Nghe người đạo hữu nói nguyên do, Huyền Tiên cũng vui vẻ, nhưng trong lòng cô biết dường như anh chàng nọ còn dấu mình chuyện gì chưa nới ra. Máy bay cất cánh một lúc thì Huyền Tiên bắt đầu buồn ngủ, đang ngon giấc bổng cô giật mình bởi máy bay đột nhiên rung lắc dữ dội, nữ tiếp viên hàng không vội chạy ra trấn an hành khách, “ xin lỗi quý khách, do thời tiết đột nhiên chuyển xấu nên máy bay mới có hiên tượng trên, mọi người không cần lo lắng”.
Có điều, Huyền Tiên biết chuyện không đơn giản như cô tiếp viên nọ nói, mà trong lòng cô có dự cảm bất an, dường như chiếc máy bay này đang bị một thế lực ma tà nào đó quấy phá. Nghĩ vậy, cô vội mở pháp nhãn ra quan sát, bên ngoài trời mây đen cuồn cuộn giăng kín cả không gian, từ các đám mây tỏa ra từng luồng hơi lạnh ôm lấy chiếc máy bay. Huyền Tiên còn nghe được những tiếng cười, tiếng nói phát ra từ trong đám mây đen kia, mỗi lúc chúng càng tỏa ra khí lạnh giá xông vô bên trong nhiều hơn, khiến nhiều hành khách phải co ro vì rạnh.
Tới bây giờ đã hoàn toàn khẳng định, chuyến bay của mình đang đi đã bị thế lực ma tà nào đó quấy phá, nếu giờ không can thiệp thì rất có thể sẽ bị tụi nó sẽ khiến cho máy bay mất điều khiển và rớt xuống chứ không chơi. Nghĩ vậy nên cô thầm niệm chú thỉnh chư vị hộ pháp giáng hạ, bảo về cho cả phi hành đoàn. Nhận được lời thỉnh cầu của Huyền Tiên, lập tức các vị hộ pháp hiện thế, đám âm binh, ma quỷ vừa thấy bóng dáng của chư vị hộ pháp vội vàng lẫn vào trong mây đen biến mất, máy bay cũng nhờ vậy không còn rung lắc và hơi lạnh kỳ lạ kia cũng nhờ vậy mà tan biến.
Trịnh Chánh ngồi cạnh bên Huyền Tiên, âm thầm theo dõi mà không lên tiếng, bởi vì lúc máy bay rung lắc dữ dội, ông ta cũng đã tỉnh giấc mơ hồ đoán được có việc chẳng lành, nên cũng mở pháp nhãn để nhìn coi có chuyện bất thường gì. Khi thấy các thế lực ma tà đang vây quanh, Trịnh Chánh vô cùng run sợ, bởi nếu không xử lý khéo có thể máy bay sẽ bị đám âm binh kia khiến cho xảy ra sự cố, thậm chí có thể rớt máy bay. Trong khi chưa có giải pháp gì để xử xý đám âm binh kia, thì đột nhiên từ bốn phương tám hướng, các vị hộ pháp đồng thời xuất hiện.
Họ dẫu chưa ra tay nhưng với thần uy đó, đã đủ làm cho đám âm binh vội vàng trốn chạy. Trịnh Chánh không hiểu, vì sao đột nhiên các vị ấy xuất hiện đúng lúc như vậy, bởi với năng lực của ông ta thì khó có thể mời được các vị đó, hơn nữa với số lượng nhiều như vậy thì hoàn toàn không có khả năng làm được. Đột nhiên, Trịnh Chanh nhìn qua Huyền Tiên, thấy cô ngồi kế bên nhắm mắt, nên vội vàng phủ định ý nghĩ do cô triệu thỉnh “ bởi Huyền Tiên nhập đạo sau mình gần 20 năm, hơn nữa những ngày đầu, mình còn hướng dẫn nó về cách tu luyện, thì không có lý nào chỉ vài năm lại có pháp lực đến trình độ đó”.
Nghĩ hoài cũng không tìm được câu trả lời, Trịnh Chánh đành bỏ qua và nhắm mắt dưỡng thần. Sau cùng, máy bay cũng hạ cánh an toàn, Trịnh Chánh mở điện thoại lên gọi Hùng Phi lái xe qua đến đón. Đó là người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, da ngâm đen, thân hình khỏe khoắn, vừa nhìn thấy Trịnh Chánh và Huyền Tiên thì vội vàng chạy tới, sách vali bỏ lên xe rồi mời hai người lên xe.
Trịnh Chánh ngồi phía trước với Hùng Phi, để chỉ đường vô tịnh thất của người chị bà con. Huyền Tiên ngồi sau một mình, thật ra Huyền Tiên không say máy bay nhưng là người đi tàu xe rất dở, chỉ cần thấy chiếc xe hơi từ xa là cô đã muốn say bí tỷ rồi, nên sau khi lên xe một lúc đã chìm vào giấc ngủ. Không biết xe chạy bao lâu, nhưng Huyền Tiên cảm thấy dường như mình đã ngủ một giấc khá dài, mà sao vẫn chưa tới nơi. Đột nhiên cô giật mình tỉnh giấc, vì tiếng la thất thanh của Hùng Phi cùng cú thắng xe vô cùng gấp.
- Trời ơi vực thẳm.
Tiếng kêu thất thanh của Hùng Khi đột ngột vang lên, và cú thắng xe gấp đã hoàn toàn đánh thức Huyền Tiên, có điều cả người cô say xẩm, mắt hoa, đầu óc cứ ong ong vô cùng khó chịu. Nhưng khi vừa mở mắt ra, một cảnh vô cùng kinh hoàn liền đập vô mắt, phía trước Trịnh Chánh đang chật vật với hai vong quỷ áp vào hai bên lôi kéo, ông ta niệm chú liên tục, tay bắt đủ các loại ấn để đánh chúng, có điều lực của Trịnh Chánh chưa đủ làm cho hai vong quỷ kia phải e sợ, chúng chỉ né qua né lại rồi nhào vô tấn công tiếp.
Bên cạnh một con quỷ với cái bụng rổng toét, mặt mũi đày máu tươi, đang ngồi trên đùi Hùng Phi cười sặc sụa, nó một tay đưa lên che mắt, khiến cho anh chàng tài xế không thấy đường, tay còn lại nắm vào vô lăng xe như muốn điều khiển chiếc xe chạy theo ý nó. Bên ngoài, một đám cô hồn chen chúc nhau đeo bám đầy xe, còn có mấy cái vong nhi đỏ hỏn đang bay vật vờ, đứa kêu khóc như chết cha chết mẹ, đứa lại cười khằng khặc chẳng khác nào bị chọt lét.
Vừa nhìn qua, Huyền Tiên đã biết, đám này chính là âm binh của một thế lực nào đó điều tới, muốn quấy phá hoặc ngăn cản họ về tịnh xá kia, nên dù trong người rất mệt cô cũng cố gắng ngồi dậy, tập trung lực đọc một câu chú thổi vô con quỷ đang ngồi trên đùi Hùng Phí, con quỷ này bị đánh bất ngờ chỉ kịp ré lên một tiếng đã văng ra khỏi xe. Hai con quỷ nãy giờ đang vẫn vũ với Trịnh Chánh, nghe thấy đồng bọn hét lên thảm thiết như vậy cũng vội quay lại, nhìn thấy Huyền Tiên người tỏa hào quang, chúng chẳng những không sợ mà nhe nanh nhào lại tấn công cô.
Huyền Tiên liền kết một thủ ấn, đỡ đòn tấn công của hai con quỷ, tiếp tục quán chú dùng đánh ra một đòn, hào quang tỏa ra chụp lấy hai con quỷ và lập tức cả hai bị đánh văng ra khỏi xe. Mấy vong ma bên ngoài, thấy ba con quỷ mạnh nhất trong đám đã bị đánh bại quá dể dàng, nên chúng cũng không dám manh động nữa, vội vàng hé lên mấy tiếng và né xa chiếc xe ra. Huyền Tiên cũng không muốn đánh đấm gì với tụi này, nhưng để ngăn ngừa chúng quay lại, liền tạo ra một vòng bảo vệ cho xe, rồi lên tiếng hỏi Hùng Phi
- Bác
tài có sao không, hồi nãy thấy cái gì mà đột nhiên thắng xe gấp dữ vậy
Hùng Phi đến giờ vẫn chưa hoàn hồn vì sợ, anh lắp bắp kể lại
- Hồi nãy khi đang chạy, bổng nhiên thấy có đám con nít từ đâu nhảy ra chặn trước đầu xe, sợ đụng trúng tụi nhỏ nên vội vàng lách qua rồi chạy tiếp, chuyện đó cứ diễn ra như vậy mấy lần và làm em mất phương hướng, không còn nhận ra mình đang chạy trên con đường nào nữa. Đang cố gắn xát định lại phương hướng, tự nhiên chung quanh bổng tối đen như mực, rồi quang cảnh ben ngoài biến đổi liên hồi, có lúc thấy mình giống như đang chạy trong khu rừng tối thui, có lúc lại thấy đang chạy trên sường núi. Cảm thấy vô cùng quái lạ, bởi con đường và cả khu vực này với em vô cùng quen thuộc, nên chuyện đi lạc là không thể nào, hơn nữa ở khu này làm gì có cánh rừng nào nhiều cây cao lớn như vậy.
Nói tới đó, anh ta quay qua nhìn Trịnh Chánh, rồi kể tiếp
- Khi đó sợ quá, con mới quay qua tìm thầy Chánh, để nhờ thầy coi chuyện gì đang xảy ra, có điều …..
Thấy anh chàng nọ ấp úp không dám nói tiếp, Trịnh Chánh lên tiếng
- Có chuyện gì, con cứ nói thẳng đừng có ngại
- Có điều khi quay qua, lại không thấy thầy Chánh đâu nữa, mà chỉ thấy đó là cái ghế trống. Lúc đó con nghĩ, không biết có phải do lúc tránh mấy đưa nhỏ, mình đã lạng lách gấp đã làm thầy Chánh té xuống đất, hay trong lúc mình không để ý thầy đã leo ra ghế sau ngồi. Nghĩ vậy, nên con tính liếc kiếng chiếu hậu coi có thấy thầy và chị Huyền Tiên ngồi ở ghế sau không. Có điều, chẳng hiểu sao cái cổ và con mắt cứng ngắt không thể nhìn vô kiếng chiếu hậu được.
Nói tới đó, Hùng Phi dừng lại nén bớt nỗi sợ hãi rồi mới tiếp tục.
- Khi đó, con vô cùng hoang mang vì không biết chuyện kinh khủng gì đang xảy ra, có phải mình đang nằm mơ hay là sự thật, bổng nhiên lúc đó ghe bên ngoài có vô số tiếng hú…. Không rỏ của người hay chó mèo gì đó, làm con sợ quá vội vàng đạp ga cho xe lao đi thật nhanh, mong sớm thoát khỏi chổ ghê rợn này. Đang chạy bổng nhiên nhìn thấy trước mắt là vực thẳm, sợ quá vội vàng đạp thắng và hét lên
Kể xong, Hùng Phi giọng vẫn còn run sợ, hơi thở cứ hỗn hển như vừa chạy bộ hàng chục km về tới. Thấy vậy Trịnh Chánh cũng lên tiếng
- Hồi nãy thầy đang ngủ, đột nhiên thấy không khí trở nên âm lạnh khác thường, mở mắt ngồi dậy nhìn coi là chuyện gì, thì thấy bên ngoài có đám cô hồn đang đeo bám vô xe, khi đó thầy liền đánh ra mấy đạo linh phù để đuổi tụi nó đi. Có điều tụi nó quá đông, vừa đánh cho đám này dạt ra thì đám khác lại áp tới. Và có hai con quỷ áo đỏ từ ngoài cùng xông vô xe, thầy liền cản tụi nó lại, tiếc là không giang trong xe quá chật chội, không thể nào thi triển pháp thuật được, đành phải giằng co với tụi nó một hồi, mới dùng thần chú trừ tà kết hợp linh phù đánh văng tụi nó ra khỏi xe. Bây giờ tụi ma quỷ đã bị đánh chạy hết, con có thể yên tâm lái xe rồi.
Có điều, Huyền Tiên biết chuyện không đơn giản như cô tiếp viên nọ nói, mà trong lòng cô có dự cảm bất an, dường như chiếc máy bay này đang bị một thế lực ma tà nào đó quấy phá. Nghĩ vậy, cô vội mở pháp nhãn ra quan sát, bên ngoài trời mây đen cuồn cuộn giăng kín cả không gian, từ các đám mây tỏa ra từng luồng hơi lạnh ôm lấy chiếc máy bay. Huyền Tiên còn nghe được những tiếng cười, tiếng nói phát ra từ trong đám mây đen kia, mỗi lúc chúng càng tỏa ra khí lạnh giá xông vô bên trong nhiều hơn, khiến nhiều hành khách phải co ro vì rạnh.
Tới bây giờ đã hoàn toàn khẳng định, chuyến bay của mình đang đi đã bị thế lực ma tà nào đó quấy phá, nếu giờ không can thiệp thì rất có thể sẽ bị tụi nó sẽ khiến cho máy bay mất điều khiển và rớt xuống chứ không chơi. Nghĩ vậy nên cô thầm niệm chú thỉnh chư vị hộ pháp giáng hạ, bảo về cho cả phi hành đoàn. Nhận được lời thỉnh cầu của Huyền Tiên, lập tức các vị hộ pháp hiện thế, đám âm binh, ma quỷ vừa thấy bóng dáng của chư vị hộ pháp vội vàng lẫn vào trong mây đen biến mất, máy bay cũng nhờ vậy không còn rung lắc và hơi lạnh kỳ lạ kia cũng nhờ vậy mà tan biến.
Trịnh Chánh ngồi cạnh bên Huyền Tiên, âm thầm theo dõi mà không lên tiếng, bởi vì lúc máy bay rung lắc dữ dội, ông ta cũng đã tỉnh giấc mơ hồ đoán được có việc chẳng lành, nên cũng mở pháp nhãn để nhìn coi có chuyện bất thường gì. Khi thấy các thế lực ma tà đang vây quanh, Trịnh Chánh vô cùng run sợ, bởi nếu không xử lý khéo có thể máy bay sẽ bị đám âm binh kia khiến cho xảy ra sự cố, thậm chí có thể rớt máy bay. Trong khi chưa có giải pháp gì để xử xý đám âm binh kia, thì đột nhiên từ bốn phương tám hướng, các vị hộ pháp đồng thời xuất hiện.
Họ dẫu chưa ra tay nhưng với thần uy đó, đã đủ làm cho đám âm binh vội vàng trốn chạy. Trịnh Chánh không hiểu, vì sao đột nhiên các vị ấy xuất hiện đúng lúc như vậy, bởi với năng lực của ông ta thì khó có thể mời được các vị đó, hơn nữa với số lượng nhiều như vậy thì hoàn toàn không có khả năng làm được. Đột nhiên, Trịnh Chanh nhìn qua Huyền Tiên, thấy cô ngồi kế bên nhắm mắt, nên vội vàng phủ định ý nghĩ do cô triệu thỉnh “ bởi Huyền Tiên nhập đạo sau mình gần 20 năm, hơn nữa những ngày đầu, mình còn hướng dẫn nó về cách tu luyện, thì không có lý nào chỉ vài năm lại có pháp lực đến trình độ đó”.
Nghĩ hoài cũng không tìm được câu trả lời, Trịnh Chánh đành bỏ qua và nhắm mắt dưỡng thần. Sau cùng, máy bay cũng hạ cánh an toàn, Trịnh Chánh mở điện thoại lên gọi Hùng Phi lái xe qua đến đón. Đó là người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, da ngâm đen, thân hình khỏe khoắn, vừa nhìn thấy Trịnh Chánh và Huyền Tiên thì vội vàng chạy tới, sách vali bỏ lên xe rồi mời hai người lên xe.
Trịnh Chánh ngồi phía trước với Hùng Phi, để chỉ đường vô tịnh thất của người chị bà con. Huyền Tiên ngồi sau một mình, thật ra Huyền Tiên không say máy bay nhưng là người đi tàu xe rất dở, chỉ cần thấy chiếc xe hơi từ xa là cô đã muốn say bí tỷ rồi, nên sau khi lên xe một lúc đã chìm vào giấc ngủ. Không biết xe chạy bao lâu, nhưng Huyền Tiên cảm thấy dường như mình đã ngủ một giấc khá dài, mà sao vẫn chưa tới nơi. Đột nhiên cô giật mình tỉnh giấc, vì tiếng la thất thanh của Hùng Phi cùng cú thắng xe vô cùng gấp.
- Trời ơi vực thẳm.
Tiếng kêu thất thanh của Hùng Khi đột ngột vang lên, và cú thắng xe gấp đã hoàn toàn đánh thức Huyền Tiên, có điều cả người cô say xẩm, mắt hoa, đầu óc cứ ong ong vô cùng khó chịu. Nhưng khi vừa mở mắt ra, một cảnh vô cùng kinh hoàn liền đập vô mắt, phía trước Trịnh Chánh đang chật vật với hai vong quỷ áp vào hai bên lôi kéo, ông ta niệm chú liên tục, tay bắt đủ các loại ấn để đánh chúng, có điều lực của Trịnh Chánh chưa đủ làm cho hai vong quỷ kia phải e sợ, chúng chỉ né qua né lại rồi nhào vô tấn công tiếp.
Bên cạnh một con quỷ với cái bụng rổng toét, mặt mũi đày máu tươi, đang ngồi trên đùi Hùng Phi cười sặc sụa, nó một tay đưa lên che mắt, khiến cho anh chàng tài xế không thấy đường, tay còn lại nắm vào vô lăng xe như muốn điều khiển chiếc xe chạy theo ý nó. Bên ngoài, một đám cô hồn chen chúc nhau đeo bám đầy xe, còn có mấy cái vong nhi đỏ hỏn đang bay vật vờ, đứa kêu khóc như chết cha chết mẹ, đứa lại cười khằng khặc chẳng khác nào bị chọt lét.
Vừa nhìn qua, Huyền Tiên đã biết, đám này chính là âm binh của một thế lực nào đó điều tới, muốn quấy phá hoặc ngăn cản họ về tịnh xá kia, nên dù trong người rất mệt cô cũng cố gắng ngồi dậy, tập trung lực đọc một câu chú thổi vô con quỷ đang ngồi trên đùi Hùng Phí, con quỷ này bị đánh bất ngờ chỉ kịp ré lên một tiếng đã văng ra khỏi xe. Hai con quỷ nãy giờ đang vẫn vũ với Trịnh Chánh, nghe thấy đồng bọn hét lên thảm thiết như vậy cũng vội quay lại, nhìn thấy Huyền Tiên người tỏa hào quang, chúng chẳng những không sợ mà nhe nanh nhào lại tấn công cô.
Huyền Tiên liền kết một thủ ấn, đỡ đòn tấn công của hai con quỷ, tiếp tục quán chú dùng đánh ra một đòn, hào quang tỏa ra chụp lấy hai con quỷ và lập tức cả hai bị đánh văng ra khỏi xe. Mấy vong ma bên ngoài, thấy ba con quỷ mạnh nhất trong đám đã bị đánh bại quá dể dàng, nên chúng cũng không dám manh động nữa, vội vàng hé lên mấy tiếng và né xa chiếc xe ra. Huyền Tiên cũng không muốn đánh đấm gì với tụi này, nhưng để ngăn ngừa chúng quay lại, liền tạo ra một vòng bảo vệ cho xe, rồi lên tiếng hỏi Hùng Phi
- Bác
tài có sao không, hồi nãy thấy cái gì mà đột nhiên thắng xe gấp dữ vậy
Hùng Phi đến giờ vẫn chưa hoàn hồn vì sợ, anh lắp bắp kể lại
- Hồi nãy khi đang chạy, bổng nhiên thấy có đám con nít từ đâu nhảy ra chặn trước đầu xe, sợ đụng trúng tụi nhỏ nên vội vàng lách qua rồi chạy tiếp, chuyện đó cứ diễn ra như vậy mấy lần và làm em mất phương hướng, không còn nhận ra mình đang chạy trên con đường nào nữa. Đang cố gắn xát định lại phương hướng, tự nhiên chung quanh bổng tối đen như mực, rồi quang cảnh ben ngoài biến đổi liên hồi, có lúc thấy mình giống như đang chạy trong khu rừng tối thui, có lúc lại thấy đang chạy trên sường núi. Cảm thấy vô cùng quái lạ, bởi con đường và cả khu vực này với em vô cùng quen thuộc, nên chuyện đi lạc là không thể nào, hơn nữa ở khu này làm gì có cánh rừng nào nhiều cây cao lớn như vậy.
Nói tới đó, anh ta quay qua nhìn Trịnh Chánh, rồi kể tiếp
- Khi đó sợ quá, con mới quay qua tìm thầy Chánh, để nhờ thầy coi chuyện gì đang xảy ra, có điều …..
Thấy anh chàng nọ ấp úp không dám nói tiếp, Trịnh Chánh lên tiếng
- Có chuyện gì, con cứ nói thẳng đừng có ngại
- Có điều khi quay qua, lại không thấy thầy Chánh đâu nữa, mà chỉ thấy đó là cái ghế trống. Lúc đó con nghĩ, không biết có phải do lúc tránh mấy đưa nhỏ, mình đã lạng lách gấp đã làm thầy Chánh té xuống đất, hay trong lúc mình không để ý thầy đã leo ra ghế sau ngồi. Nghĩ vậy, nên con tính liếc kiếng chiếu hậu coi có thấy thầy và chị Huyền Tiên ngồi ở ghế sau không. Có điều, chẳng hiểu sao cái cổ và con mắt cứng ngắt không thể nhìn vô kiếng chiếu hậu được.
Nói tới đó, Hùng Phi dừng lại nén bớt nỗi sợ hãi rồi mới tiếp tục.
- Khi đó, con vô cùng hoang mang vì không biết chuyện kinh khủng gì đang xảy ra, có phải mình đang nằm mơ hay là sự thật, bổng nhiên lúc đó ghe bên ngoài có vô số tiếng hú…. Không rỏ của người hay chó mèo gì đó, làm con sợ quá vội vàng đạp ga cho xe lao đi thật nhanh, mong sớm thoát khỏi chổ ghê rợn này. Đang chạy bổng nhiên nhìn thấy trước mắt là vực thẳm, sợ quá vội vàng đạp thắng và hét lên
Kể xong, Hùng Phi giọng vẫn còn run sợ, hơi thở cứ hỗn hển như vừa chạy bộ hàng chục km về tới. Thấy vậy Trịnh Chánh cũng lên tiếng
- Hồi nãy thầy đang ngủ, đột nhiên thấy không khí trở nên âm lạnh khác thường, mở mắt ngồi dậy nhìn coi là chuyện gì, thì thấy bên ngoài có đám cô hồn đang đeo bám vô xe, khi đó thầy liền đánh ra mấy đạo linh phù để đuổi tụi nó đi. Có điều tụi nó quá đông, vừa đánh cho đám này dạt ra thì đám khác lại áp tới. Và có hai con quỷ áo đỏ từ ngoài cùng xông vô xe, thầy liền cản tụi nó lại, tiếc là không giang trong xe quá chật chội, không thể nào thi triển pháp thuật được, đành phải giằng co với tụi nó một hồi, mới dùng thần chú trừ tà kết hợp linh phù đánh văng tụi nó ra khỏi xe. Bây giờ tụi ma quỷ đã bị đánh chạy hết, con có thể yên tâm lái xe rồi.