Mục lục
PHÁP SƯ TRUYỀN THỪA - Lê Hoàng Nghĩa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngước nhìn bầu trời đang ngã về chiều, Long lên tiếng

- Trời đã gần chạng vạng rồi, giờ quay lại cũng không được mà đi tiếp cũng không xong, anh nghĩ mình tìm chổ ở lại rồi mai kiếm tiếp

Hà tán thành cái rụp

- Dạ, quyết định như vậy đi anh, chứ em với hà mõi rã rời luôn rồi

Vậy là mọi vất vả đều thuộc về người đàn ông duy nhất này, vừa phải khiên vác mấy cái ba lo cho cả ba, mà còn phải kè theo hai cô gái này bởi họ qua mõi rồi. Cũng hên, người tốt thì trời thương, sau cùng đã tìm được một nhà nghỉ nhỏ nằm trên con đường mòn đó. Thì ra đây là căn nhà của người dân trong vùng, do thấy hằng năm có nhiều bá tánh các nơi đổ về dân hương, họ đã chuyển thành nhà nghỉ để làm nơi dừng chân cho khách hành hương. Dẫu không biết nơi Long hỏi nằm ở đâu, họ chỉ anh hướng đi lên nơi có mấy ẩn sĩ ẩn tu, nằm sâu trong hang động trên núi.

Sau một đêm ngủ nghỉ, ba người đã phục hồi lại khá nhiều, sáng hôm sau mua thêm chút đồ ăn và nước, cả ba lại tiếp tục theo con đường mòn dẫn lên núi. Càng tới đây cảm giác thanq quen càng ùa về, khiến cả ba vừa vui vừa xúc động. Sau mấy tiếng leo núi, cả ba lần nữa mõi nhừ phải ngồi nghỉ chân, trong lúc ăn uống nghỉ ngơi dưới một gốc cây lớn, chợt Long đứng phắt dậy, rồi nhìn quanh một vòng, sau lại chạy ra phía xa quan sát. Anh nhắm mắt, cố nhớ lại hình ảnh lần đầu mình xuất hồn về tiền kiếp, sau một lúc Long mở mắt ra cất tiếng

- Mình đi đúng đường rồi, dù đã thay đổi khá nhiều, nhưng đây chính là nơi anh nhìn thấy Hạ Vi, à không Vũ Thu Vi và Pháp Không đứng nói chuyện, giờ mình đi thẳng lên theo hướng này, có lẽ sẽ tới nơi.

Nghe vậy hai cô gái cũng lên tinh thần, cả ba người nhanh chóng cùng nhau lên đường, đi thêm một đoạn nữa có lẽ đã lên hơn nữa núi, con đường mòn mỗi lúc một khó đi hơn vì độ dốc nơi đây càng lúc càng thẳng, cây cối xung quanh càng um tùm hơn. Một bên cây cối rậm rạp, một bên là vô số các loài dây leo, gai và các tảng đá lớn nhỏ chất chồng lên nhau. Nhưng không hiểu sao, Long lại cảm giác nơi này dường như là lối đi vô căn nhà cũ của mình, anh quay qua nói với Hạ Vi

- Em nhìn thử nơi này coi có ấn tượng gì không, vì trong trí nhớ của anh dường như nơi này có lối đi vô nhà mình hồi kiếp trước

Hạ Vi cũng đứng quan sát một hồi lâu, có điều sau cùng cô lắc đầu.

- Em có cảm giác thân thương với nơi này lắm, nhưng không cách nào nhớ nỗi được điều gì. Hà có nhớ ra được gì không?

Nãy giờ Hà cũng quan sát, và cố lục trong tìm thức của mình coi có nhận được điều gì không, nhưng cô cúng không khác Hạ Vi, đành lắc đầu. Long thấy vậy, lần nữa nhắm mắt để cảm nhận lại cảm giác, trong khi đi về tìm thức của mình. Rồi cảnh quang trong đầu lần lần hiện ra, tuy nơi này có thay đổi so với hơn trăm năm trước, có điều chổ các tảng đá kia dường như có vấn đề. Long nghĩ vậy, liền mở mắt ra bước tới chổ mấy tảng đá tìm tời, sau một lúc quả nhiên phát hiện ra chổ khác thường.

Có một tảng đá khá lớn nằm khuất sau mấy tàng cây cùng mớ dây leo, có điều khi vừa chạm vô thì không cảm nhận được sự tồn tại của nó, mà giống như đang rờ vô một khoảng không vậy. Rồi lập tức nhớ ra, ngày rước thầy Hai đã bày một số trận pháp nhằm bảo vệ mấy vợ chồng mình, không cho kẻ khác quấy phá. Nghĩ vậy, Long liền nhớ lại loại huyễn trận mà thầy Bửu Sơn đã dạy mình cách đây không lâu, anh liền đem ra áp dụng, các bộ pháp di chuyển theo Thất tinh, bát quái. Quả nhiên, cảnh tượng trước mắt lần nữa thay đổi.

Xung quanh, vẫn là rậm rạp cây cối và các loại dây leo cùng các tảng đá che chắn, nhưng lẫn khuất là một con đường mòn khá nhỏ, uốn lượng dẫn vô bên trong. Vui mừng vì phát hiện này, cả ba lập tức đi theo con đường đó, có điều khi họ đi vô trong không lâu, bên ngoài lần nữa đã trở về trạng thái ban đầu. Càng đi vô trong con đường càng mở rộng hơn, phía xa xa dường như không còn đường đi mà là vực thẩm sâu ngút mắt. Long nhớ lại, hình như nơi đây không hề có vực thẩm, có lẽ lại là một loại huyễn trận khác, anh lại thừ dùng cách hồi nãy để phá trận, có điều lần này cách đó đã không có tác dụng.



Quá mệt, Long ngồi xuống tựa lưng vô tảng đá lớn bên đường nghỉ ngơi. Thấy vậy Hạ Vi và Hà cũng ngồi xuống bên cạnh. Ba người ngồi cạnh nhau, đưa mắt nhìn quang cảnh xung quanh, dường như có chút ký ức mơ hồ nào đó thoáng hiện lên trong lòng cả ba, nhưng họ không cách nào nắm bắt được đó là gì.

Còn đang mơ màng thả hồn trong khung cảnh nữa quen, nữa lạ này, chợt một tiếng Rét thật lớn không biết của con gì vang lên, khiến cho hai cô gái giật mình nhào tới ôm lấy Long cứng ngắt. Thấy vậy, anh cũng ôm lấy hai người họ cho cả hai bớt sợ. Nhưng khi cả ba vừa chạm vô nhau, lại một chuyện lạ nữa lập tức xãy ra, từ trong thân thể họ có hình ảnh cái áo màu vàng nhỏ xíu xuất ra, trên áo vẫn còn hiển hiện lờ mờ mấy đạo phù màu đỏ.

Ba cái áo khi bay lên cách mặt đất chừng mười thước, bổng nhiên biến thành 3 đạo linh phù, xoay mấy vòng trên không trung rồi hóa thành một lá cờ hình tam giác. Lá cờ rung lên mấy cái, không gian xung quanh chợt biến đổi, cảnh vực thẳm trước mắt đã biến mất, thay vô đó là một khoảng sân khá bằng phẳng và rộng rãi, phía xa xa có một ngôi nhà nhỏ nằm tựa lưng vô vách núi. Thấy vậy, Long mừng quá vội la lên

- Đúng là nơi này rồi, căn nhà kia hồi trước mấy vợ chồng mình đã ở, phía sau còn có hang động nữa đó.

Hà và Hạ Vi vì vui mừng, cũng không để ý tới cách nói của Long, hai cô gái vui vè đứng lên nhìn cảnh vật trước mắt, cho tới bây giờ trong tìm thức họ càng thấy nơi này thêm thân quen. Long lên tiếng

- Mình vô nhà đi em

Nói rồi, anh cùng lúc nắm tay cả hai cô gái bước tới trước, vì vừa xảy ra chuyện vừa rồi, Hà và Hạ Vi cùng cảm thấy lúc này nắm tay Long là an toàn nhất, nên ngoan ngoãn đi theo. Bước vô nhà, bên trong cũng không thay đổi quá nhiều, so với lần Long nhìn thấy khi quay về quá khứ. Anh vô cùng kỳ lạ vì điều này, thậm chí cái bàn ăn bị Pháp Không đánh lủng một lỗ lớn vẫn còn như vậy, chỉ có khác là đồ ăn và rượu đã không còn gì, mà chỉ còn cái bàn và mớ chén dĩa. Trong nhà ngoài bám lớp bụi khá dầy, thì gần như mọi thứ không thay đổi gì hết, kể cả đám cây lá hay dây leo cũng không có mọc len lõi vô trong. Thấy vậy Long lên tiếng

- Thật sự quá mức lỳ lạ

Hà liền hỏi

- Chuyện gì lạ vậy anh?

- Cảnh vật nơi đây, đặt biệt là trong căn nhà này so với hơn trăm năm trước gần như còn y nguyên, không chút thay đổi, sao lại có thể như vậy được chứ!

Hà trầm ngâm một chút mới lên tiếng

- Theo em nghĩ, chuyện này liên quan tới pháp trận mà thầy Hai đã bố trí, có lẽ ông muốn giữ lại y nguyên mọi thứ cho mình



Hạ Vi cũng gật đầu tán thành

- Rất có lý, em cũng nghĩ giống Hà. Nhưng làm được như vậy, thật sự thầy Hai quá mức siêu phàm

Rồi Hà reo lên

- Phải rồi, anh và Hạ Vi có nhớ ba cái áo bùa hồi nhỏ mình đã mặt, tự nhiên lạc đâu không ai nhớ không, hồi nãy tự nhiên cùng xuất hiện để phá giải trận pháp nơi này.

Hạ Vi, vỗ tay cái bép, góp lời

- Thôi đúng rồi, vậy theo em đoán tất cả do thầy Hai đã bố trí cho mình, từ việc hạ trận pháp bảo vệ nơi này, cho tới sau này cho thầy Tư hiện về ban áo bùa cho cả ba người mình hộ thân từ nhỏ, hơn nữa mấy cái áo đó cũng không có biến mất mà nó ẩn vô người mình. Tuy sau này, nó không còn bảo vệ mình trước tà ma, bởi vì linh lực sau cùng của nó là để khai mở trận pháp này

Long nãy giờ im lặng để nghe hai cô gái phân tích, quả nhiên cả hai đã nói lên điều anh đang nghĩ trong đầu, đợi họ nói xong anh vỗ tay chọc

- Chậc chậc….. hai cô vợ của anh giỏi quá, nói trúng hết trơn hà

Đáp lại lời chọc của Long, chỉ là tiếng nguých dài của hai cô gái, chứ không còn ra tay đánh hay nhéo nữa, Long cảm thấy rất mừng, vì tới bây giờ, có lẽ cả hai đã đồng ý làm tiếp tục làm vợ mình trong kiếp này. Nghĩ vậy, Long cũng không gấp gáp mất công hư bột hư đường, mà chuyển qua chuyện khác để nói

- Thôi, bây giờ mình ra hang núi phía sau nhà tìm cái bình pháp bảo đi, vì trong đó lưu lại ký ức của cả ba người mình đó

Nói xong, cả ba cùng nhau đi ra hướng hang động, có điều khi ra tới đây thì không có hang động như Long đã thấy, mà chỉ và vách núi cao sừng sững. Thấy vậy, Long, Hà và Hạ Vi cùng đồng thanh

- Là huyễn trận che mắt.

Tuy biết là huyễn trận che mắt, do thầy Hai đã bày ngày xưa, với mục đích ngăn ngừa kẻ khác vô tình lọt vô đây và phát hiện ra chổ này. Dù biết là huyễn trận, nhưng trong nhất thời cả ba cũng không có cách nào tìm được cửa hang, Long sau một hồi lâu vò đầu bức tóc, chợt anh lên tiếng

- Như lời thầy anh dạy, trong khi cấp bách có thể dùng máu của pháp sư để vẽ bùa hoặc thi pháp, có điều nơi này là chổ của ba người mình, vì vậy anh nghĩ có thể dùng máu của cả ba thử một lần

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK