Huyền Tiên vui vẻ nhận lời, nhân dịp hôm nay là ngày thích hợp cho việc thượng thờ, nên cô và Tịnh nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ phẩm vật để cúng. Có điều cô thấy làm lạ, bởi mấy năm qua Tịnh được tên thầy tà đó dạy phép gì, tại sao đã học tà pháp mấy năm mà còn sợ ma quỷ đến nỗi xỉu mấy lần như vậy. Có điều, ai cũng có bí mật riêng, nếu Tịnh đã không kể thì Huyền Tiên cũng không hỏi tới.
Hai người bày biện lễ vật ra và làm Lễ, đến trưa thì mọi việc đã hoàn thành, Tịnh giờ đây cũng cảm nhân được tịnh thất của mình đã ấm áp và có linh khí chứ không lạnh lẽo âm u như bấy lâu nay. Lúc ngồi ăn cơm trưa, Trịnh Chánh chỉ lặng lẽ ăn mà không nói gì nhiều, thái độ của ông ta khiến Huyền Tiên và cả Tịnh thấy rất lạ, bởi thường ngày Trịnh Chánh rất hay nói, vậy mà hôm nay cứ ngồi im lặng ăm cơm, nếu có hỏi tới cũng chỉ trả lời qua loa rồi tiếp tục ăn. Thấy hai người nhìn mình với vẻ hoài nghi, Trịnh Chánh cười gượng gạo nói.
- Hôm qua đi cả ngày nên trong người hơi mệt, hơn nữa lúc tối do lạ chổ ngủ không được, cứ nằm theo thức cả đêm mãi đến gần sáng mới ngủ được tí, thành ra giờ người cứ cả người bần thần
Buổi cơm kết thúc, ba người ngồi uống nước trà trò chuyện thì ngoài rào có tiếng gọi, Tịnh ra mở cửa, sau khi người kia tự giới thiệu, mới biết đó là chàng tài xế hôm chở Huyền Tiên và Trịnh Chánh tới. Thấy Hùng Phi bước vô, Trịnh Chánh liền lên tiếng
- A, Hùng Phi đấy à, con vào đây ngồi uống nước với thầy.
Hùng Phi ngồi xuống bàn, đối diện Trịnh Chánh và Huyền Tiên, nhận tách trà từ tay Trịnh Chánh, hớp một ngụm, chưa kịp lên tiếng thì Trịnh Chánh đã lên tiếng trước.
- Hôm qua vì trời tối thầy không để ý, hôm nay mới có dịp nhìn kỹ, sắc diện con không tốt, cả gương mặt tối đen, chắc chắn gần đây con cùng gia đình có chuyện không may mắn, và nhà cửa có nhiều chuyện không ổn phải không.
Hùng Phi giật mình, bởi chưa kịp nói gì hết mà Trịnh Chánh đã tuông ra một tràng, đúng những gì anh gặp gần đây, nên vội vã quay sang gật đầu lia lịa nói với Trịnh Chánh và Huyền Tiên.
- Dạ không giấu gì thầy và cô, không biết vì sao từ đợt mua căn nhà mới bên này, dọn vô ở một thời gian thì đủ thứ chuyện xảy ra với con và gia đình, tối hôm qua chứng kiến thầy và cô trừ ma nên mạo muội tới xin giúp đỡ cho nhà con, chứ kéo dài kiểu này thì chắc con chết quá
Trịnh Chánh đạo mạo, bưng tách trà lên hớp một ngụm rồi chầm chầm đặt tách xuống hỏi Hùng Phi
- Vậy chớ nhà con bị cái gì, kể thầy nghe. Có biết rỏ nguồn cơ sự việc thì mới giúp được, chớ nói khơi khơi như vậy muốn giúp cũng khó lắm.
Hùng Phi vôi vàng kể lại
- Dạ, mọi chuyện xảy ra sau khi tụi con mua lại căn nhà của một cặp vợ chồng nọ, thấy họ bán rẻ nên tụi con lấy tiền dành dụm với mượn gia đình bên vợ thêm một ít rồi mua nó.
“ Khi cả gia đình Hùng Phi dọn về ngôi nhà mới, mọi thành viên gồm ba mẹ anh, hai vợ chồng Hùng Phi và hai đứa con. Họ vô ở chưa được mấy ngày, thì đứa con lớn trong khi đang ngủ, bổng nhiên khóc thét lên giữa đêm, làm cả gia đình giật mình tỉnh giấc, mọi người hỏi chuyện gì, đứa nhỏ sợ hải chỉ xuống bếp nói với giọng run sợ.
- Chú kia, đuổi… đuổi mình đi
Hùng Phi nghe vậy tưởng ăn trộm lẻm vô nhà, vội nhảy xuống giường, chạy thẳng xuống bếp coi thì không thấy gì, nên anh quay lại nói với đứa con ngủ đi vì chỉ nằm mơ chứ không có ai dưới bếp hết. Thế rồi từ ngày hôm đó, hai đứa nhỏ thường xuyên bị một người đàn ông nữa đêm tới đuổi đi, ban đầu Hùng Phi không tin, anh la mấy hai nhỏ vì cứ coi phim cho nhiều rồi tối ngủ mơ tùm lum.
Và ngay đêm hôm đó, khi đang ngủ ngon thì một người đàn ông mặt mũi bặm trợn tới ngồi lên ngực, hắn ta cười khằng khặc làm Hùng Phi sợ quyếu lưởi không kêu la, cũng không cục cựa được. Ngồi một lúc có vẻ chán, hắn ta đứng lên bỏ đi và không quên hăm dọa một câu
- Tụi mày, còn không dọn đi thì đừng trách tao
Biết là căn nhà mình đang ở không sạch sẽ, nên ngay sáng hôm sau Hùng Phi lân la sang hỏi hàng xóm dò hỏi. Thì được chú tám hàng xóm cho hay, cách đây vài năm chủ nhân ngôi nhà đó là cặp vợ chồng đứng tuổi, hai người nọ lấy nhau hơn chục năm mà chưa có con cái, vì vậy họ cứ hay cải nhau, thậm chí đánh nhau tới u đầu mẻ trán. Cho tới bữa đó, chị vợ lại bị chồng chửi, trong lúc giận đã dùng dao gọt trái cây đâm một cái ngay cổ chồng.
Anh chồng lăng ra chết tại chổ, người vợ sợ quá đâm đầu vô tường tự tử, cũng may hàng xóm phát hiện và chở đi bệnh viện, rồi từ đó chị ta trở thành người điên luôn. Căn nhà này được mẹ của ông chồng lấy lại, bán cho người bà con xa, nhưng mấy người kia dòn vô được mấy ngày thì trao bảng bán nhà, từ đó căn nhà kia không ai ở được. Sau khi biết câu chuyện trên, Hùng Phi càng lo lắng hơn nên về bàn với vợ và ba mẹ mình. Nghe xong, mẹ anh ta tiết lộ một chuyện càng làm Hùng Phi thêm hoang mang.
- Số là bữa sáng hôm nọ, khi đang lui cui nấu cơm, bổng nhiên bà thấy có người đứng sau lưng thổi một làng hơi vô gáy lạnh ngắt, lúc đó bà ta còn tưởng ông chồng ghẹo mình nhưng khi quay lại chẳng thấy ai. Một lần khác, sau khi nấu cơm xong bà tắt bếp khóa gas, đang lui cui dọn đồ ăn ra bổng nhiên cái bếp nổi lửa trở lại, bà tưởng hồi nãy mình quên nên bước tới tắt bếp và đưa tay định khóa gas, thì kỳ lạ gas vẫn còn đang khóa chưa hề mở, kiểm tra thấy nút van không hề bị lờn hay rò rỉ gas.
Ba của Hùng Phi, cũng tiếp lời vợ mình.
- Hôm đó vợ chồng con đi làm chưa về, hai đứa nhỏ thì ngủ từ sớm, ba và mẹ mày đang coi tivi thì nghe chén dĩa khua dưới bếp loảng xoảng, tao mới đi xuống coi là gì, tới nơi không thấy gì nên quay lên, vừa lên tới trên lại nghe nồi niu khua lổn xổn. Thấy chuyện hơi kỳ lạ, tao với bả cùng lẻn xuống rình coi là cái giống gì, thì thấy mấy cái nồi không ai đụng chạm tới mà tự nhiên chạy tới chạy lui. Tụi tao sợ quá, khấn vái một hồi nó mới ngùng lại
Hùng Phi càng nghe càng sợ hơn, nhưng cũng còn hên vợ anh chưa bị nhát, nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị phá tan bởi chị vợ lên tiếng.
- Hôm bữa em tắm xong, lúc mở cửa bước ra, tự nhiên cái của đóng rầm lại rồi như có ai đó kéo từ ngoài không sao mở ra được, em kéo hoài không được nên lên tiếng kêu, lúc đó nghe tiếng mẹ từ trên nhà trả lời, bổng nhiên cái cửa tự động mở ra. Lần sau lúc đi ngang qua cái kiếng trong phòng mình, tự nhiên thấy có một người mặt đồ trắng đứng trong đó, quay lại nhìn kỹ thì bóng đó đã biến mất.
Kể từ hôm đó, gia đình Hùng Phi thường xuyên mua bánh trái, nhanh đèn, giấy tiền về cúng, cầu xinh vong nọ đừng phá gia đình mình nữa. Từ ngày đó họ ít bị phá hơn, chỉ lâu lâu trong nhà đột nhiên có vài tiếng động lạ hoặc thấy cái bóng của một người đàn ông lướt qua rồi thôi. Và bắt đầu chừng hai tháng nay, mấy hiện tượng đó lại diễn ra thường xuyên hơn, có khi còn nghe tiếng của một người lạ, còn người nhà thì bệnh liên miên, người này chưa hết đã tới người kia, nhẹ thì cảm sốt nhứt đầu, nặng hơn tự nhiên bị xỉu đưa vô bệnh viện lại khỏe re như không có chuyện gì”
Trịnh Chánh ra vẻ đăm chiu, chú ý nghe câu chuyện của Hùng Phi, ông ta chưa kịp lên tiếng thì Hùng Phi đã nói tiếp
- Còn có một chuyện nữa, không biết có liên quan hay không, từ lúc con dọn về nhà này tới giờ đêm nào cũng nghe tiếng chó tru rú hoặc sủa inh ỏi khắp nơi, có lúc nghe ngoài cửa có lúc nghe bên hông nhà, lúc lại nghe đằng sau, nhiều khi thì nghe từ xa vọng lại. Mà cả xóm của con, đâu có nhà nào nuôi chó. À, có chăng là chó ở quán thịt cầy đối diện mới có chó thôi, nhưng tụi chó đó bị nhôt trong chuồng thì làm sao chạy ra ngoài được
Đến giờ Trịnh Chánh mới lên tiếng
- Con nói thế, là thầy đã nắm phần nào rồi, giờ chở thầy qua nhà con xem tình hình cụ thể rồi mới xử lý triệt để được
Nghe Trịnh Chánh nói vậy, Hùng Phi quay qua nhìn Huyền Tiên, anh ta ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng.
- Con cũng muốn mời cô Huyền Tiên đến nhà cùng với thấy Chánh luôn, vợ con cũng mong được gặp cô.
Huyền Tiên liền vui vẻ nhận lời, không ai để ý Trịnh Tránh nét mặt đang hảnh diện, bổng chuyển qua khó chịu, nhưng ông ta cũng không có lên tiếng phản đối. Hai người vô phòng chuẩn bị đồ nghề, rồi theo chân Hùng Phi ra xe để qua nhà anh ta, trên đường đi Trịnh Chánh không nói chuyện, ông ta nhắm mắt dưỡng thần để chuẩn bị cho trận chiến sắp tới. Huyền Tiên thấy vậy cũng giữ yên lặng, không dám nói chuyện làm phiền người đồng đạo.
Con đường từ tịnh thất tới nhà Hùng Phi cũng không quá xa, đi xe chỉ mất chừng mười phút đã đến nơi, có điều đường vô nhà anh ta đang được sửa lại nên lòi lõm khó chạy xe vô, Hùng Phi hỏi ý Trịnh Chánh và Huyền Tiên
- Dạ thầy, cô ơi đoạn đường từ đây vô tới nhà còn chừng hai trăm thước, nhưng do đang sửa nên nấp mô rất khó đi xe, vậy thầy cô chịu khó đi bộ vô dùm con được không.
Hai người bày biện lễ vật ra và làm Lễ, đến trưa thì mọi việc đã hoàn thành, Tịnh giờ đây cũng cảm nhân được tịnh thất của mình đã ấm áp và có linh khí chứ không lạnh lẽo âm u như bấy lâu nay. Lúc ngồi ăn cơm trưa, Trịnh Chánh chỉ lặng lẽ ăn mà không nói gì nhiều, thái độ của ông ta khiến Huyền Tiên và cả Tịnh thấy rất lạ, bởi thường ngày Trịnh Chánh rất hay nói, vậy mà hôm nay cứ ngồi im lặng ăm cơm, nếu có hỏi tới cũng chỉ trả lời qua loa rồi tiếp tục ăn. Thấy hai người nhìn mình với vẻ hoài nghi, Trịnh Chánh cười gượng gạo nói.
- Hôm qua đi cả ngày nên trong người hơi mệt, hơn nữa lúc tối do lạ chổ ngủ không được, cứ nằm theo thức cả đêm mãi đến gần sáng mới ngủ được tí, thành ra giờ người cứ cả người bần thần
Buổi cơm kết thúc, ba người ngồi uống nước trà trò chuyện thì ngoài rào có tiếng gọi, Tịnh ra mở cửa, sau khi người kia tự giới thiệu, mới biết đó là chàng tài xế hôm chở Huyền Tiên và Trịnh Chánh tới. Thấy Hùng Phi bước vô, Trịnh Chánh liền lên tiếng
- A, Hùng Phi đấy à, con vào đây ngồi uống nước với thầy.
Hùng Phi ngồi xuống bàn, đối diện Trịnh Chánh và Huyền Tiên, nhận tách trà từ tay Trịnh Chánh, hớp một ngụm, chưa kịp lên tiếng thì Trịnh Chánh đã lên tiếng trước.
- Hôm qua vì trời tối thầy không để ý, hôm nay mới có dịp nhìn kỹ, sắc diện con không tốt, cả gương mặt tối đen, chắc chắn gần đây con cùng gia đình có chuyện không may mắn, và nhà cửa có nhiều chuyện không ổn phải không.
Hùng Phi giật mình, bởi chưa kịp nói gì hết mà Trịnh Chánh đã tuông ra một tràng, đúng những gì anh gặp gần đây, nên vội vã quay sang gật đầu lia lịa nói với Trịnh Chánh và Huyền Tiên.
- Dạ không giấu gì thầy và cô, không biết vì sao từ đợt mua căn nhà mới bên này, dọn vô ở một thời gian thì đủ thứ chuyện xảy ra với con và gia đình, tối hôm qua chứng kiến thầy và cô trừ ma nên mạo muội tới xin giúp đỡ cho nhà con, chứ kéo dài kiểu này thì chắc con chết quá
Trịnh Chánh đạo mạo, bưng tách trà lên hớp một ngụm rồi chầm chầm đặt tách xuống hỏi Hùng Phi
- Vậy chớ nhà con bị cái gì, kể thầy nghe. Có biết rỏ nguồn cơ sự việc thì mới giúp được, chớ nói khơi khơi như vậy muốn giúp cũng khó lắm.
Hùng Phi vôi vàng kể lại
- Dạ, mọi chuyện xảy ra sau khi tụi con mua lại căn nhà của một cặp vợ chồng nọ, thấy họ bán rẻ nên tụi con lấy tiền dành dụm với mượn gia đình bên vợ thêm một ít rồi mua nó.
“ Khi cả gia đình Hùng Phi dọn về ngôi nhà mới, mọi thành viên gồm ba mẹ anh, hai vợ chồng Hùng Phi và hai đứa con. Họ vô ở chưa được mấy ngày, thì đứa con lớn trong khi đang ngủ, bổng nhiên khóc thét lên giữa đêm, làm cả gia đình giật mình tỉnh giấc, mọi người hỏi chuyện gì, đứa nhỏ sợ hải chỉ xuống bếp nói với giọng run sợ.
- Chú kia, đuổi… đuổi mình đi
Hùng Phi nghe vậy tưởng ăn trộm lẻm vô nhà, vội nhảy xuống giường, chạy thẳng xuống bếp coi thì không thấy gì, nên anh quay lại nói với đứa con ngủ đi vì chỉ nằm mơ chứ không có ai dưới bếp hết. Thế rồi từ ngày hôm đó, hai đứa nhỏ thường xuyên bị một người đàn ông nữa đêm tới đuổi đi, ban đầu Hùng Phi không tin, anh la mấy hai nhỏ vì cứ coi phim cho nhiều rồi tối ngủ mơ tùm lum.
Và ngay đêm hôm đó, khi đang ngủ ngon thì một người đàn ông mặt mũi bặm trợn tới ngồi lên ngực, hắn ta cười khằng khặc làm Hùng Phi sợ quyếu lưởi không kêu la, cũng không cục cựa được. Ngồi một lúc có vẻ chán, hắn ta đứng lên bỏ đi và không quên hăm dọa một câu
- Tụi mày, còn không dọn đi thì đừng trách tao
Biết là căn nhà mình đang ở không sạch sẽ, nên ngay sáng hôm sau Hùng Phi lân la sang hỏi hàng xóm dò hỏi. Thì được chú tám hàng xóm cho hay, cách đây vài năm chủ nhân ngôi nhà đó là cặp vợ chồng đứng tuổi, hai người nọ lấy nhau hơn chục năm mà chưa có con cái, vì vậy họ cứ hay cải nhau, thậm chí đánh nhau tới u đầu mẻ trán. Cho tới bữa đó, chị vợ lại bị chồng chửi, trong lúc giận đã dùng dao gọt trái cây đâm một cái ngay cổ chồng.
Anh chồng lăng ra chết tại chổ, người vợ sợ quá đâm đầu vô tường tự tử, cũng may hàng xóm phát hiện và chở đi bệnh viện, rồi từ đó chị ta trở thành người điên luôn. Căn nhà này được mẹ của ông chồng lấy lại, bán cho người bà con xa, nhưng mấy người kia dòn vô được mấy ngày thì trao bảng bán nhà, từ đó căn nhà kia không ai ở được. Sau khi biết câu chuyện trên, Hùng Phi càng lo lắng hơn nên về bàn với vợ và ba mẹ mình. Nghe xong, mẹ anh ta tiết lộ một chuyện càng làm Hùng Phi thêm hoang mang.
- Số là bữa sáng hôm nọ, khi đang lui cui nấu cơm, bổng nhiên bà thấy có người đứng sau lưng thổi một làng hơi vô gáy lạnh ngắt, lúc đó bà ta còn tưởng ông chồng ghẹo mình nhưng khi quay lại chẳng thấy ai. Một lần khác, sau khi nấu cơm xong bà tắt bếp khóa gas, đang lui cui dọn đồ ăn ra bổng nhiên cái bếp nổi lửa trở lại, bà tưởng hồi nãy mình quên nên bước tới tắt bếp và đưa tay định khóa gas, thì kỳ lạ gas vẫn còn đang khóa chưa hề mở, kiểm tra thấy nút van không hề bị lờn hay rò rỉ gas.
Ba của Hùng Phi, cũng tiếp lời vợ mình.
- Hôm đó vợ chồng con đi làm chưa về, hai đứa nhỏ thì ngủ từ sớm, ba và mẹ mày đang coi tivi thì nghe chén dĩa khua dưới bếp loảng xoảng, tao mới đi xuống coi là gì, tới nơi không thấy gì nên quay lên, vừa lên tới trên lại nghe nồi niu khua lổn xổn. Thấy chuyện hơi kỳ lạ, tao với bả cùng lẻn xuống rình coi là cái giống gì, thì thấy mấy cái nồi không ai đụng chạm tới mà tự nhiên chạy tới chạy lui. Tụi tao sợ quá, khấn vái một hồi nó mới ngùng lại
Hùng Phi càng nghe càng sợ hơn, nhưng cũng còn hên vợ anh chưa bị nhát, nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị phá tan bởi chị vợ lên tiếng.
- Hôm bữa em tắm xong, lúc mở cửa bước ra, tự nhiên cái của đóng rầm lại rồi như có ai đó kéo từ ngoài không sao mở ra được, em kéo hoài không được nên lên tiếng kêu, lúc đó nghe tiếng mẹ từ trên nhà trả lời, bổng nhiên cái cửa tự động mở ra. Lần sau lúc đi ngang qua cái kiếng trong phòng mình, tự nhiên thấy có một người mặt đồ trắng đứng trong đó, quay lại nhìn kỹ thì bóng đó đã biến mất.
Kể từ hôm đó, gia đình Hùng Phi thường xuyên mua bánh trái, nhanh đèn, giấy tiền về cúng, cầu xinh vong nọ đừng phá gia đình mình nữa. Từ ngày đó họ ít bị phá hơn, chỉ lâu lâu trong nhà đột nhiên có vài tiếng động lạ hoặc thấy cái bóng của một người đàn ông lướt qua rồi thôi. Và bắt đầu chừng hai tháng nay, mấy hiện tượng đó lại diễn ra thường xuyên hơn, có khi còn nghe tiếng của một người lạ, còn người nhà thì bệnh liên miên, người này chưa hết đã tới người kia, nhẹ thì cảm sốt nhứt đầu, nặng hơn tự nhiên bị xỉu đưa vô bệnh viện lại khỏe re như không có chuyện gì”
Trịnh Chánh ra vẻ đăm chiu, chú ý nghe câu chuyện của Hùng Phi, ông ta chưa kịp lên tiếng thì Hùng Phi đã nói tiếp
- Còn có một chuyện nữa, không biết có liên quan hay không, từ lúc con dọn về nhà này tới giờ đêm nào cũng nghe tiếng chó tru rú hoặc sủa inh ỏi khắp nơi, có lúc nghe ngoài cửa có lúc nghe bên hông nhà, lúc lại nghe đằng sau, nhiều khi thì nghe từ xa vọng lại. Mà cả xóm của con, đâu có nhà nào nuôi chó. À, có chăng là chó ở quán thịt cầy đối diện mới có chó thôi, nhưng tụi chó đó bị nhôt trong chuồng thì làm sao chạy ra ngoài được
Đến giờ Trịnh Chánh mới lên tiếng
- Con nói thế, là thầy đã nắm phần nào rồi, giờ chở thầy qua nhà con xem tình hình cụ thể rồi mới xử lý triệt để được
Nghe Trịnh Chánh nói vậy, Hùng Phi quay qua nhìn Huyền Tiên, anh ta ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng.
- Con cũng muốn mời cô Huyền Tiên đến nhà cùng với thấy Chánh luôn, vợ con cũng mong được gặp cô.
Huyền Tiên liền vui vẻ nhận lời, không ai để ý Trịnh Tránh nét mặt đang hảnh diện, bổng chuyển qua khó chịu, nhưng ông ta cũng không có lên tiếng phản đối. Hai người vô phòng chuẩn bị đồ nghề, rồi theo chân Hùng Phi ra xe để qua nhà anh ta, trên đường đi Trịnh Chánh không nói chuyện, ông ta nhắm mắt dưỡng thần để chuẩn bị cho trận chiến sắp tới. Huyền Tiên thấy vậy cũng giữ yên lặng, không dám nói chuyện làm phiền người đồng đạo.
Con đường từ tịnh thất tới nhà Hùng Phi cũng không quá xa, đi xe chỉ mất chừng mười phút đã đến nơi, có điều đường vô nhà anh ta đang được sửa lại nên lòi lõm khó chạy xe vô, Hùng Phi hỏi ý Trịnh Chánh và Huyền Tiên
- Dạ thầy, cô ơi đoạn đường từ đây vô tới nhà còn chừng hai trăm thước, nhưng do đang sửa nên nấp mô rất khó đi xe, vậy thầy cô chịu khó đi bộ vô dùm con được không.