ trùng phùng...
Vừa dứt lời A Tề một đao dứt khoát cắt cổ tự sát, những giọt máu văng tung toé, toàn thân loạng choạng, không thể đứng vững được nữa, A Tề ngã về một bên, cơ thể nằm bệt trên nền đất máu lan khắp nơi.
Giây phút cuối cùng A Tề vẫn lờ mờ với tay nắm lấy tay của Toàn Phong, bàn tay run run, những ngón tay cố gắng với lấy bàn tay của Toàn Phong, miệng khẽ gọi:
- Phong… Phong ca…
Cố gắng vươn người siết chặt lấy bàn tay lạnh giá của Toàn Phong, hai bàn tay đan chặt vào nhau, trong lòng A Tề đã mãn nguyện mà khẽ mỉm cười, ngay tức khắc cảnh tượng trước mắt dần dần tối sầm lại, những hình bóng thân thuộc dần rồi biến mất chỉ còn lại màn đêm bao trùm.
Ngay lập tức mưa ngừng rơi, mây tan bầu trời cũng sáng trở lại, những tia nắng đầu tiên hé lộ sau cơn mưa, ánh nắng chiếu rọi vào thi thể của A Tề và Toàn Phong, trong tay của A Tề và Toàn Phong đột nhiên xuất hiện một đoá hoa rất kỳ lạ.