Cả hai người đồng thanh
- Dạ, tụi em nhớ rồi.
Long dặn thêm
- Cẩn thận, không để dây đỏ bị dính vô đèn nha.
Hà dạ một tiếng, rồi sợ hải hỏi.
- Anh ơi, có khi nào anh với bé Ngọc bị gì không?
- Bị gì là bị gì cô kia, tuyệt đối tin tưởng anh sẽ đem bé Ngọc về an toàn.
Hà vẫn không yên tâm, hỏi thêm
- Nhưng em nghe nói, âm giới rộng lắm sao anh tìm được cháu Ngọc.
- Cái này em yên tâm, hôm qua anh đã lấy chính máu của mình làm phép lên người và linh hồn của Quỳnh Ngọc. Hơn nữa anh cột dây đỏ nối anh với cháu nó, thì bảo đảm anh sẽ tìm được Quỳnh Ngọc trong âm giới.
Vy chú ý nghe hai người nói chuyện, nhưng vẫn chưa nói tới chuyện khiến cô lo lắng, nên lên tiếng hỏi
- Anh Long nè, có khi nào mở cửa thông âm rồi ma trong đó nhảy ra ngoài bắt em và chị Hà không?
- Bây giờ là ban ngày, nên ma quỷ thông thường không dám ra đâu. Chỉ có quỷ cõi âm, hay tụi có nhiều nanh mới có thể hiện ra thôi.
Nghe đến đố hai cô nàng sợ hãi hét lên. Long liền trấn an
- Sợ cái gì không biết, tuy nói vậy nhưng tụi nó không ra ngoài được, vì anh sẽ trấn tấm kiếng này lại, và nhờ Kim Long, Bạch hổ hai vị thần này trấn giữ đề phòng chuyện ngoài ý muốn.
Giải thích mọi chuyện xong, Long lấy 7 ngọn đèn cầy đốt lên, xếp thành một hàng đặt trước tấm kiếng. Lại yêu cầu Hà và Vy ngồi né qua một bên, tránh không nhìn vô kiếng. Làm xong mọi thứ, Long đứng lên thắp 9 cây nhang và rì rầm đọc chú, đốt thêm mấy đạo bùa màu vàng và trắng. Long lạy 3 lạy, rồi thỉnh 2 tượng Kim Long, Bạch Hổ trên bàn thờ xuống đặt 2 bên tấm kiếng. Long lấy thêm 2 sợi chỉ đỏ, một sợi cột vô tay mình với lư nhang, sợi còn lại cột vô chân mình nối với chân Quỳnh Ngọc.
Anh kiểm tra lại 2 túi càn khôn đựng kim sa và linh phù đeo bên người, hồ lô nước củng lộ. Long dán 2 đạo linh phù màu xanh và đen lên mặt trước tấm kiếng, rồi ngồi xuống tay cầm đoản đao mộc hóa thạch, vẽ ra nhiều linh phù vào mặt kính. Miệng Long đọc nhiều chú ngữ, mà cả Hà và Vy nghe đều không hiểu đó là tiếng gì, 2 tay cầm pháp khí đánh về tấm kiếng, miệng đọc khẩu quyết.
- Thiên địa vô cực, Càn khôn chánh pháp, Thông Âm khai mở, nối nhị giới âm dương. Linh đăng soi sáng, linh phù mở đường. Hồn ta xuất thể. Xuất
Long vừa đọc xong khẩu quyết, tấm kiếng đang bình thường bổng biến mất phản chiếu khung cảnh bên ngoài, nó chuyển qua một màu đen tà dị, lạnh lẽo. Dù nhìn bằng mắt thường cả Hà và Vy đều thấy rất rỏ ràng, một người y như Long xuất ra từ người anh. Trên thân người đó người trang bị đầy đủ các pháp khí mà khi nãy Long đem theo. Chỉ khác duy nhất có một điểm, là hình ảnh kia hơi mờ hơn so với người thật đang ngồi một chút.
Sau khi hồn xuất ra khỏi người, Long không nói thêm tiếng nào, mà bước thẳng vô tấm kiếng đặt trước mặt và nhanh chóng biến mất. Vừa bước qua khỏi tấm kiếng, Long đã bước đi vô một thế giới của màu đen lạnh lẽo, nó vô cùng im ắng, đưa mắt nhìn quanh một lượt, không phát hiện được gì ngoài màu đen lạnh lẻo kia, anh cảm thán
- Thì ra đây là cỏi âm, thật quá tỉnh mịch và lạnh lẽo.
Cảm thán xong, Long nhắm mắt lại chậm rãi cảm nhận thế giới xung quanh, đồng thời cảm ứng xem Quỳnh Ngọc đang ở đâu. Đứng tịnh tâm một lúc Long đã mơ hồ cảm nhân được, mối liên hệ với Quỳnh Ngọc từ phía bên tay phải mình, có lẽ cô đang ở rất xa nơi anh đứng. Thấy vậy, Long liền tranh thủ thời gian bước về phía đó, nền đất nơi này thật mấp mô, lòi lõm vô cùng khó đi, lâu lâu lại có từng đợt gió âm hàn tạt qua, Long rùng mình thầm nghĩ.
Nếu cứ tiếp tục đi như vậy, không biết tới chừng nào mới đi đến được chổ Quỳnh Ngọc, vả lại cả trời đất tối thui như vầy không biết đâu là hố sâu, vách núi hay vực thẳm, lỡ xui xui bước xuống đó thì coi như tiu đời. Sau một lúc suy nghỉ, Long nói thầm “nếu giờ mở pháp nhãn, biết đâu có thể cải thiện được ít nhiều, bởi đây vốn là âm giới mà!”
Quyết đinh như vậy, Long liền đánh ra mấy đạo ấn quyết, rồi lẩm rẩm đọc chú để khai mở pháp nhãn. Đặt tay lên trán và quán tưởng khai mở pháp nhãn, từ từ kéo tay ra khỏi trán thì lạ thay, cảnh vật tối đen như mực trước mặt dần dần sáng tỏ hơn khiến Long mừng thầm, vì cách nghĩ của mình đã đúng. Khi pháp nhãn đã được khai mở hoàn toàn, anh đã có thể nhìn rõ ràng nên lần nữa quan xác cảnh vật của cỏi âm.
Anh đang đứng trên một con đường đá lổm chổm, mấp mô, trước mặt anh không xa chính là vách núi, có vựt sâu hun hút. Long lạnh xương sống, vì nếu hồi nãy chỉ cần đi thêm vài bước nữa thôi, thì có lẽ đã rơi xuống vực sâu kia rồi chứ không chơi. Có diều, chuyện đáng lo nhất hiện nay là thời gian Long ở đây rất hạn chế, trước khi cháy hết một cây nhang phải tìm được Ngọc và đưa cô trở về dương gian.
Nhưng trước mắt phải băng qua bên bờ kia của vực, rồi mới có thể tiếp tục lên đường, Long lo lắng vì chưa biết giải quyết thế nào, thì từ dưới vực có một cánh tay bằng xương người thò lên, rồi 2, 3 và có đến vài chục cánh tay người như vậy thò lên. Long định thần lại, nhìn lần nữa vì sợ mình hoa mắt nhưng anh không hoa mắt, bởi vì chủ nhân của các cánh tay đó, chính là những bộ xương người biết đi.
Chúng leo từ dưới vực lên, khật khà khật khưỡng tiến lại gần Long. Đó là những bộ xương trắng hếu, đầu lâu với hai hốc mắt hốc mũi đen thui rỗng tuếch, hàm răng cái còn cái mất đập vô nhau kêu lạch cạch. Kẻ thì đầy đủ tay chân, kẻ thì thiếu cái tay, kẻ thiếu cái chân, kẽ mất vài cái xương xường, kẻ mẻ đầu,….. Nhưng tất cả đều là vật sống, chúng phát ra tràng cười cạt.. cạt… từ từ tiến lại gần hơn
Long thấy cảnh này, cũng toát mồ hôi hột, thầm nghĩ số mình cũng đen thật, vừa bước vào âm giới chưa biết làm cách nào qua khỏi vực thẳm, đã đụng ngay đám thi cốt này. Từ ngày học đạotới giờ, Long chưa bao giờ đối phó với thi cốt, nên cũng không biết phải xử lý như thế nào, và rồi nhớ ra “ Đây là âm giới, tụi thi cốt như thế này có lẽ chỉ là lâu la chứ không khó đối phó như mình tưởng”
Sau khi nghĩ vậy, Long liền cầm thanh đoản đao quán tưởng chú trừ tà, rồi xông vào tấn công tên gần nhất. Nó thấy Long nhảy lại tấn công mình, liền đưa cánh tay xương xẩu ra ngăn lại. Rất may đúng như Long nghỉ, ở âm giới đám thi cốt như thế này chỉ là lâu la yếu ớt dễ đối phó, tụi nó tuy yếu nhưng bù lại số lượng đông,nếu không cẩn thận sẽ bị tụi nó quần công kiệt sức mà chết.
Cánh tay của tên hài cốt bị Long tấn công, đứt thành mấy đoạn sau đòn đầu tiên. Nó hoảng hồn nhìn cây đao trên tay Long. Rồi quay lại thúc giục đồng bọn, bằng thứ tiếng rất lạ tai, nhưng không hiểu sao Long mơ hồ có thể hiểu được lời của tụi nó, anh lùi lại phía sau, tay bắt ấn để khai pháp nhĩ. Khai xong pháp nhỉ, anh nghe rỏ ràng hơn đám thi cốt, đang giục nhau tạo thành thế gọng kìm tấn công mình từ hai bên.
Long liền hốt một nắm kim sa ra vẩy vào chúng, mấy tên hài cốt dính phải kim sa cháy lên xèo xèo, nhanh chóng hóa thành mấy cụm khói đen. Cả đám thấy đối thủ, có biện pháp đối phó với số đông dễ dàng, nên tên nào tên nấy tỏ ra e dè không dám nhào lại như lúc đầu.
Sau 2 đòn thành công, Long cũng đỡ căng thẳng hơn, anh nghỉ thụ động không bằng chủ động, nghĩ xong nhảy vô tả xung hữu đột với đám thi cốt này. Chỉ một vài chục giây sau, hơn phân nữa đã bị Long tiêu diệt, đám thi cốt thấy vậy sợ hãi kêu réo ầm trời, rồi nhằm hướng khe vực bay xuống trốn thoát. Nhìn thấy tụi thi cốt tháo chạy, Long cũng không đuổi theo mà tập trung tìm cách đi qua bờ bên kia.
- Dạ, tụi em nhớ rồi.
Long dặn thêm
- Cẩn thận, không để dây đỏ bị dính vô đèn nha.
Hà dạ một tiếng, rồi sợ hải hỏi.
- Anh ơi, có khi nào anh với bé Ngọc bị gì không?
- Bị gì là bị gì cô kia, tuyệt đối tin tưởng anh sẽ đem bé Ngọc về an toàn.
Hà vẫn không yên tâm, hỏi thêm
- Nhưng em nghe nói, âm giới rộng lắm sao anh tìm được cháu Ngọc.
- Cái này em yên tâm, hôm qua anh đã lấy chính máu của mình làm phép lên người và linh hồn của Quỳnh Ngọc. Hơn nữa anh cột dây đỏ nối anh với cháu nó, thì bảo đảm anh sẽ tìm được Quỳnh Ngọc trong âm giới.
Vy chú ý nghe hai người nói chuyện, nhưng vẫn chưa nói tới chuyện khiến cô lo lắng, nên lên tiếng hỏi
- Anh Long nè, có khi nào mở cửa thông âm rồi ma trong đó nhảy ra ngoài bắt em và chị Hà không?
- Bây giờ là ban ngày, nên ma quỷ thông thường không dám ra đâu. Chỉ có quỷ cõi âm, hay tụi có nhiều nanh mới có thể hiện ra thôi.
Nghe đến đố hai cô nàng sợ hãi hét lên. Long liền trấn an
- Sợ cái gì không biết, tuy nói vậy nhưng tụi nó không ra ngoài được, vì anh sẽ trấn tấm kiếng này lại, và nhờ Kim Long, Bạch hổ hai vị thần này trấn giữ đề phòng chuyện ngoài ý muốn.
Giải thích mọi chuyện xong, Long lấy 7 ngọn đèn cầy đốt lên, xếp thành một hàng đặt trước tấm kiếng. Lại yêu cầu Hà và Vy ngồi né qua một bên, tránh không nhìn vô kiếng. Làm xong mọi thứ, Long đứng lên thắp 9 cây nhang và rì rầm đọc chú, đốt thêm mấy đạo bùa màu vàng và trắng. Long lạy 3 lạy, rồi thỉnh 2 tượng Kim Long, Bạch Hổ trên bàn thờ xuống đặt 2 bên tấm kiếng. Long lấy thêm 2 sợi chỉ đỏ, một sợi cột vô tay mình với lư nhang, sợi còn lại cột vô chân mình nối với chân Quỳnh Ngọc.
Anh kiểm tra lại 2 túi càn khôn đựng kim sa và linh phù đeo bên người, hồ lô nước củng lộ. Long dán 2 đạo linh phù màu xanh và đen lên mặt trước tấm kiếng, rồi ngồi xuống tay cầm đoản đao mộc hóa thạch, vẽ ra nhiều linh phù vào mặt kính. Miệng Long đọc nhiều chú ngữ, mà cả Hà và Vy nghe đều không hiểu đó là tiếng gì, 2 tay cầm pháp khí đánh về tấm kiếng, miệng đọc khẩu quyết.
- Thiên địa vô cực, Càn khôn chánh pháp, Thông Âm khai mở, nối nhị giới âm dương. Linh đăng soi sáng, linh phù mở đường. Hồn ta xuất thể. Xuất
Long vừa đọc xong khẩu quyết, tấm kiếng đang bình thường bổng biến mất phản chiếu khung cảnh bên ngoài, nó chuyển qua một màu đen tà dị, lạnh lẽo. Dù nhìn bằng mắt thường cả Hà và Vy đều thấy rất rỏ ràng, một người y như Long xuất ra từ người anh. Trên thân người đó người trang bị đầy đủ các pháp khí mà khi nãy Long đem theo. Chỉ khác duy nhất có một điểm, là hình ảnh kia hơi mờ hơn so với người thật đang ngồi một chút.
Sau khi hồn xuất ra khỏi người, Long không nói thêm tiếng nào, mà bước thẳng vô tấm kiếng đặt trước mặt và nhanh chóng biến mất. Vừa bước qua khỏi tấm kiếng, Long đã bước đi vô một thế giới của màu đen lạnh lẽo, nó vô cùng im ắng, đưa mắt nhìn quanh một lượt, không phát hiện được gì ngoài màu đen lạnh lẻo kia, anh cảm thán
- Thì ra đây là cỏi âm, thật quá tỉnh mịch và lạnh lẽo.
Cảm thán xong, Long nhắm mắt lại chậm rãi cảm nhận thế giới xung quanh, đồng thời cảm ứng xem Quỳnh Ngọc đang ở đâu. Đứng tịnh tâm một lúc Long đã mơ hồ cảm nhân được, mối liên hệ với Quỳnh Ngọc từ phía bên tay phải mình, có lẽ cô đang ở rất xa nơi anh đứng. Thấy vậy, Long liền tranh thủ thời gian bước về phía đó, nền đất nơi này thật mấp mô, lòi lõm vô cùng khó đi, lâu lâu lại có từng đợt gió âm hàn tạt qua, Long rùng mình thầm nghĩ.
Nếu cứ tiếp tục đi như vậy, không biết tới chừng nào mới đi đến được chổ Quỳnh Ngọc, vả lại cả trời đất tối thui như vầy không biết đâu là hố sâu, vách núi hay vực thẳm, lỡ xui xui bước xuống đó thì coi như tiu đời. Sau một lúc suy nghỉ, Long nói thầm “nếu giờ mở pháp nhãn, biết đâu có thể cải thiện được ít nhiều, bởi đây vốn là âm giới mà!”
Quyết đinh như vậy, Long liền đánh ra mấy đạo ấn quyết, rồi lẩm rẩm đọc chú để khai mở pháp nhãn. Đặt tay lên trán và quán tưởng khai mở pháp nhãn, từ từ kéo tay ra khỏi trán thì lạ thay, cảnh vật tối đen như mực trước mặt dần dần sáng tỏ hơn khiến Long mừng thầm, vì cách nghĩ của mình đã đúng. Khi pháp nhãn đã được khai mở hoàn toàn, anh đã có thể nhìn rõ ràng nên lần nữa quan xác cảnh vật của cỏi âm.
Anh đang đứng trên một con đường đá lổm chổm, mấp mô, trước mặt anh không xa chính là vách núi, có vựt sâu hun hút. Long lạnh xương sống, vì nếu hồi nãy chỉ cần đi thêm vài bước nữa thôi, thì có lẽ đã rơi xuống vực sâu kia rồi chứ không chơi. Có diều, chuyện đáng lo nhất hiện nay là thời gian Long ở đây rất hạn chế, trước khi cháy hết một cây nhang phải tìm được Ngọc và đưa cô trở về dương gian.
Nhưng trước mắt phải băng qua bên bờ kia của vực, rồi mới có thể tiếp tục lên đường, Long lo lắng vì chưa biết giải quyết thế nào, thì từ dưới vực có một cánh tay bằng xương người thò lên, rồi 2, 3 và có đến vài chục cánh tay người như vậy thò lên. Long định thần lại, nhìn lần nữa vì sợ mình hoa mắt nhưng anh không hoa mắt, bởi vì chủ nhân của các cánh tay đó, chính là những bộ xương người biết đi.
Chúng leo từ dưới vực lên, khật khà khật khưỡng tiến lại gần Long. Đó là những bộ xương trắng hếu, đầu lâu với hai hốc mắt hốc mũi đen thui rỗng tuếch, hàm răng cái còn cái mất đập vô nhau kêu lạch cạch. Kẻ thì đầy đủ tay chân, kẻ thì thiếu cái tay, kẻ thiếu cái chân, kẽ mất vài cái xương xường, kẻ mẻ đầu,….. Nhưng tất cả đều là vật sống, chúng phát ra tràng cười cạt.. cạt… từ từ tiến lại gần hơn
Long thấy cảnh này, cũng toát mồ hôi hột, thầm nghĩ số mình cũng đen thật, vừa bước vào âm giới chưa biết làm cách nào qua khỏi vực thẳm, đã đụng ngay đám thi cốt này. Từ ngày học đạotới giờ, Long chưa bao giờ đối phó với thi cốt, nên cũng không biết phải xử lý như thế nào, và rồi nhớ ra “ Đây là âm giới, tụi thi cốt như thế này có lẽ chỉ là lâu la chứ không khó đối phó như mình tưởng”
Sau khi nghĩ vậy, Long liền cầm thanh đoản đao quán tưởng chú trừ tà, rồi xông vào tấn công tên gần nhất. Nó thấy Long nhảy lại tấn công mình, liền đưa cánh tay xương xẩu ra ngăn lại. Rất may đúng như Long nghỉ, ở âm giới đám thi cốt như thế này chỉ là lâu la yếu ớt dễ đối phó, tụi nó tuy yếu nhưng bù lại số lượng đông,nếu không cẩn thận sẽ bị tụi nó quần công kiệt sức mà chết.
Cánh tay của tên hài cốt bị Long tấn công, đứt thành mấy đoạn sau đòn đầu tiên. Nó hoảng hồn nhìn cây đao trên tay Long. Rồi quay lại thúc giục đồng bọn, bằng thứ tiếng rất lạ tai, nhưng không hiểu sao Long mơ hồ có thể hiểu được lời của tụi nó, anh lùi lại phía sau, tay bắt ấn để khai pháp nhĩ. Khai xong pháp nhỉ, anh nghe rỏ ràng hơn đám thi cốt, đang giục nhau tạo thành thế gọng kìm tấn công mình từ hai bên.
Long liền hốt một nắm kim sa ra vẩy vào chúng, mấy tên hài cốt dính phải kim sa cháy lên xèo xèo, nhanh chóng hóa thành mấy cụm khói đen. Cả đám thấy đối thủ, có biện pháp đối phó với số đông dễ dàng, nên tên nào tên nấy tỏ ra e dè không dám nhào lại như lúc đầu.
Sau 2 đòn thành công, Long cũng đỡ căng thẳng hơn, anh nghỉ thụ động không bằng chủ động, nghĩ xong nhảy vô tả xung hữu đột với đám thi cốt này. Chỉ một vài chục giây sau, hơn phân nữa đã bị Long tiêu diệt, đám thi cốt thấy vậy sợ hãi kêu réo ầm trời, rồi nhằm hướng khe vực bay xuống trốn thoát. Nhìn thấy tụi thi cốt tháo chạy, Long cũng không đuổi theo mà tập trung tìm cách đi qua bờ bên kia.