Mục lục
PHÁP SƯ TRUYỀN THỪA - Lê Hoàng Nghĩa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến khi ả phát hiện thì đã muộn, cán đao đã cắm lên tim của quỷ áo đỏ dưới trướng mình. Ả tức giận, tung ra một chưởng cách không đánh Long rớt từ trên cao xuống, đập vô nền đá thô cứng bên dưới. Giờ đây linh lực của Long gần như cạn sạch và trúng thêm đòn nghiêm trọng, nên anh cách cái chết không còn xa. Biết mình đang trong trạng thái linh hồn, nếu chết có nghĩa là hồn phi phách tán, hoàn toàn biến mất giữa thiên địa. Trong lúc này Long cũng không sợ hãi, cười chua xót nhìn ả quỷ áo đen.

- Thật không ngờ, hôm nay ta tan hồn trong tay ngươi.



Ả quỷ áo đen cười một tràng mãng nguyện

- Cái ngươi không ngờ còn nhiều lắm.

Long gật đầu xác nhận

- Đúng cái ta không ngờ nhất, là ngươi dù đã bị đánh vào luôn hồi rồi, vậy mà sau cùng có thể trốn thoát bởi thuật kim thiền thoát xác. Càng không ngờ hơn, mình vừa vô tới âm giới liền gặp ngươi.

Ả quỷ áo đen gương mặt rất hảnh diện nói.

- Cái đó do số mệnh ta chưa hết, sau khi thoát ra khỏi bánh xe luân hồi, đã mất đi hơn nữa công lực nhưng đã may mắn rơi vô quỷ động, và hấp thu toàn bộ quỷ lực nơi đó, giúp nân cao tu vi, thực lực đã tăng gấp mấy lần khi còn ở dương thế. Hôm nay, sau khi tính sổ với nhà ngươi xong, ta cũng sẽ tìm đường về dương gian, để tính sổ với mấy thằng trọc kia và cả mấy tên đạo sĩ lổ muổi trâu.

Long gắn hết sức, run rẩy đứng lên.

- Ngươi đúng là cùng hung cực ác, hết thuốc chửa rồi

Ả quỷ áo đen ré lên cười

- Đúng, vậy ta sẽ cho ngươi tận hưởng sự ác độc của ta đến chết.

Nói xong, tên quỷ áo đen vung tay phát ra một đòn phủ xuống phía Long đang đứng. Các tảng đá nhọn từ dưới, biến thành mấy cọc nhọn xuyên lên, đâm vô chân và người Long, làm anh hét lên đau đớn. Thấy vậy, đám ma quỷ thuộc hạ cười lên khoái trá. Đột nhiên, trên không trung phía sau lưng Long, có âm thanh trầm ấm quát lên

- To gan, dám kết bè kết phái làm loạn âm giới

Sau tiếng quát, có hai người xuất hiện, một mặt toàn đồ trắng, một người mặt toàn đồ đen. Trên đầu hai người đội cái mão nhìn rất lạ mắt, tay họ cầm vũ khí tương tự cây thiết giảng, nhưng nhìn kỹ thì hình như không phải. Chợt tên quỷ áo đỏ sợ hải kêu lên.

- Là hắc bạch sứ giả.

Ả quỷ áo đen cũng giật mình, vì ả không ngờ động tỉnh nơi đây đã kinh động tới Hắt, Bạch sứ giả. Nhưng sau đó ả trấn tỉnh lại.

- Cần gì phải sợ, chỉ có hai tên hắc, bạch sứ giả này thôi. Các ngươi lên cho ta

Nói rồi, ả vẩy tay ra lệnh cho mấy tên quỷ áo đỏ bay lên tấn công 2 vị sứ giả, chỉ tội nghiệp mấy 4 tên quỷ áo đỏ, dù biết không phải đối thủ của 2 vị sứ giả, nhưng do ả quỷ đồ đen ra lệnh nên đành làm theo. Khi thấy 4 tên thuộc hạ bay lên tấn công 2 vị sứ giả, ả quỷ đồ đen thừa cơ hội đó nhanh chóng lùi lại phía sau, rồi nhắm hướng ngược lại tháo chạy.



Ả mới bay một đoạn ngắn, không biết từ đâu trên không trung bất thình lình xuất hiện 2 sợi dây xích, một trắng, một

đen đập thẳng vào người. Ả quỷ đồ đen không kịp phòng bị, trúng đòn té từ trên cao xuống, khi vừa chạm mặt đất, hai sợi xích nọ cũng lần nữa đánh tới. Ả vung tay cản lại, ngay lúc đó từ dưới đất có thêm 2 sợi xích khác xuyên nền đá, bay lên trói vào chân và người.





Sau cùng quỷ đồ đen bị hai sợi xích, một trắng, một đen trói chặc như đòn bánh tét không còn nhúc nhích, cục cựa gì được nữa. Bên kia 4 tên quỷ áo đỏ, cũng bị 2 vị sứ giả đánh cho nhừ tử và trói chúng lại nằm rên hừ hừ dưới đất. Tụi ma quỷ lâu la, thấy chủ soái mình đã bị bắt chỉ trong chớp mắt, cũng không còn dám đào tẩu, cả đám vội vàng quỳ xuống xin đầu hàng.

Các vị sứ giả nhanh chóng bắt gọn và trói chúng lại. 6 vị sứ giả sau khi xử lý xong đám ma quỷ, thì tiến lại gần Long. Vị sứ giả mặt đồ trắng nhìn anh lắc đầu tỏ vẻ thương cảm, ông vung tay lên một cơn giớ nhẹ thổi qua, làm các cọc đá xuyên người Long biến mất. Không còn gì chống đở nên Long ngã xuống, cũng may được vị sứ giả đó và một vị sứ giả đi cùng nhanh chóng đỡ lại. Hai người họ nhìn nhau gật đầu, lấy từ trong thắt lưng ra 2 viên thuốc, một viên trắng bóng như ngọc, một viên đen bóng tỏa mùi thơm đưa cho Long. Vị sứ giả đồ trắng lên tiếng

- Cư sĩ mau uống đi, đây là hắc, bạch đan của chúng ta.

Long muốn cảm ơn nhưng không còn sức để nói, đành nhận lấy 2 viên thuốc khó khăn nuốt xuống. Vừa nuốt xong 2 viên thuốc, bổng nhiên cảm thấy trong bụng mình có hai luồn khí lan tỏa, một luồng ấm áp, một luồng mát mẻ phát ra và chạy khắp cơ thể, khiến cho các vết thương trên người khép lại nhanh chóng. Qua một lúc, thấy thương thế đã giảm hơn phân nữa, dù cơ thể còn rất đau nhưng ít nhất cũng mở miệng nói chuyện được.

- Đa tạ chư vị sứ giả, đã ra tay tương trợ và ban thuốc

Vị sứ giả áo đen gương mặt không biểu cảm, cất giọng âm trầm nói.

- Cư sĩ không cần cảm tạ, đây là chức trách của chúng ta. Hơn nữa thuốc này không thể trị hoàn toàn vết thương cho cư sĩ, mà chỉ giúp cho vết thương giảm nhẹ phần nào và ổn định hồn phách mà thôi

Vị sứ giả đồ trắng cũng lên tiếng.

- Giờ quan trọng nhất là đưa vị cư sĩ này về nhân gian, bởi đây là âm giới sẽ không tốt cho việc phục hồi.

Nói xong, hai vị sứ giả nhìn lên không trung, thấy bên trên có 7 ngọn đèn mở ra cánh cửa dẫn về nhân gian. Thấy vậy, họ diều Long bay lại gần cánh cửa rồi dùng linh lực đưa xuyên qua cánh cửa về nhân gian. Trước khi đi Long không quên lần nữa cảm ơn những ân nhân cứu mình

…..

Lại nói về Hà và Vy khi thấy mấy ngọn đèn tắt họ, vừa tính chạy lại thắp lên như lời Long dặn, thì nghe tiếng Quỳnh Ngọc kêu thất thanh. Cả hai quay lại nhìn Quỳnh Ngọc, rồi mừng rỡ chạy lại đỡ cô ngồi dậy, hỏi thăm tình hình, nghe Vy hỏi nên Quỳnh Ngọc nhớ ra hốt hoảng.

- Chú Long vì cứu con, nên kẹt lại ở âm giới rồi.

Hà và Vy nghe Long kẹt lại ở âm giới, thì giật mình nhớ tới mấy ngọn đèn đã tắt. Hai người vội vàng chạy tới thắp lại mấy ngọn đèn vừa tắt kia. Giờ trong phòng thờ, có ba cô gái hồi hợp chờ đợi, cây nhang trên lư hương đã gần tàng mà chưa thấy tấm Long có động tỉnh gì.

Khi cả 3 người đang chăm chú nhìn Long, thì tấm kiếng lại lần nữa run lên. Hà và Vy bóp chặc tay nhau nín thở chờ đợi, vì lần trước tấm khi tấm kiếng run lên như vầy Quỳnh Ngọc trở về, lần này phải chăng Long cũng chuẩn bị về tới. Quả nhiên từ trong tấm kiếng, một bóng trắng vọt ra nhập vào người Long, khiến anh ngả bật ngửa ra sau. Quỳnh Ngọc vội chạy lại đở Long đặt nằm trên đùi mình, tay nắm chặc tay gọi.

- Chú ơi, con là Ngọc nè, chú tỉnh dậy đi.

Long khó khăn mở mắt ra, giọng yếu ớt đứt khoảng.

- Lấy cho chú ít nước củng lộ trên bàn thờ.

Vy vội vàng rót nước đặt trong cái bình bạc trên bàn thờ, đưa Quỳnh Ngọc cho Long uống. Sau khi uống nước xong anh nhìn Quỳnh Ngọc

- Chú mệt lắm, chắc sắp không xong rồi.

Long nói xong, thì nhắm mắt liệm đi. Quỳnh Ngọc thấy vậy không cầm được nước mắt, cô khóc lớn và than trách bản thân, những giọt nước mắt cứ như cơn mưa rớt xuống mặt, rơi cả vô miệng Long.

- Chú ơi, tỉnh dậy đi, không cho chú chết đâu. Tỉnh đậy nhìn con đi, tỉnh dậy đi mà

Hà hai mắt cũng đỏ he, nhìn thấy cháu gái mình khóc khóc như vậy, nên bước lại vỗ vai an ủi



- Thôi con đừng khóc nữa, cho chú nằm nghỉ chút đi, chắc không sao đâu!

Quỳnh Ngọc nói trong nước mắt

- Làm mà không sao được. Dì có biết không, vì cứu con mà chú phải xông vô âm giới, đánh nhau kịch liệt với tụi ma quỷ, chỉ có một thân một mình mà bị tụi nó đánh hội đồng, đánh cho tả tơi. Chú thà hy sinh bản thân cũng phải đưa con về, rồi một mình ở lại đối phó với hàng ngàn tên ma quỷ.

Nói xong, Quỳnh Ngọc tiếp tục lay

- Chú ơi, tỉnh đậy đi, đừng chết mà, con năn nỉ đó.

Giọng nói yếu ớt của Long vang lên

- Con còn lay nữa, là chú chết thật đó.

Nghe tiếng nói Quỳnh Ngọc mừng rỡ nhìn Long

- Chú, vậy là chú không chết hả, đã… đã… tỉnh rồi hả

Nói xong Quỳnh Ngọc ôm chầm lấy Long, khiến anh la lên

- Ngộp thở chết chú rồi Ngọc ơi.

Nghe vậy cô mới vội buôn ra, áy náy nhìn Long

- Con xin lổi, tại mừng qúa.

- Thôi đở chú ngồi dậy đi, để nằm trên đùi con vầy kỳ lắm.

- Không, chú cứ nằm đến khi nào khỏe mới được ngồi dậy

Đến đây thì Hà cũng lên tiếng

- Ngọc nói phải đó, anh nằm thêm một lúc nữa cho khỏe đã. Thấy anh tỉnh lại, tụi em mừng quá chừng.



Long lấy làm ngạc nhiên

- Thật sự khi nãy ở âm giới, anh bị thương linh hồn rất nặng, dù về đến đây cũng không còn chút hơi sức, chẳng hiểu sao mới một lúc mà khỏe nhiều rồi.

Chợt một giọng nói trầm ấm vang lên từ tượng Bạch Hổ.

- Chuyện đó cư sĩ phải cảm ơn cô bé tên Quỳnh Ngọc.

Cả 4 người giật mình, đồng loạt quay lại nhìn tượng Bạch hổ vừa nói chuyện. Sau vài giây Long mới lên tiếng hỏi.

- Xin cho hỏi, có phải bé Ngọc đã cứu sống ta không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK