Thầy Huy vốn là hậu duệ mấy đời của vợ chồng thầy sáu Nghĩa, cô hai Ngọc và Lê Chiếu, khi mà các tiền nhân trong gia tộc đều là các bật pháp sư đức độ và tu vi cao thâm, họ dành cả đời để hành pháp cứu giúp chúng sinh. Mọi tinh hoa của các trưởng bối như đã chuyển hết cho thầy ba Huy. Tuy tuổi đời còn khá trẻ, nhưng ba Huy vốn là người có căn cơ vững chắc, tâm đức rất cao, mỗi lời nói và hành động đều cẩn trọng và hợp tình hợp lý.
Ba Huy rút ra một điếu thuốc, hút một hơi thật dài thở ra làn khói trắng, hai mắt chăm chú nhìn Thanh Châu và nói
- Chai dầu đó, em cất trong người làm gì?
Câu nói của ba Huy làm Thanh Châu sực nhớ, lúc nãy bị ép thoa dầu đã lén giấu nó vô túi, cô liền lấy ra đưa cho ba Huy coi, rồi nói
- Dạ nó nè, anh coi thử đi, là chai dầu hồi nãy cha đưa bắt bôi lên mặt, em cảm giác nó lỳ lỳ sao đó nên đã lén giấu lại để hỏi anh dầu này là gì?
Cầm chai dầu trong tay, ba Huy nhìn một chút rồi nói
- Đây là một loại ngãi có nguồn gốc từ Thái Lan, loại này khi được luyện và pha chế với dầu thơm, sẽ tỏa ra mùi hương thoang thoảng khiến người ta có cảm giác say mê, nhất là khi thoa lên mặt sẽ khiến người nhìn mình đờ đẫn, đồng thời nó sẽ gây hại cho người sử dụng, khiến cho họ giảm dần thị lực.
- Vậy thì lúc nãy cha đưa nó cho em, với mục đích gì?
- Người luyện chai dầu này, còn pha lẫn thêm một ít ngãi đen khác nên linh lực khá mạnh, sau khi em thoa dầu ngãi lên mặt thì nhữn người kia nói gì em cũng thấy hợp lý và nghe theo mọi sai khiến của họ. Ngoài ra, vốn dĩ ngãi có linh tính tốt, nên khi người sử dụng nghe gì, nói gì, hay làm gì thì người luyện ngãi đều cảm nhận được hết.
- Trời ơi, vậy ra lúc nãy em thoa lên mặt thì cha em có thể cảm nhận được hết những gì mình trao đổi rồi.
- Cha em không đủ khả năng đó, người đủ khả năng làm chuyện đó chính là ả đàn bà đi chung. Ả ta có gương mặt rất ma mị, lúc nãy khi ả vừa bước vào nhà anh cảm nhận được mùi tà khí rất nặng từ người ả.
Nghe đến đay, Hạnh Thúy lên tiếng hỏi
- Nếu nói vậy, cha của Thanh Châu chỉ là người bị lợi dụng thôi phải không anh ba?
- Có thể coi là vậy, nhưng nếu như ông ta không vì đam mê tửu sắc thì đâu đến nổi nào. Haizzzz….. thôi thì cứ chờ tới đêm nay sẽ biết mọi chuyện như thế nào.
Nghe ba Huy nói vậy, Hải Phương có vẻ lo sợ, ấm úng lên tiếng
- Lại còn đêm nay nữa sao anh ba?
- Em nghĩ đi, nếu không có việc gì quan trọng thì ông Thái Vũ đâu có đi cùng ả đàn bà kia hối hả về nhà, rồi lại đi ngay. Thật ra, ông ta chỉ mượn cớ tạt về nhà lấy thêm quần áo để đi công tác, nhưng lý do đó chỉ để qua mặt Thanh Châu thôi, còn mục đích chính chỉ cần Hạnh Thúy mở camera lên coi là biết thôi.
Thanh Châu giật mình, nói liền
- Ủa sao lại mở camera, nhà em nào giờ đâu có gắn camera quan sát đâu.
- À, chuyện này Thúy chưa nói cho Châu nghe, do anh ba đã đoán trước sự việc nên trước khi cha của Châu về nhà, Thúy và anh Phương đã đặt cái camera ngụy trang trong phòng ông ấy. Bây giờ chúng ta sẽ cùng coi để biết chân tướng sự thật nha.
Nói rồi, Hải Phương nhanh chân chạy xuống phòng ông Khánh Vũ lấy cái camera rồi chạy lên phòng Thanh Châu, sau vài phút cấu hình qua điện thoại, hình ảnh đã dần hiển thị lên. Hình ảnh camera quay ông Khánh Vũ rất rõ nét, ông ta lấy ra một con búp bê rồi nhét vào tủ, sau đó cười nói vui vẻ một mình.
Hải Phương giật mình lên tiếng hỏi
- Sao có mỗi mình ông Khánh Vũ vậy, còn cô gái kia đâu?
Ba Huy, miễm cười nói
- Em cứ cứ tiếp đi.
Hải Phương nhớ rất rõ, lúc nãy vô phòng là hai người, gồm ông Khánh Vũ và ả đàn bà kia nhưng tại sao trên camera chỉ ghi nhận có hình ảnh mỗi mình ông Khánh Vũ, mà trông điệu bộ ông ta, thấy như đang cười nói rất vui vẻ với người nào đó kế bên. Còn người đàn bà kia đứng ở đâu mà camera dẫu lấy hình được toàn bộ căn phòng nhưng không hề thấy ả ta đau hết. Chuyện kỳ quái này không chỉ hai vợ chồng Hải Phương khó hiểu, mà cả Thanh Châu cũng không thể tin nổi vào mắt mình, khi nhiều sự việc quái lạ liên tiếp xảy ra.
Bất chợt, Hải Phương có cảm thấy đau nhói ở tim, tựa như có ai đó dùng kim nhọn đâm liên lục vào tim mình, càng lúc anh ta tỏ ra khó chịu vì cơn đau mỗi lúc một nhiều hơn, tay phải bóp chặt vào tim, miệng rên rĩ từng lời
- Anh ba!... cứu… cứu… em… em đau… quá… khó chịu quá…..cứu…
Mọi người đang chăm chú nhìn vô màng hình nên không ai để ý tình trạng của Hải Phương, tới khi anh ta kêu cứu Hạnh Thúy mới quay qua nhìn, thấy chồng mình mặt mày xanh lét và nhăn nhó có vẻ rất đau đớn, cô hốt hoảng chụp lấy vai chồng kêu
- Anh ơi! Anh sao vậy, đừng làm em sợ mà!
Ba Huy cũng vừa nhìn qua, anh vội đứng lên bước sấn tới
- Mọi người tránh ra mau! Hải Phương đã trúng thuật chiêu hồn đại pháp rồi! đây là một loại pháp thuật nguy hiểm.
Vừa nói, ba Huy vừa bước thật nhanh tới trước mặt Hải Phương, đưa ngón tay giữa lên miệng cắn mạnh cho máu chảy ra, rồi điểm vào giữa trán của Hải Phương. Trong lúc đó chợt ba Huy cảm nhận luồng âm khí tà ác đột ngột tăng cao, hơi lạnh khó chịu lan tỏa khắp căn nhà khiến cho mọi người hoảng sợ. Biết có cao thủ đang hành động, anh không hề tỏ ra hốt hoảng mà liên tục đọc chú trấn an, để làm cho mọi người bình tâm trở lại.
Vật vả gần nửa giờ đồng hồ, cuối cùng ba Huy cũng tạm chiếm thế thượng phong, hơi lạnh trong nhà đã giảm đi khá nhiều, có điều Hải Phương lại rơi vào trạng thái hôn mê. Điều này làm cho Hạnh Thúy lo lắng vô cùng, cô không ngờ chỉ vài phút trước chồng mình còn đang nói cười vui vẻ mà giờ đang nằm im bất động và nói không chừng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, cô nhìn ba Huy năn nỉ
- Anh ba cứu chồng em với! anh ấy có mệnh hệ gì chắc em không sống nổi.
- Không phải, tui không muốn cứu em ấy, mà chuyện này đã vượt quá khả năng rồi, nhưng em yên tâm đi tạm thời Hải Phương không nguy hiểm tới tính mạng đâu. Bởi lúc nãy em ấy bị người ta dùng thuật câu hồn, tui đã kịp thời dùng máu đạo gia của mình để trấn lại, tuy nhiên để hải Phương tỉnh dậy được hay không thì còn tùy vô số mạng.
Nói xong nhiêu đó ba Huy cũng không giải thích gì thêm nữa, anh ngồi kiết già để xuất hồn hành pháp, hai cô gái chỉ biết ngơ ngát nhìn theo mà không ai dám lên tiếng làm phiền. Trong xuất hồn, ba Huy đã nhìn thấy phần hồn của Hải Phương đang lạc tới một nơi xa lạ, mà trong thực tế anh chàng này chưa từng đặt chân đến.
Ngẫm nghĩ một chút ba Huy quyết định phải tức tốc làm hai chuyện thứ nhất là để bay về núi cầu thầy tổ, thứ hai là cầu phần điển của bà nội hai Ngọc để về ứng cứu. Trong đó tại An Giang, bà hai Ngọc như đã biết trước tới thời điểm mấy đứa cháu của mình sẽ gặp kiếp nạn tại Vĩnh Long, nên bà cũng đã liền ngồi xuất xuất hồn để hỗ trợ cho ba Huy hành pháp. Phần hồn của hai bà cháu hai Ngọc và ba Huy cùng bay về núi, thỉnh an thầy tổ và được chỉ điểm.
Ba Huy rút ra một điếu thuốc, hút một hơi thật dài thở ra làn khói trắng, hai mắt chăm chú nhìn Thanh Châu và nói
- Chai dầu đó, em cất trong người làm gì?
Câu nói của ba Huy làm Thanh Châu sực nhớ, lúc nãy bị ép thoa dầu đã lén giấu nó vô túi, cô liền lấy ra đưa cho ba Huy coi, rồi nói
- Dạ nó nè, anh coi thử đi, là chai dầu hồi nãy cha đưa bắt bôi lên mặt, em cảm giác nó lỳ lỳ sao đó nên đã lén giấu lại để hỏi anh dầu này là gì?
Cầm chai dầu trong tay, ba Huy nhìn một chút rồi nói
- Đây là một loại ngãi có nguồn gốc từ Thái Lan, loại này khi được luyện và pha chế với dầu thơm, sẽ tỏa ra mùi hương thoang thoảng khiến người ta có cảm giác say mê, nhất là khi thoa lên mặt sẽ khiến người nhìn mình đờ đẫn, đồng thời nó sẽ gây hại cho người sử dụng, khiến cho họ giảm dần thị lực.
- Vậy thì lúc nãy cha đưa nó cho em, với mục đích gì?
- Người luyện chai dầu này, còn pha lẫn thêm một ít ngãi đen khác nên linh lực khá mạnh, sau khi em thoa dầu ngãi lên mặt thì nhữn người kia nói gì em cũng thấy hợp lý và nghe theo mọi sai khiến của họ. Ngoài ra, vốn dĩ ngãi có linh tính tốt, nên khi người sử dụng nghe gì, nói gì, hay làm gì thì người luyện ngãi đều cảm nhận được hết.
- Trời ơi, vậy ra lúc nãy em thoa lên mặt thì cha em có thể cảm nhận được hết những gì mình trao đổi rồi.
- Cha em không đủ khả năng đó, người đủ khả năng làm chuyện đó chính là ả đàn bà đi chung. Ả ta có gương mặt rất ma mị, lúc nãy khi ả vừa bước vào nhà anh cảm nhận được mùi tà khí rất nặng từ người ả.
Nghe đến đay, Hạnh Thúy lên tiếng hỏi
- Nếu nói vậy, cha của Thanh Châu chỉ là người bị lợi dụng thôi phải không anh ba?
- Có thể coi là vậy, nhưng nếu như ông ta không vì đam mê tửu sắc thì đâu đến nổi nào. Haizzzz….. thôi thì cứ chờ tới đêm nay sẽ biết mọi chuyện như thế nào.
Nghe ba Huy nói vậy, Hải Phương có vẻ lo sợ, ấm úng lên tiếng
- Lại còn đêm nay nữa sao anh ba?
- Em nghĩ đi, nếu không có việc gì quan trọng thì ông Thái Vũ đâu có đi cùng ả đàn bà kia hối hả về nhà, rồi lại đi ngay. Thật ra, ông ta chỉ mượn cớ tạt về nhà lấy thêm quần áo để đi công tác, nhưng lý do đó chỉ để qua mặt Thanh Châu thôi, còn mục đích chính chỉ cần Hạnh Thúy mở camera lên coi là biết thôi.
Thanh Châu giật mình, nói liền
- Ủa sao lại mở camera, nhà em nào giờ đâu có gắn camera quan sát đâu.
- À, chuyện này Thúy chưa nói cho Châu nghe, do anh ba đã đoán trước sự việc nên trước khi cha của Châu về nhà, Thúy và anh Phương đã đặt cái camera ngụy trang trong phòng ông ấy. Bây giờ chúng ta sẽ cùng coi để biết chân tướng sự thật nha.
Nói rồi, Hải Phương nhanh chân chạy xuống phòng ông Khánh Vũ lấy cái camera rồi chạy lên phòng Thanh Châu, sau vài phút cấu hình qua điện thoại, hình ảnh đã dần hiển thị lên. Hình ảnh camera quay ông Khánh Vũ rất rõ nét, ông ta lấy ra một con búp bê rồi nhét vào tủ, sau đó cười nói vui vẻ một mình.
Hải Phương giật mình lên tiếng hỏi
- Sao có mỗi mình ông Khánh Vũ vậy, còn cô gái kia đâu?
Ba Huy, miễm cười nói
- Em cứ cứ tiếp đi.
Hải Phương nhớ rất rõ, lúc nãy vô phòng là hai người, gồm ông Khánh Vũ và ả đàn bà kia nhưng tại sao trên camera chỉ ghi nhận có hình ảnh mỗi mình ông Khánh Vũ, mà trông điệu bộ ông ta, thấy như đang cười nói rất vui vẻ với người nào đó kế bên. Còn người đàn bà kia đứng ở đâu mà camera dẫu lấy hình được toàn bộ căn phòng nhưng không hề thấy ả ta đau hết. Chuyện kỳ quái này không chỉ hai vợ chồng Hải Phương khó hiểu, mà cả Thanh Châu cũng không thể tin nổi vào mắt mình, khi nhiều sự việc quái lạ liên tiếp xảy ra.
Bất chợt, Hải Phương có cảm thấy đau nhói ở tim, tựa như có ai đó dùng kim nhọn đâm liên lục vào tim mình, càng lúc anh ta tỏ ra khó chịu vì cơn đau mỗi lúc một nhiều hơn, tay phải bóp chặt vào tim, miệng rên rĩ từng lời
- Anh ba!... cứu… cứu… em… em đau… quá… khó chịu quá…..cứu…
Mọi người đang chăm chú nhìn vô màng hình nên không ai để ý tình trạng của Hải Phương, tới khi anh ta kêu cứu Hạnh Thúy mới quay qua nhìn, thấy chồng mình mặt mày xanh lét và nhăn nhó có vẻ rất đau đớn, cô hốt hoảng chụp lấy vai chồng kêu
- Anh ơi! Anh sao vậy, đừng làm em sợ mà!
Ba Huy cũng vừa nhìn qua, anh vội đứng lên bước sấn tới
- Mọi người tránh ra mau! Hải Phương đã trúng thuật chiêu hồn đại pháp rồi! đây là một loại pháp thuật nguy hiểm.
Vừa nói, ba Huy vừa bước thật nhanh tới trước mặt Hải Phương, đưa ngón tay giữa lên miệng cắn mạnh cho máu chảy ra, rồi điểm vào giữa trán của Hải Phương. Trong lúc đó chợt ba Huy cảm nhận luồng âm khí tà ác đột ngột tăng cao, hơi lạnh khó chịu lan tỏa khắp căn nhà khiến cho mọi người hoảng sợ. Biết có cao thủ đang hành động, anh không hề tỏ ra hốt hoảng mà liên tục đọc chú trấn an, để làm cho mọi người bình tâm trở lại.
Vật vả gần nửa giờ đồng hồ, cuối cùng ba Huy cũng tạm chiếm thế thượng phong, hơi lạnh trong nhà đã giảm đi khá nhiều, có điều Hải Phương lại rơi vào trạng thái hôn mê. Điều này làm cho Hạnh Thúy lo lắng vô cùng, cô không ngờ chỉ vài phút trước chồng mình còn đang nói cười vui vẻ mà giờ đang nằm im bất động và nói không chừng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, cô nhìn ba Huy năn nỉ
- Anh ba cứu chồng em với! anh ấy có mệnh hệ gì chắc em không sống nổi.
- Không phải, tui không muốn cứu em ấy, mà chuyện này đã vượt quá khả năng rồi, nhưng em yên tâm đi tạm thời Hải Phương không nguy hiểm tới tính mạng đâu. Bởi lúc nãy em ấy bị người ta dùng thuật câu hồn, tui đã kịp thời dùng máu đạo gia của mình để trấn lại, tuy nhiên để hải Phương tỉnh dậy được hay không thì còn tùy vô số mạng.
Nói xong nhiêu đó ba Huy cũng không giải thích gì thêm nữa, anh ngồi kiết già để xuất hồn hành pháp, hai cô gái chỉ biết ngơ ngát nhìn theo mà không ai dám lên tiếng làm phiền. Trong xuất hồn, ba Huy đã nhìn thấy phần hồn của Hải Phương đang lạc tới một nơi xa lạ, mà trong thực tế anh chàng này chưa từng đặt chân đến.
Ngẫm nghĩ một chút ba Huy quyết định phải tức tốc làm hai chuyện thứ nhất là để bay về núi cầu thầy tổ, thứ hai là cầu phần điển của bà nội hai Ngọc để về ứng cứu. Trong đó tại An Giang, bà hai Ngọc như đã biết trước tới thời điểm mấy đứa cháu của mình sẽ gặp kiếp nạn tại Vĩnh Long, nên bà cũng đã liền ngồi xuất xuất hồn để hỗ trợ cho ba Huy hành pháp. Phần hồn của hai bà cháu hai Ngọc và ba Huy cùng bay về núi, thỉnh an thầy tổ và được chỉ điểm.