Bẳng đi một thời gian ngắn, vào một đêm mưa giông sấm sét dữ dội, ngoài trời từng cơn giông ào ào thổi tới làm cho cây cối ngã đỗ toán loạn, cây sung già phía bên hiên nhà cũng bị tróc gốc đổ sụp xuống. Ban đầu cứ tưởng, là cơn giông bình thường, nhưng sau đó là nhiều hiện tượng lạ cứ liên tục xảy ra.
Từng cơn gió rít gào ào ạt như muốn thổi bay tất cả, những thứ đang cản đường, nó mạnh đến nỗi đập đùng đùng khiến cánh cửa phòng lắc lư dữ dội như muốn bung chốt. Thấy chuyện dường khác thường, Dương Phong đưa tay lên bấm độn, một lúc sau anh rồi kêu tôi,
- Em lại cửa sổ, nhìn ra ngoài thật kỹ coi có thấy gì lạ không
Đưa mắt nhìn qua ô cửa sổ, đã ướt đẫm bởi nước mưa quất vào liên tục từ nãy giờ, ba đầu thông thấy gì ngoài những tia sét ngan dọc trên bầu trời đêm cùng tiếng sấm dùng đùng liên hồi. Nhìn thêm một lúc khá lâu, dường như có cái gì đó đang nhấp nháy trong màn đêm u tối, hòa lẫn tiếng mưa rơi và gió rít từng hồi, không biết có phải tôi nghe và thấy lầm không, nhưng hình như có tiếng cười lanh lãnh của người con gái, cùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía căn phòng chúng tôi đang ở.
Quay người lại, tính nói điều mình vừa nghe thấy, thì phát hiện Dương Phong đang lập bàn hương án, dùng mảnh vải màu trắng trãi lên trên cùng với ba chung rượu, năm mảnh giấy vàng. Rồi anh ngước lên nói
- Hãy chuẩn bị tinh thần, vì đêm nay, rất có thể sẽ có một con ngạ quỷ rất dữ xuất hiện.
Tôi nghe qua mà lông tóc muốn dựng lên hết một lượt, từ trước đến giờ nào có biết mặt mũi con ngạ quỷ ra sao đâu, bây giờ lại còn phải chuẩn bị để đối phó với nó, dẫu rất sợ nhưng cũng ráng giữ bình tĩnh. Thời cứ gian chầm chậm trôi qua, trong nỗi lo phập phồng của tôi, thấy bên ngoài mưa đã tạnh, nhìn đồng hồ đã gần nữa đêm.
Ngồi trước bàn hương án, Dương Phong bắt đầu đọc chú, rồi viết nhiều chữ bùa lên năm tờ giấy vàng, xong anh cầm năm lá đạo bùa trên tay, hớp hết ba chung rượu phun thẳng vô, rồi quay qua đưa tôi năm lá bùa kêu dán những chỗ quanh phòng. Phong nói
- Dù có bất cứ chuyện gì, thì cũng phải giữ bình tĩnh, hãy nhớ đức trọng quỷ thần kinh, chỉ cần đi đúng con đường chánh đạo thì yêu, ma, quỷ, quái gì cũng không thể làm hại được chúng ta.
Tôi thắc mắc hỏi
- Nhưng tại sao ngạ quỷ lại xuất hiện ở đây, nó muốn gì?
- Rất có thể, nó được ai đó sai tới để quấy phá nhân gian, còn cụ thể tại sao nó lại có mặt ở đây, thì nhất thời anh chưa tìm ra nguyên nhân. Nhưng trước tiên, ta nên đề phòng và cố gắng thu phục nó, để tránh những việc không hay xảy ra.
Trời mỗi lúc một khuya, cả hai vẫn im lặng ngồi đó để quan xát tình hình chuẩn bị ứng phó, ngồi chờ lâu như vậy cũng thấy thấp thỏm, tôi lại đứng dậy mở cánh cửa phòng ra quan sát, bên ngoài vẫn im lìm không chút động tĩnh gì. Vừa định đóng cửa lại, thì hình như có cái gì đó, từ trong đám bụi rậm phía bên kia đường nhảy xoạt ra nhanh như chớp, nó phóng thẳng lên mái nhà tạo ra một tiếng RẦM rất lớn, khiến cho cả hai đồng thời giật mình.
Tôi dù thoáng thấy, nhưng do quá nhanh lại trời tối nên vẫn không biết nó là gì, nếu nói là mèo thì không phải, vì làm gì có con mèo nào lại bự tới cỡ đó, còn đang suy nghĩ về con vật lạ nọ, lại thoáng thấy trên bầu trời hai con chim cú mèo, cứ vờn đi, vờn lại đồng thời cất tiếng kêu vang, tương tự như tiếng kêu ở Kiên Giang tối bữa đó. Lúc này nhìn lên đồng hồ, đã gần 3 giờ sáng, Dương Phong bước lại chổ tôi, anh cũng nhìn lên bầu trời rồi đóng cửa lại
- Thôi, khuya lắm rồi, em đi ngủ đi
Tôi ngoan ngoãn quay vô giường, còn anh ngồi đó hút thuốc cho đến sáng. Sáng hôm sau, khi tôi vừa thức dậy đã thấy Dương Phong đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng, rồi pha hai ly café như thường lệ. Thấy anh ngồi trầm ngâm tôi bèn hỏi.
- Sao thấy anh trầm ngâm quá vậy, hay có gì đó không ổn.
- Tối qua coi như không có việc gì, có lẽ do anh lo xa, hoặc có thể nó chỉ vô tình đi ngang qua đây, chứ không có ý gì. Thôi em đừng bận tâm.
- Không hiểu sao, trong lòng em cảm thấy rất lo, và có linh cảm sẽ có chuyện gì đó rất lớn sắp xãy ra, nhưng không biết đó là gì. Mà thôi, có nghĩ thì cũng không giải quyết được, cứ thuận theo tự nhiên vậy!
Tối đến, Dương Phong lại tiếp tục truyền dạy những chữ bùa, dùng để trừ tà và một số câu chú đánh trả để phòng thân. Đang ngồi luyện chữ, bỗng dưng tôi thấy lồng ngực mình đau nhói, như có thứ gì đâm thẳng vào tim. Ngồi bên cạnh Dương Phong lập tức đứng dậy, đỡ tôi nằm xuống giường, rồi anh nhìn chung quanh xem xét, qua một hồi vẫn không thấy gì, Dương Phong nhắm ngồi xuống đất mắt lại ngồi tịnh tâm một lúc rồi nói.
- Không sao đâu, đừng sợ, bây giời em cứ đọc câu chú trấn an đi, lát nữa sẽ hết thôi
Làm theo lời anh, tôi đọc câu chú trấn an trong tâm, đến khi không còn cảm thấy đau nữa mới ngồi dậy hỏi.
- Có chuyện gì phải không anh, sao tự dưng em lại bị như vậy?
- Anh chưa dám khẳng định đó là gì, nhưng có lẽ là do em mệt mỏi quá thôi, nghĩ ngơi một lát sẽ hết.
Vậy là tôi tiếp tục nằm nghỉ ngơi và ngủ lúc nào không hay, khi đang say giấc, chợt nghe từ bên ngoài cửa, có tiếng ai đó kêu tên mình.
- K…i…m……..ơ…iiii, k….i…mmmmm
Âm thanh thều thào như gió văn vẳn bên tai, khiến tôi giật mình tỉnh giấc, tiếng kêu đó cứ lặp đi lặp lại, vang mãi không ngừng, nghe không khác gì oan hồn đòi mạng. Mà trước giờ tôi nào có gây thù chuốc oán gì với ai đâu, lại càng không hại người thì làm sao có chuyện hồn ma báo oán được kia chứ. Thấy tình hình không ổn chút nào, vội lay Dương Phong dậy, rồi hỏi
- Anh có nghe tiếng gì không\,
Dương Phong không trả lời mà bật dậy, bước ra thì bên ngoài quan sát, anh ta lắng tai nghe một hồi mới quay lại.
- Chắc em nghe lầm đó, thôi ngủ tiếp đi.
- Dạ, vậy chắc em nghe lộn
Tuy nói vậy, nhưng tôi vẫn thấy tiếng kêu khi nãy thật sự có mà, bởi khi bị nó đánh thức vẫn còn nghe tới mấy lần nữa tôi mới kêu Dương Phong dậy, hay có ai chọc phá gì mình. Nghĩ thêm một hồi nữa vẫn không có kết quả, nên nhắm mắt ngủ.
Chừng 6 giờ tối hôm sau, phải ra chợ để mua ít đồ dùng, khi đi được nữa đường lại nghe thấy âm thanh lạ, dù không biết là gì nhưng nó càng lúc, càng rõ ràng hơn. Tới đoạn ngã ba, có một cây cầu nhỏ bắt qua mặt cống thoát thì nước tiếng kêu đó ngừng hẳn, cả không gian xung quanh cũng im lặng đến lạ thường.
Đột nhiên, bên phải của lang cang cầu, xuất hiện một con mèo với bộ lông màu vàng sọc trắng, nó nhảy tới nhảy lui đang chơi đùa một mình, nhưng có rất quái lạ bởi dưới ánh đèn hai bên cầu tôi vẫn không thấy cái bóng của con mèo đó hết. Khi thấy có người, nó dừng lại trố mắt nhìn lại, kêu lên mấy tiếng rồi biến mất như tan vào không khí.
Tiếp theo sau đó, những cành cây, bụi rậm ven đường cũng xào xạc rung lên, mặc dù trời không có gió. Chưa kịp hiểu chuyện gì, thì có thêm tiếng cười phát ra trong tán lá, khiến cho ai nghe thấy cũng đều phải sỡn gai ốc. Mọi thứ xung quanh trở nên thật kỳ quái, tôi lấy hết can đảm lên tiếng hỏi
- Thật ra là ai đang phá phách ở đây, cho dù là người hay là ma thì cứ xuất hiện đi. Tui không hề có ý làm hại các vị, nếu như cần giúp đỡ thì cứ nói, tui sẽ làm hết khả năng có thể. Còn nếu chỉ muốn chọc phá cho vui, thì mong các vị đừng làm vậy, bởi như vậy sẽ phải chịu nghiệp vì mắc phải tội quấy rối nhân gian.
Từng cơn gió rít gào ào ạt như muốn thổi bay tất cả, những thứ đang cản đường, nó mạnh đến nỗi đập đùng đùng khiến cánh cửa phòng lắc lư dữ dội như muốn bung chốt. Thấy chuyện dường khác thường, Dương Phong đưa tay lên bấm độn, một lúc sau anh rồi kêu tôi,
- Em lại cửa sổ, nhìn ra ngoài thật kỹ coi có thấy gì lạ không
Đưa mắt nhìn qua ô cửa sổ, đã ướt đẫm bởi nước mưa quất vào liên tục từ nãy giờ, ba đầu thông thấy gì ngoài những tia sét ngan dọc trên bầu trời đêm cùng tiếng sấm dùng đùng liên hồi. Nhìn thêm một lúc khá lâu, dường như có cái gì đó đang nhấp nháy trong màn đêm u tối, hòa lẫn tiếng mưa rơi và gió rít từng hồi, không biết có phải tôi nghe và thấy lầm không, nhưng hình như có tiếng cười lanh lãnh của người con gái, cùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía căn phòng chúng tôi đang ở.
Quay người lại, tính nói điều mình vừa nghe thấy, thì phát hiện Dương Phong đang lập bàn hương án, dùng mảnh vải màu trắng trãi lên trên cùng với ba chung rượu, năm mảnh giấy vàng. Rồi anh ngước lên nói
- Hãy chuẩn bị tinh thần, vì đêm nay, rất có thể sẽ có một con ngạ quỷ rất dữ xuất hiện.
Tôi nghe qua mà lông tóc muốn dựng lên hết một lượt, từ trước đến giờ nào có biết mặt mũi con ngạ quỷ ra sao đâu, bây giờ lại còn phải chuẩn bị để đối phó với nó, dẫu rất sợ nhưng cũng ráng giữ bình tĩnh. Thời cứ gian chầm chậm trôi qua, trong nỗi lo phập phồng của tôi, thấy bên ngoài mưa đã tạnh, nhìn đồng hồ đã gần nữa đêm.
Ngồi trước bàn hương án, Dương Phong bắt đầu đọc chú, rồi viết nhiều chữ bùa lên năm tờ giấy vàng, xong anh cầm năm lá đạo bùa trên tay, hớp hết ba chung rượu phun thẳng vô, rồi quay qua đưa tôi năm lá bùa kêu dán những chỗ quanh phòng. Phong nói
- Dù có bất cứ chuyện gì, thì cũng phải giữ bình tĩnh, hãy nhớ đức trọng quỷ thần kinh, chỉ cần đi đúng con đường chánh đạo thì yêu, ma, quỷ, quái gì cũng không thể làm hại được chúng ta.
Tôi thắc mắc hỏi
- Nhưng tại sao ngạ quỷ lại xuất hiện ở đây, nó muốn gì?
- Rất có thể, nó được ai đó sai tới để quấy phá nhân gian, còn cụ thể tại sao nó lại có mặt ở đây, thì nhất thời anh chưa tìm ra nguyên nhân. Nhưng trước tiên, ta nên đề phòng và cố gắng thu phục nó, để tránh những việc không hay xảy ra.
Trời mỗi lúc một khuya, cả hai vẫn im lặng ngồi đó để quan xát tình hình chuẩn bị ứng phó, ngồi chờ lâu như vậy cũng thấy thấp thỏm, tôi lại đứng dậy mở cánh cửa phòng ra quan sát, bên ngoài vẫn im lìm không chút động tĩnh gì. Vừa định đóng cửa lại, thì hình như có cái gì đó, từ trong đám bụi rậm phía bên kia đường nhảy xoạt ra nhanh như chớp, nó phóng thẳng lên mái nhà tạo ra một tiếng RẦM rất lớn, khiến cho cả hai đồng thời giật mình.
Tôi dù thoáng thấy, nhưng do quá nhanh lại trời tối nên vẫn không biết nó là gì, nếu nói là mèo thì không phải, vì làm gì có con mèo nào lại bự tới cỡ đó, còn đang suy nghĩ về con vật lạ nọ, lại thoáng thấy trên bầu trời hai con chim cú mèo, cứ vờn đi, vờn lại đồng thời cất tiếng kêu vang, tương tự như tiếng kêu ở Kiên Giang tối bữa đó. Lúc này nhìn lên đồng hồ, đã gần 3 giờ sáng, Dương Phong bước lại chổ tôi, anh cũng nhìn lên bầu trời rồi đóng cửa lại
- Thôi, khuya lắm rồi, em đi ngủ đi
Tôi ngoan ngoãn quay vô giường, còn anh ngồi đó hút thuốc cho đến sáng. Sáng hôm sau, khi tôi vừa thức dậy đã thấy Dương Phong đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng, rồi pha hai ly café như thường lệ. Thấy anh ngồi trầm ngâm tôi bèn hỏi.
- Sao thấy anh trầm ngâm quá vậy, hay có gì đó không ổn.
- Tối qua coi như không có việc gì, có lẽ do anh lo xa, hoặc có thể nó chỉ vô tình đi ngang qua đây, chứ không có ý gì. Thôi em đừng bận tâm.
- Không hiểu sao, trong lòng em cảm thấy rất lo, và có linh cảm sẽ có chuyện gì đó rất lớn sắp xãy ra, nhưng không biết đó là gì. Mà thôi, có nghĩ thì cũng không giải quyết được, cứ thuận theo tự nhiên vậy!
Tối đến, Dương Phong lại tiếp tục truyền dạy những chữ bùa, dùng để trừ tà và một số câu chú đánh trả để phòng thân. Đang ngồi luyện chữ, bỗng dưng tôi thấy lồng ngực mình đau nhói, như có thứ gì đâm thẳng vào tim. Ngồi bên cạnh Dương Phong lập tức đứng dậy, đỡ tôi nằm xuống giường, rồi anh nhìn chung quanh xem xét, qua một hồi vẫn không thấy gì, Dương Phong nhắm ngồi xuống đất mắt lại ngồi tịnh tâm một lúc rồi nói.
- Không sao đâu, đừng sợ, bây giời em cứ đọc câu chú trấn an đi, lát nữa sẽ hết thôi
Làm theo lời anh, tôi đọc câu chú trấn an trong tâm, đến khi không còn cảm thấy đau nữa mới ngồi dậy hỏi.
- Có chuyện gì phải không anh, sao tự dưng em lại bị như vậy?
- Anh chưa dám khẳng định đó là gì, nhưng có lẽ là do em mệt mỏi quá thôi, nghĩ ngơi một lát sẽ hết.
Vậy là tôi tiếp tục nằm nghỉ ngơi và ngủ lúc nào không hay, khi đang say giấc, chợt nghe từ bên ngoài cửa, có tiếng ai đó kêu tên mình.
- K…i…m……..ơ…iiii, k….i…mmmmm
Âm thanh thều thào như gió văn vẳn bên tai, khiến tôi giật mình tỉnh giấc, tiếng kêu đó cứ lặp đi lặp lại, vang mãi không ngừng, nghe không khác gì oan hồn đòi mạng. Mà trước giờ tôi nào có gây thù chuốc oán gì với ai đâu, lại càng không hại người thì làm sao có chuyện hồn ma báo oán được kia chứ. Thấy tình hình không ổn chút nào, vội lay Dương Phong dậy, rồi hỏi
- Anh có nghe tiếng gì không\,
Dương Phong không trả lời mà bật dậy, bước ra thì bên ngoài quan sát, anh ta lắng tai nghe một hồi mới quay lại.
- Chắc em nghe lầm đó, thôi ngủ tiếp đi.
- Dạ, vậy chắc em nghe lộn
Tuy nói vậy, nhưng tôi vẫn thấy tiếng kêu khi nãy thật sự có mà, bởi khi bị nó đánh thức vẫn còn nghe tới mấy lần nữa tôi mới kêu Dương Phong dậy, hay có ai chọc phá gì mình. Nghĩ thêm một hồi nữa vẫn không có kết quả, nên nhắm mắt ngủ.
Chừng 6 giờ tối hôm sau, phải ra chợ để mua ít đồ dùng, khi đi được nữa đường lại nghe thấy âm thanh lạ, dù không biết là gì nhưng nó càng lúc, càng rõ ràng hơn. Tới đoạn ngã ba, có một cây cầu nhỏ bắt qua mặt cống thoát thì nước tiếng kêu đó ngừng hẳn, cả không gian xung quanh cũng im lặng đến lạ thường.
Đột nhiên, bên phải của lang cang cầu, xuất hiện một con mèo với bộ lông màu vàng sọc trắng, nó nhảy tới nhảy lui đang chơi đùa một mình, nhưng có rất quái lạ bởi dưới ánh đèn hai bên cầu tôi vẫn không thấy cái bóng của con mèo đó hết. Khi thấy có người, nó dừng lại trố mắt nhìn lại, kêu lên mấy tiếng rồi biến mất như tan vào không khí.
Tiếp theo sau đó, những cành cây, bụi rậm ven đường cũng xào xạc rung lên, mặc dù trời không có gió. Chưa kịp hiểu chuyện gì, thì có thêm tiếng cười phát ra trong tán lá, khiến cho ai nghe thấy cũng đều phải sỡn gai ốc. Mọi thứ xung quanh trở nên thật kỳ quái, tôi lấy hết can đảm lên tiếng hỏi
- Thật ra là ai đang phá phách ở đây, cho dù là người hay là ma thì cứ xuất hiện đi. Tui không hề có ý làm hại các vị, nếu như cần giúp đỡ thì cứ nói, tui sẽ làm hết khả năng có thể. Còn nếu chỉ muốn chọc phá cho vui, thì mong các vị đừng làm vậy, bởi như vậy sẽ phải chịu nghiệp vì mắc phải tội quấy rối nhân gian.