Ả quỷ đồ đen đứng trên không trung cất tiếng.
- Long cư sĩ, gặp lại người quen sao không chào một tiếng vậy?
Long nhìn lên, thấy không có nét nào chứng tỏ là quen với ả, nhưng sao ả lại biết mình. Ả quỷ đồ đen như đọc được suy nghĩ của Long, nên lên tiếng
- Long Cư Sĩ đỉnh đỉnh đại danh, làm sao mà nhớ tới ta cho được.
Long thấy vậy nên hỏi
- Xin hỏi, vị này là ai, thật sự tôi không nhớ ra đã gặp ở đâu?
Ả quỷ nữ cười khằng khặc rồi nói.
- Ngươi chưa gặp mặt ta bao giờ thì lấy gì mà nhớ, chỉ có điều ta rất rành về ngượi. Chính ngươi là nguyên nhân, để lủ trọc đó tới phá tang tành cơ đồ, mà ta khổ công gầy dựng
Nói đến đây thì Long đã hiểu, ả này chính là thầy tà dạo nọ ở khu nhà nghỉ. Đúng là oan gia ngõ hẹp, vừa tới âm giới lại gặp ngay ả. Long biết lần này mình khó thoát, nên dù có bị đánh tan hồn cũng phải tử chiến với ả. Quan trọng hơn, phải tìm cách đưa Quỳnh Ngọc về dương gian.
- Thì ra ngươi là tên thầy tà dạo nọ. Chẳng phải ngươi bị đánh vào luân hồi rồi sao?
- Là số ta chưa tận, trong giây phút bánh xem luân hồi đưa tới địa ngục, ta đã dùng tuyệt chiêu kim thiền thoát xác. Dù mất hơn một nữa ma lực, nhưng sau cùng đã may mắn thoát nạn.
Vừa tính nói thêm, thì Long chợt nhớ tới lá linh phù màu tím, mà vị chân nhân già dạy Thông âm thuật, đã đưa cho mình trước khi cáo từ ra về. Long còn nhớ vị chân nhân ấy đã dặn “ Khi đối mặt với nguy cấp không còn đường lui, con hãy sử dụng linh phù này ứng phó”. Bây giờ đã tới lúc cần xử dụng rồi, liền rút linh phù màu tím cất trong ngực áo ra, đưa cho Quỳnh Ngọc.
Vừa thấy linh phù tím, ả thầy ta liền đánh ra một đòn mãnh liệt. Long hoản hồn đưa đoản đao lên đở, đòn đánh mạnh tới mức làm gảy đôi đoản đao, còn Long hai chân lún xuống đất sâu tới đầu gối. Quỳnh Ngọc thấy vậy hoảng hồn nắm tay Long la lên
- Chú! Chú sao rồi.
Long chỉ lắc đầu không trả lời, lấy tất cả Linh phù còn lại trong túi càn khôn ra, tung lên không đọc chú. Các linh phù hòa vào nhau, bay mấy vòng và biến thành một lớp màng bảo vệ màu xanh da trời, bao lấy hai người. Long được sự trợ giúp của Quỳnh Ngọc, khó khắn rút chân lên khỏi mặt đất. Ả quỷ đồ đen thấy vòng bảo vệ đó, liền hò hét kêu đám thuộc hạ tấn công.
- Nhanh tấn công toàn lực, đánh nát cái vòng đó, tránh cho tụi nó thừa cơ hội đào tẩu.
Đám thuộc hạ nhận lệnh, tung ra nhiều chưởng lực từ cao đánh xuống để phá tan cái vòng bảo vệ kia. Long nhìn Quỳnh Ngọc nói.
- Giờ chú không còn đủ sức để dẫn con thoát khỏi đây. Tranh thủ lúc tụi nó chưa phá được vòng bảo vệ, con dùng linh phù này, để kết nối với bảy ngọn đèn, mở ra cửa về dương gian
Quỳnh Ngọc, lắc đầu khóc
- Không, làm sao con bỏ lại một mình chú được chứ, nếu về thì hai chú cháu cùng về còn chết thì cùng chết thôi.
Long trừng mắt
- Không được, con phải nghe lời chú. Lập tức về dương gian, chú một mình thì còn có cơ hội trốn thoát, rồi tìm đường về sau. Con ở lại đây, thì hai chú cháu chỉ có con đường chết mà thôi!
Nói xong, Long dán linh phù tím lên ngực Quỳnh Ngọc, đọc chú. Một vần sáng từ linh phù tỏa ra bao lấy cô vô trong. Phía xa xa trên không trung, lần nữa hiện ra 7 ngọn đèn đang cháy rực rỡ. Long nhìn Quỳnh Ngọc, đưa tay lau nước mắt cho cô.
- Con theo 7 ngọn đèn kia, là có thể về dương gian. Nếu có kẻ nào cản trở, con chỉ việc quăng lá bùa chú cho khi nãy ra là được.
Quỳnh Ngọc nói trong nước mắt
- Chú, hãy về cùng con đi …...
Khi cô chưa nói hết câu, thì ánh sáng của linh phù màu tím đã bao phủ hoàn toàn lấy thân người, đưa Quỳnh Ngọc bay về phía 7 ngọn đèn trên không. Tên quỷ đồ đen trông thấy liền quát lên .
- Quỷ Minh, mau đuổi theo bắt con nhỏ kia lại.
Tên quỷ áo đỏ đứng phía dạ một tiếng, rồi tức tốc bay theo hướng Quỳnh Ngọc, nó tăng hết tốc độ để bắt cô. Các móng tay nhọn hoắc vương ra, tính chụp lấy chân Quỳnh Ngọc, nhưng tốc độ bay của nó không nhanh bằng linh phù, nên nó chưa kịp chạm tới người, thì cô đã tới chổ 7 ngọn đèn. Cánh cửa mờ ảo hiện ra đưa Quỳnh Ngọc xuyên qua bay về dương gian.
……
Hai chị em, Hà và Vy vẫn ngồi trong phòng thờ nhà Long, hồi hợp chờ đợi. Cả hai căng mắt lên canh chừng không cho mấy ngọn đèn tắt. Thời gian cứ nặng nề trôi qua, tới khi cây nhang chỉ còn lại một đoạn ngắn, mà chưa thấy dấu hiệu gì chứng tỏ Quỳnh Ngọc và Long trở về. Vy lo lắng lên tiếng
- Chị Hà ơi, sao tới giờ mà anh Long và bé Ngọc vẫn chưa về nữa, không biết có xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?
Hà cũng lo lắng như Vy, cô cũng chỉ biết lắc đầu.
- Chắc không sao đâu Vy. Anh Long pháp thuật cao cường, và còn đem theo nhiều pháp khí, bùa hộ thân nữa.
Nói xong, cả hai cô lại nhìn chằm chằm vô thân xác Long. Chợt tấm kiếng thông âm rung lên, một bóng trắng từ trong vọt ra. Vy lên tiếng
- Chị Hà nhìn kìa.
Hà cũng đang nhìn như Vy. Nhưng điều diễn ra phía sau, làm 2 cô nàng hét toáng lên, vì sau khi bóng trắng vọt ra, tiếp theo một gương mặt quỷ cũng lao ra theo, nhưng khi mặt quỷ vừa đưa ra khỏi tấm kiếng, hai lá linh phù Long dán trên kiếng phát sáng, kèm với tượng Kim Long, Bạch Hổ cùng lóe hào quang đánh cho tên quỷ kia văng ngược trở lại.
Khi cả hai kịp hoàng hồn, thì 7 ngọn đèn Long thắp trước tấm kính, đã tắt hết 4 ngọn. Vy và Hà hoảng hồn, Hà quay qua hỏi Vy
- Trời ơi đèn tắt rồi, không biết anh Long và cháu Ngọc sẽ ra sao nữa?
Vy chưa kịp trả lời, đã nghe tiếng Quỳnh Ngọc hét lên
- Chú ơi………..
Thấy Quỳnh Ngọc bị tên quỷ áo đỏ rượt theo, Long muốn giúp cũng không giúp được, anh chỉ biết cầu trời cho cô sẽ thoát về được dương gian. Lúc nhìn thấy Quỳnh Ngọc đã an toàn lướt qua cánh cửa dẫn về dương gian, thì tảng đá trong lòng anh đã hoàn toàn buông xuống. Vì anh tin rằng, tên quỷ áo đỏ không thể nào thoát ra khỏi tấm kính đã được trấn linh phù, và có Kim Long, Bạch Hổ toạn trấn bên ngoài.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của anh, tên Quỷ áo đỏ vừa chạm vào cánh cửa về dương gian, liền bị đánh cho văng ngược trở lại, trúng đòn đó nhìn hắn khốn khổ vô cùng, có lẽ đã bị thương không nhẹ. Tới giờ, mọi lo lắng trong lòng đã không còn nữa, anh bình thản đối đám quỷ ma trước mặt, dẫu có phải chết cũng phải tử chiến một trận với chúng.
Bưng hồ lô, uống cạn chút nước củng lộ còn xót lại trong bình, một tay nắm đoản đao mộc hóa thạch đã bị gãy, một tay lại lấy hết số kim sa sau cùng ra. Quán tưởng mấy đạo phù trừ tà, chuẩn bị tử chiến với đám ma quỷ ngoài kia. Vì anh biết, vòng bảo vệ cũng không còn chịu được bao lâu nữa, dưới các đòn tấn công mạnh bạo của đám ma quỷ này.
Long quyết tâm dù chết, cũng phải kéo theo vài tên chết cùng, để ngăn chúng lên nhân gian tác quái, anh nhắm vào tên quỷ áo đỏ đứng gần nhất, vì xem ra trong 5 con quỷ áo đỏ bên ngoài thì tên này thực lực yếu nhất, bởi nó chưa có răng nanh. Khi vòng bảo vệ vừa bị đánh vỡ, Long tập trung linh lực phun đạo linh phù quán tưởng nảy giờ, thẳng vô tên quỷ áo đỏ chưa mọc răng nanh, đồng thời nắm kim sa còn lại củng hất mạnh tới nó.
Tung người bay lên đâm mạnh đoản đao vào vị trí tim của con quỷ. Số tên này tính ra cũng vô cùng đen đủi, chỉ vì muốn lập công với ả quỷ đồ đen, lại khinh địch nên nó hoàn toàn không kịp phản ứng, trúng liên tiếp 3 đòn dốc toàn lực của Long. Con quỷ chỉ kịp hét lên đau đớn trước khi tan biến hoàn toàn, ả quỷ đồ đen cũng khinh địch, nên không kịp ra tay ngăn cản Long.
- Long cư sĩ, gặp lại người quen sao không chào một tiếng vậy?
Long nhìn lên, thấy không có nét nào chứng tỏ là quen với ả, nhưng sao ả lại biết mình. Ả quỷ đồ đen như đọc được suy nghĩ của Long, nên lên tiếng
- Long Cư Sĩ đỉnh đỉnh đại danh, làm sao mà nhớ tới ta cho được.
Long thấy vậy nên hỏi
- Xin hỏi, vị này là ai, thật sự tôi không nhớ ra đã gặp ở đâu?
Ả quỷ nữ cười khằng khặc rồi nói.
- Ngươi chưa gặp mặt ta bao giờ thì lấy gì mà nhớ, chỉ có điều ta rất rành về ngượi. Chính ngươi là nguyên nhân, để lủ trọc đó tới phá tang tành cơ đồ, mà ta khổ công gầy dựng
Nói đến đây thì Long đã hiểu, ả này chính là thầy tà dạo nọ ở khu nhà nghỉ. Đúng là oan gia ngõ hẹp, vừa tới âm giới lại gặp ngay ả. Long biết lần này mình khó thoát, nên dù có bị đánh tan hồn cũng phải tử chiến với ả. Quan trọng hơn, phải tìm cách đưa Quỳnh Ngọc về dương gian.
- Thì ra ngươi là tên thầy tà dạo nọ. Chẳng phải ngươi bị đánh vào luân hồi rồi sao?
- Là số ta chưa tận, trong giây phút bánh xem luân hồi đưa tới địa ngục, ta đã dùng tuyệt chiêu kim thiền thoát xác. Dù mất hơn một nữa ma lực, nhưng sau cùng đã may mắn thoát nạn.
Vừa tính nói thêm, thì Long chợt nhớ tới lá linh phù màu tím, mà vị chân nhân già dạy Thông âm thuật, đã đưa cho mình trước khi cáo từ ra về. Long còn nhớ vị chân nhân ấy đã dặn “ Khi đối mặt với nguy cấp không còn đường lui, con hãy sử dụng linh phù này ứng phó”. Bây giờ đã tới lúc cần xử dụng rồi, liền rút linh phù màu tím cất trong ngực áo ra, đưa cho Quỳnh Ngọc.
Vừa thấy linh phù tím, ả thầy ta liền đánh ra một đòn mãnh liệt. Long hoản hồn đưa đoản đao lên đở, đòn đánh mạnh tới mức làm gảy đôi đoản đao, còn Long hai chân lún xuống đất sâu tới đầu gối. Quỳnh Ngọc thấy vậy hoảng hồn nắm tay Long la lên
- Chú! Chú sao rồi.
Long chỉ lắc đầu không trả lời, lấy tất cả Linh phù còn lại trong túi càn khôn ra, tung lên không đọc chú. Các linh phù hòa vào nhau, bay mấy vòng và biến thành một lớp màng bảo vệ màu xanh da trời, bao lấy hai người. Long được sự trợ giúp của Quỳnh Ngọc, khó khắn rút chân lên khỏi mặt đất. Ả quỷ đồ đen thấy vòng bảo vệ đó, liền hò hét kêu đám thuộc hạ tấn công.
- Nhanh tấn công toàn lực, đánh nát cái vòng đó, tránh cho tụi nó thừa cơ hội đào tẩu.
Đám thuộc hạ nhận lệnh, tung ra nhiều chưởng lực từ cao đánh xuống để phá tan cái vòng bảo vệ kia. Long nhìn Quỳnh Ngọc nói.
- Giờ chú không còn đủ sức để dẫn con thoát khỏi đây. Tranh thủ lúc tụi nó chưa phá được vòng bảo vệ, con dùng linh phù này, để kết nối với bảy ngọn đèn, mở ra cửa về dương gian
Quỳnh Ngọc, lắc đầu khóc
- Không, làm sao con bỏ lại một mình chú được chứ, nếu về thì hai chú cháu cùng về còn chết thì cùng chết thôi.
Long trừng mắt
- Không được, con phải nghe lời chú. Lập tức về dương gian, chú một mình thì còn có cơ hội trốn thoát, rồi tìm đường về sau. Con ở lại đây, thì hai chú cháu chỉ có con đường chết mà thôi!
Nói xong, Long dán linh phù tím lên ngực Quỳnh Ngọc, đọc chú. Một vần sáng từ linh phù tỏa ra bao lấy cô vô trong. Phía xa xa trên không trung, lần nữa hiện ra 7 ngọn đèn đang cháy rực rỡ. Long nhìn Quỳnh Ngọc, đưa tay lau nước mắt cho cô.
- Con theo 7 ngọn đèn kia, là có thể về dương gian. Nếu có kẻ nào cản trở, con chỉ việc quăng lá bùa chú cho khi nãy ra là được.
Quỳnh Ngọc nói trong nước mắt
- Chú, hãy về cùng con đi …...
Khi cô chưa nói hết câu, thì ánh sáng của linh phù màu tím đã bao phủ hoàn toàn lấy thân người, đưa Quỳnh Ngọc bay về phía 7 ngọn đèn trên không. Tên quỷ đồ đen trông thấy liền quát lên .
- Quỷ Minh, mau đuổi theo bắt con nhỏ kia lại.
Tên quỷ áo đỏ đứng phía dạ một tiếng, rồi tức tốc bay theo hướng Quỳnh Ngọc, nó tăng hết tốc độ để bắt cô. Các móng tay nhọn hoắc vương ra, tính chụp lấy chân Quỳnh Ngọc, nhưng tốc độ bay của nó không nhanh bằng linh phù, nên nó chưa kịp chạm tới người, thì cô đã tới chổ 7 ngọn đèn. Cánh cửa mờ ảo hiện ra đưa Quỳnh Ngọc xuyên qua bay về dương gian.
……
Hai chị em, Hà và Vy vẫn ngồi trong phòng thờ nhà Long, hồi hợp chờ đợi. Cả hai căng mắt lên canh chừng không cho mấy ngọn đèn tắt. Thời gian cứ nặng nề trôi qua, tới khi cây nhang chỉ còn lại một đoạn ngắn, mà chưa thấy dấu hiệu gì chứng tỏ Quỳnh Ngọc và Long trở về. Vy lo lắng lên tiếng
- Chị Hà ơi, sao tới giờ mà anh Long và bé Ngọc vẫn chưa về nữa, không biết có xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?
Hà cũng lo lắng như Vy, cô cũng chỉ biết lắc đầu.
- Chắc không sao đâu Vy. Anh Long pháp thuật cao cường, và còn đem theo nhiều pháp khí, bùa hộ thân nữa.
Nói xong, cả hai cô lại nhìn chằm chằm vô thân xác Long. Chợt tấm kiếng thông âm rung lên, một bóng trắng từ trong vọt ra. Vy lên tiếng
- Chị Hà nhìn kìa.
Hà cũng đang nhìn như Vy. Nhưng điều diễn ra phía sau, làm 2 cô nàng hét toáng lên, vì sau khi bóng trắng vọt ra, tiếp theo một gương mặt quỷ cũng lao ra theo, nhưng khi mặt quỷ vừa đưa ra khỏi tấm kiếng, hai lá linh phù Long dán trên kiếng phát sáng, kèm với tượng Kim Long, Bạch Hổ cùng lóe hào quang đánh cho tên quỷ kia văng ngược trở lại.
Khi cả hai kịp hoàng hồn, thì 7 ngọn đèn Long thắp trước tấm kính, đã tắt hết 4 ngọn. Vy và Hà hoảng hồn, Hà quay qua hỏi Vy
- Trời ơi đèn tắt rồi, không biết anh Long và cháu Ngọc sẽ ra sao nữa?
Vy chưa kịp trả lời, đã nghe tiếng Quỳnh Ngọc hét lên
- Chú ơi………..
Thấy Quỳnh Ngọc bị tên quỷ áo đỏ rượt theo, Long muốn giúp cũng không giúp được, anh chỉ biết cầu trời cho cô sẽ thoát về được dương gian. Lúc nhìn thấy Quỳnh Ngọc đã an toàn lướt qua cánh cửa dẫn về dương gian, thì tảng đá trong lòng anh đã hoàn toàn buông xuống. Vì anh tin rằng, tên quỷ áo đỏ không thể nào thoát ra khỏi tấm kính đã được trấn linh phù, và có Kim Long, Bạch Hổ toạn trấn bên ngoài.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của anh, tên Quỷ áo đỏ vừa chạm vào cánh cửa về dương gian, liền bị đánh cho văng ngược trở lại, trúng đòn đó nhìn hắn khốn khổ vô cùng, có lẽ đã bị thương không nhẹ. Tới giờ, mọi lo lắng trong lòng đã không còn nữa, anh bình thản đối đám quỷ ma trước mặt, dẫu có phải chết cũng phải tử chiến một trận với chúng.
Bưng hồ lô, uống cạn chút nước củng lộ còn xót lại trong bình, một tay nắm đoản đao mộc hóa thạch đã bị gãy, một tay lại lấy hết số kim sa sau cùng ra. Quán tưởng mấy đạo phù trừ tà, chuẩn bị tử chiến với đám ma quỷ ngoài kia. Vì anh biết, vòng bảo vệ cũng không còn chịu được bao lâu nữa, dưới các đòn tấn công mạnh bạo của đám ma quỷ này.
Long quyết tâm dù chết, cũng phải kéo theo vài tên chết cùng, để ngăn chúng lên nhân gian tác quái, anh nhắm vào tên quỷ áo đỏ đứng gần nhất, vì xem ra trong 5 con quỷ áo đỏ bên ngoài thì tên này thực lực yếu nhất, bởi nó chưa có răng nanh. Khi vòng bảo vệ vừa bị đánh vỡ, Long tập trung linh lực phun đạo linh phù quán tưởng nảy giờ, thẳng vô tên quỷ áo đỏ chưa mọc răng nanh, đồng thời nắm kim sa còn lại củng hất mạnh tới nó.
Tung người bay lên đâm mạnh đoản đao vào vị trí tim của con quỷ. Số tên này tính ra cũng vô cùng đen đủi, chỉ vì muốn lập công với ả quỷ đồ đen, lại khinh địch nên nó hoàn toàn không kịp phản ứng, trúng liên tiếp 3 đòn dốc toàn lực của Long. Con quỷ chỉ kịp hét lên đau đớn trước khi tan biến hoàn toàn, ả quỷ đồ đen cũng khinh địch, nên không kịp ra tay ngăn cản Long.