Mục lục
PHÁP SƯ TRUYỀN THỪA - Lê Hoàng Nghĩa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, tượng Kim Long kế bên cũng lên tiếng

- Đúng vậy, ban đầu thấy hồn cư sĩ nhập vô xác đã bị thương nghiêm trọng. Cả ta và Hổ huynh đầu rất lo lắng, liền bàn nhau tìm cách giúp cư sĩ khôi phục thương thế. Nhưng cả 2 chúng ta còn chưa tìm được cách gì, thì cô bé Quỳnh Ngọc kia đã khóc, chính những giợt nước mắt đó, đã trị liệu thương thế linh hồn cho cư sĩ

Nghe nước mắt mình trị thương được cho Long, Quỳnh Ngọc vui mừng hỏi

- Dạ thần cho con hỏi, nước mắt con thật sự hữu hiệu như vậy sao?

Cả kim Long và bạch hổ cùng thừa nhận, Bạch hổ còn nói thêm

- Nước mắt của nhân loại vốn rất quý báu và trong sạch, thế nhưng muốn dùng nó để trị thương linh hồn là điều không thể. Nhưng nước mắt cô bé Ngọc này lại khác.

Quỳnh Ngọc buột miệng hỏi

- Nước mắt con khác sao ạ?

Bạch hổ vui vẻ tiếp lời

- Con vốn có trái tim thánh thiện, lại khóc vì cư sĩ đây. Trái tim thuần khiết cộng với lòng thương cảm vô hạn, tạo thành một linh lực rất lớn, thế nhưng nếu chỉ vậy cũng chưa cứu được cư sĩ. Mà quan trọng hơn, do ngày trước khi con bị ma quỷ bắt hồn, cư sĩ đã dùng chính máu của mình để vẽ linh phù và điểm vào các huyệt đạo trên người con. Từ đó dầu trong thể xác, hay linh hồn giữa con và cư sĩ đã có mối dây liên kết đặt biệt.

Nói đến đây Quỳnh Ngọc đã hiểu ra

- À, do đó mà nước mắt con có thể trị thương thế linh hồn cho chú Long

Bạch hổ thấy Ngọc thông tuệ như vậy lấy làm vui, nên nói tiếp

- Cư sĩ, hiện nay vết thương linh hồn của ngài coi như đã không còn nguy hiểm. Thế nhưng linh lực vẫn còn hao tổn, để phục hồi hoàn toàn, cư sĩ phải ngồi thiền hấp thụ dương khí, kèm với việc không được dùng pháp thuật trong một đoạn thời gian thì tu vi mới phục hồi được.

Long chấp tay cảm ơn

- Cảm ơn chư vị thần linh đã tương trợ và

chỉ điểm.



Kim Long liền đáp lời.

- Cư sĩ không cần khách sáo. Đây vốn là việc chúng ta nên làm.

Nói xong, cả kim Long và Bạch hổ cáo từ mọi người. Trước khi hai bức tượng bay lên lại trên bàn thờ, thì cả hai hướng vô tấm kiếng thông âm há miệng phun ra hai luồng khí. Cái kiếng sau khi tiếp nhận hai luồng khí nọ, thì từ màu đen thui dần trở lại bình thường, trên mặt kiếng xuất hiện vô số vết nứt, chỉ trong phút chốc các vết nứt vỡ ra hóa thành một nắm cát rồi nhanh chóng tan biến.

Còn lại 4 người trong phòng thờ, Long nhìn Hà và Vy cất tiếng.



- Rất cảm ơn hai em, từ sáng đến giờ đã ngồi đây hộ pháp cho anh và bé Ngọc. Nếu không có hai em kịp thời thắp lại mấy ngọn đèn, có lẽ anh đã không trở về được rồi.

Vy trả lời

- Chuyện đó đâu có gì đâu anh, người nói cảm ơn phải là tụi em mới đúng

Long cười, rồi tiếp tục nói.

- Hà với Vy có thể tạm ra ngoài một chút được không, anh có vài lời muốn nói riêng với cháu Ngọc



Nghe vậy, Hà và Vy đứng lên đi ra ngoài. Giờ trong phòng thờ chỉ còn lại một nam một nữ, Quỳnh Ngọc nhìn cái con người đang gối đầu trên đùi mình, nở nụ cười tinh ranh hỏi

- Chú có gì bí mật mà phải nói riêng vậy, hay là tính tỏ tình với con?

Long phì cười, đưa tay cốc đầu cô

- Tỏ tình cái đầu con đó chứ tỏ tình.

Cả hai chú cháu cùng cười, Long nói tiếp

- Thời gian tới chú lại phải đi xa, chưa biết khi nào mới về.

Quỳnh Ngọc nghe vậy liền hỏi

- Chú vừa về nhà chưa bao lâu, giờ tính đi đâu nữa?

- Chú là cư sĩ, cần phải nân cao tu vi lên nữa. Chứ con thấy rồi đó, trận chiến khi nãy ở âm giới, nếu không có sự xuất hiện kịp thời của các vị sứ giả, chắc chắn chú đã bỏ mạng rồi

Long ngừng một lúc rồi nói

- Có chuyện này chú nói ra chỉ mình con biết, tuyệt đối không được nói lại với bất kỳ ai hết, kể cả dì Hà.

Quỳnh Ngọc mạnh mẽ gật đầu. Long liền nói tiếp.

- Lúc đi vân du cùng thầy Pháp Không, khi ghé đạo quan của vị chân nhân dạy thuật thông âm, chú ở đó học đạo một thời gian. Rồi một ngày kia, thầy Pháp Không và vị chân nhân đó đã bói một quẻ, nói chú trong vòng nữa tháng, phải quay về nơi mình bái sư và được khai đạo một chuyến.

Quỳnh Ngọc nghe vậy giật mình, lo lắng hỏi

- Sao phải về đó, bộ có chuyện gì hả chú?

- Cả hai vị đó không nói ra cụ thể, vì đó là thiên cơ không thể lộ nhưng họ kêu sau khi về thăm nhà ít ngày, thì phải tranh thủ lên đường. Mà nơi chú bái sư, thuộc một xã vùng xa của tỉnh Lâm Đồng……

Nói xong mấy chuyện chính, Long tháo tràng hạt đang đeo trên tay, đeo vô cho Quỳnh Ngọc, rồi dặn



- Vòng này như con đã biết, nó là pháp bảo trừ tà, vốn đã theo chú nhiều năm rồi, nay tặng cho bé Ngọc, con tuyệt đối không được cho bất kỳ ai.

Quỳnh Ngọc đưa cánh tay đeo vòng lên ngắn nghía, rồi chọc Long

- Đây là vật định tình chú tặng, sao con cho người khác được

Long lại bị con nhóc đó chọc cho bật cười.

- Suốt ngày cứ giởn hoài, cho ăn đòn bây giờ.

Ngọc le lưởi tỏ vẻ thách thức, Long đành lắc đầu chào thua với con nhóc này

- Ngoài ra, chú sẽ dạy một câu chú để phòng thân, mỗi ngày đều phải trì niệm cho có linh lực.

Sau khi truyền câu chú cho Quỳnh Ngọc xong, anh tiễn cả 3 cô gái đi về. Quay lại nhà thì có cuộc gọi, cầm máy lên thấy sư phụ đang gọi. Nghe điện thoại xong, Long thả mình ngồi xuống sopha

- Haizzz, nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe rồi về cốc thăm sư phụ thôi.

Nói xong, nằm xuống sopha làm một giấc ngon lành đến tận chiều mới dậy.



Sau mấy ngày tịnh dưởng và hấp thu nhật nguyệt phục hồi linh lực, Long lần nữa thu xếp theo vài bộ đồ cho vô balo rồi cầm lấy cây dâu tằm to cở ngón tay cái dài dộ 6 tấc, dưới cán được quấn cẩn thận bằng dây ngũ sắc. Trong lòng anh có chút hồi hợp cho chuyến đi lần này. Vì nó thật sự trùng hợp, với lần bói toán của sư Pháp Không, mấy ngày trước sư phụ anh gọi điện kêu về cốc một chuyến .

Sư phụ Long, pháp danh là Nhật Viễn, năm nay chỉ ngoài bốn mươi, sau khi xuất gia không bao lâu thì về một ngôi cốc nhỏ trên núi thanh tu. Rồi cách đây khoảng 10 năm vô tình Long gặp được ông, và bái sư từ dạo đó. Tuy Nhật Viễn thiền sư xuất gia chưa lâu, tuổi đời còn trẻ nhưng lại là bậc chân tu đức độ, hay hành thiện cứu người. Trong 10 năm nay Long cũng hay về chùa tu tập, có điều sư Nhật Viễn đa số chỉ cho anh ngồi thiền, học đạo lý và vài câu chú phòng thân. Ông gần như không dạy chú trừ tà cho đệ tử mình, bởi thời cơ chưa tới.

Mãi về sau, Long tự mày mò mới từng bước trên con đường tu đạo, rồi phải tới khi gặp sư Pháp Không thì anh đã bước qua một con đường mới. Hôm nay trên đường về thăm sư phụ, Long nhìn qua ô cửa xe thấy phố thị dần bỏ lại sau lưng. Chiếc xe tiếp tục chạy, khá lâu sau những triền đồi trồng cà phê với lá xanh mướt dẫn hiện ra. rồi đến những cánh táng thông treo mình trên các triền đồi cheo leo. Ngoài trời đã bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa quất vào ô kính xe mát lạnh. Long ngã mình nằm xuống ghế chợp mắt vì còn khá lâu nữa mới tới nơi.

Đang ngủ, chợt Long giật mình tỉnh giấc vì dường như xe thắng gấp, nghe mọi người trên xe cũng nhao nhau lên. Long thầm nghĩ hay xe gặp tai nạn rồi, vì cơn mưa lúc này quá lớn, khiến cảnh vật bên ngoài nhìn không còn rỏ nữa, vã lại trời cũng dần chuyển sang nhá nhem tối. Đang còn nghĩ mông lung, chợt nghe bên nhà xe thông báo.

- Do mưa lớn quá, nên đất phía trước bị sạt xuống không thể đi tiếp được, hành khách cứ ngồi yên, xe sẽ lùi lại một đoạn ngắn vì nơi đó có thị trấn, để nghỉ lại ở đêm nay.

Sau hơn 30 phút, mọi người cũng lục đục vào đem theo đồ đạc vô một nhà nghỉ nhỏ trong thị trấn. Vì số lượng khách trên xe gần 40 người, mà phòng của nhà nghỉ thì ít nên mỗi phòng chứa tới 2-3 người. Long để mọi người chọn phòng xong, anh nhìn thấy phía cuối hành lang có căn phòng, mà dường như nãy giờ không ai vô hết, liền bước lại hỏi tiếp tân

- Em, cho anh hỏi, căn phòng cuối hành lang này có ai ở không?

Cô tiếp tân của nhà nghỉ nhìn anh với đôi mắt lo lắng, trả lời

- Dạ không nhưng…

Nhìn từ ngoài đã biết căn phòng đó có điều bất ổn, nhưng Long không quan tâm, anh nói

- Vậy lấy cho anh phòng đó đi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK