Nói xong, Long nhìn qua thì thấy mọi người xung quanh trên môi nở nụ cười tà dị, trong tích tắc anh đã biết mọi ngườ đã không còn là người bình thường nữa rồi, liền thò tay vô balo lấy pháp khí để đối phó. Ngay khi đó Kim Hương và Thụy Linh bay lại chụp lấy balo kéo về phía họ, Long ghì lại miệng đọc thầm câu chú trừ tà. Từ xa Hà lè cái lưởi dài ra khỏi miệng đánh tới, cái lưởi đỏ au dài ngoằn vừa chạm vô người Long thì có ánh vàng sáng lóe lên đánh chiếc lưởi văng ra.
Mỹ Văn đứng gần đó cũng phóng nhanh lại tấn công, ả xòe bàn tay với mười móng nhọn hoắc đánh thẳng vô mặt Long, anh phun ngay chử bùa quán tưởng viết nãy giờ để phản đòn, Mỹ Văn lập tức bị đánh bay ngoài. Mặt khác Long còn đang giăng co balo với Kim Linh và Thụy Hương, do 2 bên dùng lực kéo mạnh nên dây khóa balo bị tét ra. Từ trong balo một ánh hào quang vàng tỏa ra, đánh vô Kim Linh và THụy Hương làm cả hai đau đớn la lên, lập tức buông balo ra. Long vội chụp lấy thanh pháp khí trong balo và 2 chũi hạt nhanh chóng đeo vô tay.
Hà và đồng bọn nhận thấy, trên tay Long cầm là pháp khí trừ tà, chúng trở nên e ngại không dám áp xát vì sợ bị đánh trúng, cả đám đứng cách Long một khoản, cùng tỏa ra các luồng âm khí. Căn phòng vốn đã mờ ảo nay lại càng trở nên lạnh lẽo, không khí mỗi lúc càng thêm ngột ngạt hơn, khiến Long thấy hơi thở mình dường như bị đình trệ lại dưới bầu không khí ma tà này, ngày càng lạnh và trên người lại đổ đầy mồ hôi hột. Long quyết định phải nhanh chóng phá vòng vây ra ngoài.
Nghĩ vậy Long liền đọc chú, một tay bắt ấn, một tay cần thanh đoản đao mộc hóa thạch đánh ra, thận trọng từng bước đi ra ngoài. Vì khoảng cách xa và nội lực của Long không cao nên không đã thương được nhóm ma quỷ này, mà chỉ ngăn chúng không đến gần mà thôi. Đám ma quỷ này dường như cũng biết được điều đó, nên không kẻ nào đến gần mà luôn giữ khoảng cách để tỏa ra âm khí tấn công.
Vừa ra được hành lang, Long nghe âm thanh kêu cứu của một cô gái, không nghĩ nhiều anh liền chạy nhanh về nơi phát ra âm thanh, thấy trước mắt nhóm người Sang, Vy, Đình, Hoàng, Đông đang cười ma quái áp xát Quỳnh Ngọc vô góc tường. Đông mở miệng nói
- Em gái sao lại sợ tụi chị vậy, tụi chị đâu có ăn thịt em.
Quỳnh Ngọc sợ hãi, nép sát vào tường giọng run rẩy kếu cứu, Long thấy vậy phóng nhanh tới đánh ra một pháp ấn vào đám người đang bao vây Quỳnh Ngọc. Cả đám rú lên đau đớn vạt ra tránh đường cho Long chạy lại chổ Quỳnh Ngọc. Lạ thay, khi đối diện với cô gái nhỏ này, Long không có cảm giác khó chịu, ớn lạnh như nãy giờ, nhưng để chắc ăn anh áp pháp khí đoản đao lên người cô ta đọc câu chú trừ tà. Thấy không có phản ứng gì, nên anh biết Quỳnh Ngọc là người chứ không phải ma quỷ như mọi người xung quanh, anh nắm tay cô gọi
- Bé Ngọc, là chú nè, con chạy theo chú.
Nói rồi, không đợi Quỳnh Ngọc phản ứng, Long kéo cô chạy theo mình. Đám người Vy, Đông áp lại chặn đường thì bị Long dùng pháp khí đánh ra vài đường, khiến cả đám e dè tản ra. Khi chạy ra khỏi phòng, đám người của Hà và mấy nhóm còn lại cũng xông tới bao vây Long và Quỳnh Ngọc vô giữa. Giờ Long thật sự lo sợ, vì lượng âm khí ngày càng lớn từ đám người kia tỏa ra.
Trực giác cho Long biết ngoài đám ma quỷ trước mặt, dường như khu nhà nghỉ này có mối nguy hiểm nào đó đang rình rập, mà mối nguy hiểm này có lẽ còn lớn hơn đám ma đang nhảy nhót này nữa. Hiện giờ vừa phải bảo vệ Ngọc vừa phòng thủ cho bản thân, làm anh càng lúc càng mệt. Cố gắn định thần để tìm cách thoát khốn cảnh, Long tháo ngay chiếc tràng hạt đang đeo ở tay, đưa Quỳnh Ngọc rồi nói nói.
- Con đeo vô, đây là pháp bảo trừ tà.
Quỳnh Ngọc nghe xong vội vàng đeo tràng hạt vô, lo sợ hỏi
- Chú ơi giờ mình phải làm gì, dì Hà và mọi người sao tự nhiên thành như vậy, con sợ quá
Long lắc đầu không trả lời, trở cán thanh đao mộc hóa thạch viết mấy chử trừ tà lên người Quỳnh Ngọc, viết xong nắm tay cô phá vòng vây xông ra ngoài. Vừa chạy Long vừa niệm chú và dùng thanh pháp khí mở đường.
Đông và Vy nhảy ra từ phía sau chụp vào Quỳnh Ngọc, nhưng khi gần chạm đến cô đã bị mấy chử trừ tà trên người đánh bật trở lại, làm cả hai thét lên đau đớn. Long và Quỳnh Ngọc nắm tay nhau nhắm hướng cửa cổng chạy ra, phía sau hơn hai mươi người do Hà dẫn đầu dí theo ráo riết, vừa dí chúng vừa tỏa ra âm khí lạnh buốt như tấm màng tỏa về phía trước. Hà cất tiếng thúc dục đồng bọn.
- Dí theo tụi nó, chỉ cần một chút nữa thì thằng đó sẽ cạn kiệt linh lực thôi.
Long nắm chặc tay Quỳnh Ngọc chạy ra khỏi cổng khu nhà nghỉ, anh chưa biết phải chạy đi đâu mà cứ theo bản năng sinh tồn nhắm phía trước mặt mà tiến tới, mặc cho cây cỏ xung quanh quất vào chân rướm máu. Trong lòng mỗi lúc một lo lắng, vì hiện nay anh đã rất mệt, chỉ sợ không lâu sau sẽ hoàn toàn kiệt sức, lúc đó thì chuyện gì sẽ xảy ra với mình và Ngọc. Vừa chạy vừa lo lắng, chợt nhìn con đường trước mắt có chút quen thuộc, rồi như người đuối nước vớ được cọc, Long nhận ra đây là con đường lúc nãy đi uống cafe, nơi đây sẽ dẫn tới ngã 3 quẹo lên chùa. Anh mừng rỡ quay lại động viên Quỳnh Ngọc
- Cố lên con, chút xíu nữa thôi chú cháu mình sẽ thoát
Quỳnh Ngọc tuy cũng rất mệt, nhưng vì có Long bên cạnh nên cô cũng yên tâm hơn phần nào, cứ vậy hai chú cháu dùng hết sức chạy lên phía trước. Đuổi theo phía sau nhiều tiếng cười, tiếng hú của đám người kia mỗi lúc một ghê rợn hơn, Quynh Ngọc gọi Long
- Chú ơi con sợ quá, mình có thoát không chú?
- Con yên tâm, chạy thêm chút nữa mình sẽ thoát.
Tuy trấn an bé Ngọc như vậy, nhưng Long cũng không dám khẳn định cả hai có đủ sức chạy tới ngôi chùa kia không, dù chạy tới đó liệu rằng có thoát khỏi đám ma quỷ này không. Mỗi lúc càng thêm mệt, bước chân Long ngày càng nặng và hơi thở hỗn hễn, đám người Hà, Vy mỗi ngày một gần họ hơn. Đang lo lắng thì Long chợt thấy phía trước là ngã 3 lên chùa, mà bà chủ quán chỉ lúc chiều, thấy được tia sáng cuối đường hầm như tiếp thêm sức mạnh, anh kéo mạnh tay Quỳnh Ngọc chạy vô hướng chùa. Đám ma quỷ phía sau, dường như nhận thấy có điều bất ổn nên chúng hô hè nhau
- Mau chận đường nó lại, không cho nó thoát.
Sau tiếng quát đó, hơn chục kẻ như Hà, Vy, Đông, Đình, Hoàng, Sang, Văn, Hương, Thu,… phóng người bay lên phía trước chắn lối tháo chạy của Long và Quỳnh Ngọc, cả hai rơi vô tình thoái tiến thoái lưỡng nan bởi hai đầu đều bị đám ma quỷ chặn. Chúng uốn éo người phát ra những tràng cười ghê rợn, từ từ tiến lại gần hai người khép nhỏ vòng vây. Long tháo luôn chiếc vòng còn lại đeo vô tay Quỳnh Ngọc, xong anh nói.
- Chú mệt lắm rồi không thể nào chạy nổi nữa. Giờ chú sẽ phá vòng vây và giữ chân tụi nó, con chạy theo hướng này một đoạn nữa sẽ tới chùa, vô đó có lẽ đám ma quỷ này không dám vô theo đâu.
Quỳnh Ngọc cũng mệt không thua Long bao nhiêu, cô thở dốc trả lời
- Con không đi, bỏ lại chú như vầy sao được!
Long lắc đầu
- Con không biết pháp thuật, có ở lại cũng không giúp được gì cho chú. Hai cái vòng con đang đeo là pháp bảo trừ tà, có nó tụi ma quỷ không hại được con đâu.
Quỳnh Ngọc lo lắng hỏi
- Vậy rồi còn chú thì sao.
Long cười an ủi
- Con yên tâm, chú có bùa hộ thân và cả pháp khí này nữa. Tụi nó không dễ gì hại được chú đâu.
Mỹ Văn đứng gần đó cũng phóng nhanh lại tấn công, ả xòe bàn tay với mười móng nhọn hoắc đánh thẳng vô mặt Long, anh phun ngay chử bùa quán tưởng viết nãy giờ để phản đòn, Mỹ Văn lập tức bị đánh bay ngoài. Mặt khác Long còn đang giăng co balo với Kim Linh và Thụy Hương, do 2 bên dùng lực kéo mạnh nên dây khóa balo bị tét ra. Từ trong balo một ánh hào quang vàng tỏa ra, đánh vô Kim Linh và THụy Hương làm cả hai đau đớn la lên, lập tức buông balo ra. Long vội chụp lấy thanh pháp khí trong balo và 2 chũi hạt nhanh chóng đeo vô tay.
Hà và đồng bọn nhận thấy, trên tay Long cầm là pháp khí trừ tà, chúng trở nên e ngại không dám áp xát vì sợ bị đánh trúng, cả đám đứng cách Long một khoản, cùng tỏa ra các luồng âm khí. Căn phòng vốn đã mờ ảo nay lại càng trở nên lạnh lẽo, không khí mỗi lúc càng thêm ngột ngạt hơn, khiến Long thấy hơi thở mình dường như bị đình trệ lại dưới bầu không khí ma tà này, ngày càng lạnh và trên người lại đổ đầy mồ hôi hột. Long quyết định phải nhanh chóng phá vòng vây ra ngoài.
Nghĩ vậy Long liền đọc chú, một tay bắt ấn, một tay cần thanh đoản đao mộc hóa thạch đánh ra, thận trọng từng bước đi ra ngoài. Vì khoảng cách xa và nội lực của Long không cao nên không đã thương được nhóm ma quỷ này, mà chỉ ngăn chúng không đến gần mà thôi. Đám ma quỷ này dường như cũng biết được điều đó, nên không kẻ nào đến gần mà luôn giữ khoảng cách để tỏa ra âm khí tấn công.
Vừa ra được hành lang, Long nghe âm thanh kêu cứu của một cô gái, không nghĩ nhiều anh liền chạy nhanh về nơi phát ra âm thanh, thấy trước mắt nhóm người Sang, Vy, Đình, Hoàng, Đông đang cười ma quái áp xát Quỳnh Ngọc vô góc tường. Đông mở miệng nói
- Em gái sao lại sợ tụi chị vậy, tụi chị đâu có ăn thịt em.
Quỳnh Ngọc sợ hãi, nép sát vào tường giọng run rẩy kếu cứu, Long thấy vậy phóng nhanh tới đánh ra một pháp ấn vào đám người đang bao vây Quỳnh Ngọc. Cả đám rú lên đau đớn vạt ra tránh đường cho Long chạy lại chổ Quỳnh Ngọc. Lạ thay, khi đối diện với cô gái nhỏ này, Long không có cảm giác khó chịu, ớn lạnh như nãy giờ, nhưng để chắc ăn anh áp pháp khí đoản đao lên người cô ta đọc câu chú trừ tà. Thấy không có phản ứng gì, nên anh biết Quỳnh Ngọc là người chứ không phải ma quỷ như mọi người xung quanh, anh nắm tay cô gọi
- Bé Ngọc, là chú nè, con chạy theo chú.
Nói rồi, không đợi Quỳnh Ngọc phản ứng, Long kéo cô chạy theo mình. Đám người Vy, Đông áp lại chặn đường thì bị Long dùng pháp khí đánh ra vài đường, khiến cả đám e dè tản ra. Khi chạy ra khỏi phòng, đám người của Hà và mấy nhóm còn lại cũng xông tới bao vây Long và Quỳnh Ngọc vô giữa. Giờ Long thật sự lo sợ, vì lượng âm khí ngày càng lớn từ đám người kia tỏa ra.
Trực giác cho Long biết ngoài đám ma quỷ trước mặt, dường như khu nhà nghỉ này có mối nguy hiểm nào đó đang rình rập, mà mối nguy hiểm này có lẽ còn lớn hơn đám ma đang nhảy nhót này nữa. Hiện giờ vừa phải bảo vệ Ngọc vừa phòng thủ cho bản thân, làm anh càng lúc càng mệt. Cố gắn định thần để tìm cách thoát khốn cảnh, Long tháo ngay chiếc tràng hạt đang đeo ở tay, đưa Quỳnh Ngọc rồi nói nói.
- Con đeo vô, đây là pháp bảo trừ tà.
Quỳnh Ngọc nghe xong vội vàng đeo tràng hạt vô, lo sợ hỏi
- Chú ơi giờ mình phải làm gì, dì Hà và mọi người sao tự nhiên thành như vậy, con sợ quá
Long lắc đầu không trả lời, trở cán thanh đao mộc hóa thạch viết mấy chử trừ tà lên người Quỳnh Ngọc, viết xong nắm tay cô phá vòng vây xông ra ngoài. Vừa chạy Long vừa niệm chú và dùng thanh pháp khí mở đường.
Đông và Vy nhảy ra từ phía sau chụp vào Quỳnh Ngọc, nhưng khi gần chạm đến cô đã bị mấy chử trừ tà trên người đánh bật trở lại, làm cả hai thét lên đau đớn. Long và Quỳnh Ngọc nắm tay nhau nhắm hướng cửa cổng chạy ra, phía sau hơn hai mươi người do Hà dẫn đầu dí theo ráo riết, vừa dí chúng vừa tỏa ra âm khí lạnh buốt như tấm màng tỏa về phía trước. Hà cất tiếng thúc dục đồng bọn.
- Dí theo tụi nó, chỉ cần một chút nữa thì thằng đó sẽ cạn kiệt linh lực thôi.
Long nắm chặc tay Quỳnh Ngọc chạy ra khỏi cổng khu nhà nghỉ, anh chưa biết phải chạy đi đâu mà cứ theo bản năng sinh tồn nhắm phía trước mặt mà tiến tới, mặc cho cây cỏ xung quanh quất vào chân rướm máu. Trong lòng mỗi lúc một lo lắng, vì hiện nay anh đã rất mệt, chỉ sợ không lâu sau sẽ hoàn toàn kiệt sức, lúc đó thì chuyện gì sẽ xảy ra với mình và Ngọc. Vừa chạy vừa lo lắng, chợt nhìn con đường trước mắt có chút quen thuộc, rồi như người đuối nước vớ được cọc, Long nhận ra đây là con đường lúc nãy đi uống cafe, nơi đây sẽ dẫn tới ngã 3 quẹo lên chùa. Anh mừng rỡ quay lại động viên Quỳnh Ngọc
- Cố lên con, chút xíu nữa thôi chú cháu mình sẽ thoát
Quỳnh Ngọc tuy cũng rất mệt, nhưng vì có Long bên cạnh nên cô cũng yên tâm hơn phần nào, cứ vậy hai chú cháu dùng hết sức chạy lên phía trước. Đuổi theo phía sau nhiều tiếng cười, tiếng hú của đám người kia mỗi lúc một ghê rợn hơn, Quynh Ngọc gọi Long
- Chú ơi con sợ quá, mình có thoát không chú?
- Con yên tâm, chạy thêm chút nữa mình sẽ thoát.
Tuy trấn an bé Ngọc như vậy, nhưng Long cũng không dám khẳn định cả hai có đủ sức chạy tới ngôi chùa kia không, dù chạy tới đó liệu rằng có thoát khỏi đám ma quỷ này không. Mỗi lúc càng thêm mệt, bước chân Long ngày càng nặng và hơi thở hỗn hễn, đám người Hà, Vy mỗi ngày một gần họ hơn. Đang lo lắng thì Long chợt thấy phía trước là ngã 3 lên chùa, mà bà chủ quán chỉ lúc chiều, thấy được tia sáng cuối đường hầm như tiếp thêm sức mạnh, anh kéo mạnh tay Quỳnh Ngọc chạy vô hướng chùa. Đám ma quỷ phía sau, dường như nhận thấy có điều bất ổn nên chúng hô hè nhau
- Mau chận đường nó lại, không cho nó thoát.
Sau tiếng quát đó, hơn chục kẻ như Hà, Vy, Đông, Đình, Hoàng, Sang, Văn, Hương, Thu,… phóng người bay lên phía trước chắn lối tháo chạy của Long và Quỳnh Ngọc, cả hai rơi vô tình thoái tiến thoái lưỡng nan bởi hai đầu đều bị đám ma quỷ chặn. Chúng uốn éo người phát ra những tràng cười ghê rợn, từ từ tiến lại gần hai người khép nhỏ vòng vây. Long tháo luôn chiếc vòng còn lại đeo vô tay Quỳnh Ngọc, xong anh nói.
- Chú mệt lắm rồi không thể nào chạy nổi nữa. Giờ chú sẽ phá vòng vây và giữ chân tụi nó, con chạy theo hướng này một đoạn nữa sẽ tới chùa, vô đó có lẽ đám ma quỷ này không dám vô theo đâu.
Quỳnh Ngọc cũng mệt không thua Long bao nhiêu, cô thở dốc trả lời
- Con không đi, bỏ lại chú như vầy sao được!
Long lắc đầu
- Con không biết pháp thuật, có ở lại cũng không giúp được gì cho chú. Hai cái vòng con đang đeo là pháp bảo trừ tà, có nó tụi ma quỷ không hại được con đâu.
Quỳnh Ngọc lo lắng hỏi
- Vậy rồi còn chú thì sao.
Long cười an ủi
- Con yên tâm, chú có bùa hộ thân và cả pháp khí này nữa. Tụi nó không dễ gì hại được chú đâu.