Sau một tuần nhang xuất hồn hành pháp, thầy ba Huy mới bắt đầu vận khí cho hào quang lưu thông khắp cơ thể, hít thật sâu rồi thở nhẹ sắc mặt bổng chốc trở nên hồng hào sáng rực. Mở mắt ra, bước tới chổ Hải Phương đang nằm, ba Huy đưa tay bắt ấn đọc câu chú cấp cấp triệu linh rút phần vía bị thất lạc về, rồi vận linh lực vô giữa lòng bàn tay đặt lên trán của Hải Phương.
Ba Huy đọc tên họ, rồi kết ấn trấn lên đỉnh đầu Hải Phương, rồi quay sang kêu Hạnh Thúy rót một ly nước sạch đưa cho mình, anh ta hớp một ngụm nước, đọc thầm trong tâm câu mật chú rồi phun thẳng vào mặt Hải Phương.
Không lâu sau, thấy như chồng mình chớp chớp mắt giống như chuẩn bị tĩnh lại, Hạnh Thúy mừng rỡ nhào tới nắm tay hải Phương, ríu rít hỏi
- Anh Phương, anh tỉnh rồi phải không, thiệt làm em lo quá, ừ từ rồi hãy ngồi dậy.
Hải Phương mở mắt ra, thấy vợ đang ngồi nhìn mình với gương mặt đầy lo lắng
- Ơ, vừa nãy có chuyện gì sảy ra thế, sao anh lại có cảm giác trong người nó lạ lạ như nào đấy
Hạnh Thúy cũng không biết phải trả lời chồng thế nào cho đứng, cô chỉ biết đưa mắt nhìn ba Huy, anh chàng này trầm ngâm một chút rồi kể tóm tắt lại chuyện vừa xảy ra hồi nãy, kể xong anh ta nói tiếp
- Tạm thời mọi thứ đã ổn, tuy nhiên mọi người phải tuyệt đối cẩn thận đề phòng, bởi lần này chúng ta đã chạm trán với một cao thủ luyện tà thuật của Thái Lan, tui cũng không ngờ mọi thứ đã vượt ngoài tầm kiểm soát như vậy.
Nói xong, ba Huy khoác chiếc đạo bào lên mình, lấy một tờ giấy trắng và vẽ bốn hình nhân. Nét vẽ sinh động rất có hồn, vẽ xong lại dùng bút đỏ điểm vô mắt mấy hình nhân và dùng nhang vừa vẽ và đọc thần chú, bốn bức hình ấy từ từ chuyển động múa máy, rồi nhanh chóng thoát ra khỏi tờ giấy mà thầy đang cầm trên tay.
Diễn biến đó khiến ba người còn lại trong phòng không khỏi ngạc nhiên, nhất là Thanh Châu đứng gần đó nhất. Bằng mắt thường, cả ba đều thấy rất rõ mấy hình nhân kia sau khi xuất ra khỏi tấm giấy, họ đến và chấp tay xá thầy ba Huy, rồi phát ra nhứng âm thanh rất lạ dù có nghe Thanh Châu vẫn không hiểu họ nói gì, có điều ba Huy cũng dùng tiếng nói tương tự để trò chuyện với họ. Bổng anh ta vỗ bàn một cái thật mạnh, khiến mọi người đang chăm chú theo dõi giật nảy người, còn bốn bức hình kia cũng từ từ bay lơ lửng lên không trung và tan trong không khí như một làn khói. Ba Huy quay lại, nhìn mọi người
- Haizzzz, xong rồi, tui đã cho họ đi điều tra thực hư sự việc, rất có thể là nay mai sẽ có một trận chiến rất lớn với các thầy tà bên kia.
Thanh Châu ngay từ đầu đã tin tưởng tài năng của ba Huy, nay chứng kiến anh thi pháp với mấy hình nhân khiến lòng tin của cô càng tăng cao, nhưng trong lòng vẫn không lo lắng không biết cha mình sẽ ra sao, nên cô ta lên tiếng dò xét.
- Vậy bây giờ mình sẽ chuẩn bị những gì, còn cha em sẽ như thế nào vậy anh?
- Anh sẽ cố gắng đem cha em về, và thanh trừ tà thuật đang áp đảo ông ấy. Đây là trách nhiệm của người hành đạo như anh mà.
Nghe được câu nói của ba Huy, Thanh Châu cảm thấy lòng mình nhẹ hẳn, vì điều khiến cô lo lắng nhất đã có đường hướng để cứu giãn, dù biết chuyện không dễ chút nào nhưng cô tin với tài năng của ba Huy sẽ giải quyết thuận lợi.
Đêm đó là một đêm thật dài với tất cả mọi người, nhất là ba Huy, anh nhìn đồng hồ trôi qua từng giây mà lòng nặng triễu, bởi lẽ mấy hình nhân kia đã phải về đây từ lâu rồi nhưng đã quá giờ tý, mà vẫn không thấy tung tích. Dự cảm đã xảy ra chuyện chẳng lành, ba Huy liền dùng thuật Triệu Hồi gọi hình nhân quay trở về. Làm phép xong, chưa đầy năm phút sau đã có ba hình nhân lờ lững bay trở về, thấy vậy ba Huy cũng giật mình kêu lên
- Quái chiêu, sao lại thiếu mất một hình, lẽ nào đã bị họ phát hiện rồi.
Nghĩ vậy, anh ta lập tức dùng thuật che chân, nhằm không bị bọn tà ma kia phát hiện ra mình nhưng có lẽ đã khá muộn. Mặc dù ba Huy có tu vi cao và bản tính trầm tĩnh, luôn suy nghĩ kỹ càng trước khi hành động, nhưng lần này anh ta đã mắc một sai lầm lớn, đó chính là chủ quan. Những gì xảy ra tại nhà Thanh Châu mấy ngày nay, đã không qua được mắt ông Khánh Vũ, bởi cách đây mấy tháng, nhân lúc con gái đi diễn ông ta lắp đặt camera ngụy trang tại căn nhà này, nên mọi hành động của ba Huy đều bị ông Khánh Vũ và cô gái kia rõ mồn một.
Còn ông Khánh Vũ cha của Thanh Châu, sau khi rời khỏi Vĩnh Long đã cùng nhân tình của mình, đi về thẳng một căn nhà khác của ông ta thuộc địa phận thành phố Trà Vinh. Đó là một căn nhà hai tầng lầu sang trọng, phía trước cánh cổng được sơn màu đen, trong sân nhà trông vô số bụi ngãi và rất nhiều giống cây lạ mắt, nếu để ý kỹ sẽ thấy một ít lông gà còn vương vãi trên vài chậu ngãi, người biết nghề nhìn vô sẽ dễ dàng nhận ra, gia chủ đã cho những cây ngãi này ăn thịt gà sống
Càng vô bên trong, trong căn nhà đó càng toát ra lạnh lẽo đầy ma mị, cả không gian dường như âm u thiếu ánh sáng. Tuy căn nhà rộng lớn như như mà chỉ có ông Khánh Vũ và bốn cô gái trẻ ở cùng nhau, hầu như họ hay thường xuyên ngủ với nhau trong một căn phòng, được bày trí nhiều hình ảnh trông rất phản cảm. Ông Khánh Vũ như một hoàng đế lúc nào cũng là người nằm giữa các cô gái, hầu như lần nào ông cũng rất vui vẻ nhưng hôm nay lại khác.
Từ khi rời khỏi căn nhà của mình tại Vĩnh Long cùng cô bồ nhí, ông ta liên tục xem camera trên màn hình điện thoại của mình, nghe những trao đổi từ nhóm người của Thanh Châu khiến ông cảm thấy điên tiết. Bây giờ dù đã về tới căn nhà lộng lẫy cùng các mỹ nhân vô cùng gợi cảm, nhưng ông ta vẫn không cảm thấy thoải mái chút nào, đôi mắt đỏ ngầu cứ liên tục nhìn vô màn hình trên chiếc điện thoại, để theo dõi mọi hoạt động của nhóm người ba Huy.
Cô gái xinh đẹp đi cùng ông Khánh Vũ từ Vĩnh Long về nhà Trà Vinh, dường như đã biết trước chuyện này và mọi thứ đang diễn ra đều nằm trong dự tính của cô ta. Thấy ông Khánh Vũ mặt mày cau có, cô ả ngồi xuống bên cạnh vòng tay ôm lấy cái bụng phệ của ông ta, miệng nhếch lên nụ cười đầy mị lực, cất tiếng nói
- Đó thấy chưa, nhìn con gái bảo bối của anh kia kìa, nó hùa với đám bạn nó để hại chính cha ruột mình. Nếu hồi nãy không có em ra tay, thì mấy cái hình nhân kia đã lấy mạng anh rồi, anh mà có mệnh hệ gì bốn đứa tụi em làm sao sống nỗi.
Ông Khánh Vũ thở ra một hơi dài thườn thượt, nhắm mắt lại
- Anh cần có thêm thời gian suy nghĩ, đầu óc bây giờ đang rối lắm không biết phải làm sao cho đúng đây.
Cô gái hứ một tiếng dài, và tiếp tục kích động
- Hứ…. cái gì mà suy với nghĩ, anh hãy nghĩ đi, bốn đứa tụi em và con Thanh Châu ai tốt với anh hơn, ai cho anh cảm giác hạnh phúc của một người đàn ông, ai thật lòng coi anh là doanh nhân tài năng, ai lại hùa với đám bạn để hại anh,…..
Ông Khánh Vũ cứ như bị từng lời nói này lôi cuốn vào vòng xoáy của cơn ác tâm, lòng thù hận dân trào theo từng lời của cô ta, đôi mắt ấy từ từ biến đổi trở nên đanh ác hơn, hai tay xiết chặc lại vì tức giận.
Ba Huy đọc tên họ, rồi kết ấn trấn lên đỉnh đầu Hải Phương, rồi quay sang kêu Hạnh Thúy rót một ly nước sạch đưa cho mình, anh ta hớp một ngụm nước, đọc thầm trong tâm câu mật chú rồi phun thẳng vào mặt Hải Phương.
Không lâu sau, thấy như chồng mình chớp chớp mắt giống như chuẩn bị tĩnh lại, Hạnh Thúy mừng rỡ nhào tới nắm tay hải Phương, ríu rít hỏi
- Anh Phương, anh tỉnh rồi phải không, thiệt làm em lo quá, ừ từ rồi hãy ngồi dậy.
Hải Phương mở mắt ra, thấy vợ đang ngồi nhìn mình với gương mặt đầy lo lắng
- Ơ, vừa nãy có chuyện gì sảy ra thế, sao anh lại có cảm giác trong người nó lạ lạ như nào đấy
Hạnh Thúy cũng không biết phải trả lời chồng thế nào cho đứng, cô chỉ biết đưa mắt nhìn ba Huy, anh chàng này trầm ngâm một chút rồi kể tóm tắt lại chuyện vừa xảy ra hồi nãy, kể xong anh ta nói tiếp
- Tạm thời mọi thứ đã ổn, tuy nhiên mọi người phải tuyệt đối cẩn thận đề phòng, bởi lần này chúng ta đã chạm trán với một cao thủ luyện tà thuật của Thái Lan, tui cũng không ngờ mọi thứ đã vượt ngoài tầm kiểm soát như vậy.
Nói xong, ba Huy khoác chiếc đạo bào lên mình, lấy một tờ giấy trắng và vẽ bốn hình nhân. Nét vẽ sinh động rất có hồn, vẽ xong lại dùng bút đỏ điểm vô mắt mấy hình nhân và dùng nhang vừa vẽ và đọc thần chú, bốn bức hình ấy từ từ chuyển động múa máy, rồi nhanh chóng thoát ra khỏi tờ giấy mà thầy đang cầm trên tay.
Diễn biến đó khiến ba người còn lại trong phòng không khỏi ngạc nhiên, nhất là Thanh Châu đứng gần đó nhất. Bằng mắt thường, cả ba đều thấy rất rõ mấy hình nhân kia sau khi xuất ra khỏi tấm giấy, họ đến và chấp tay xá thầy ba Huy, rồi phát ra nhứng âm thanh rất lạ dù có nghe Thanh Châu vẫn không hiểu họ nói gì, có điều ba Huy cũng dùng tiếng nói tương tự để trò chuyện với họ. Bổng anh ta vỗ bàn một cái thật mạnh, khiến mọi người đang chăm chú theo dõi giật nảy người, còn bốn bức hình kia cũng từ từ bay lơ lửng lên không trung và tan trong không khí như một làn khói. Ba Huy quay lại, nhìn mọi người
- Haizzzz, xong rồi, tui đã cho họ đi điều tra thực hư sự việc, rất có thể là nay mai sẽ có một trận chiến rất lớn với các thầy tà bên kia.
Thanh Châu ngay từ đầu đã tin tưởng tài năng của ba Huy, nay chứng kiến anh thi pháp với mấy hình nhân khiến lòng tin của cô càng tăng cao, nhưng trong lòng vẫn không lo lắng không biết cha mình sẽ ra sao, nên cô ta lên tiếng dò xét.
- Vậy bây giờ mình sẽ chuẩn bị những gì, còn cha em sẽ như thế nào vậy anh?
- Anh sẽ cố gắng đem cha em về, và thanh trừ tà thuật đang áp đảo ông ấy. Đây là trách nhiệm của người hành đạo như anh mà.
Nghe được câu nói của ba Huy, Thanh Châu cảm thấy lòng mình nhẹ hẳn, vì điều khiến cô lo lắng nhất đã có đường hướng để cứu giãn, dù biết chuyện không dễ chút nào nhưng cô tin với tài năng của ba Huy sẽ giải quyết thuận lợi.
Đêm đó là một đêm thật dài với tất cả mọi người, nhất là ba Huy, anh nhìn đồng hồ trôi qua từng giây mà lòng nặng triễu, bởi lẽ mấy hình nhân kia đã phải về đây từ lâu rồi nhưng đã quá giờ tý, mà vẫn không thấy tung tích. Dự cảm đã xảy ra chuyện chẳng lành, ba Huy liền dùng thuật Triệu Hồi gọi hình nhân quay trở về. Làm phép xong, chưa đầy năm phút sau đã có ba hình nhân lờ lững bay trở về, thấy vậy ba Huy cũng giật mình kêu lên
- Quái chiêu, sao lại thiếu mất một hình, lẽ nào đã bị họ phát hiện rồi.
Nghĩ vậy, anh ta lập tức dùng thuật che chân, nhằm không bị bọn tà ma kia phát hiện ra mình nhưng có lẽ đã khá muộn. Mặc dù ba Huy có tu vi cao và bản tính trầm tĩnh, luôn suy nghĩ kỹ càng trước khi hành động, nhưng lần này anh ta đã mắc một sai lầm lớn, đó chính là chủ quan. Những gì xảy ra tại nhà Thanh Châu mấy ngày nay, đã không qua được mắt ông Khánh Vũ, bởi cách đây mấy tháng, nhân lúc con gái đi diễn ông ta lắp đặt camera ngụy trang tại căn nhà này, nên mọi hành động của ba Huy đều bị ông Khánh Vũ và cô gái kia rõ mồn một.
Còn ông Khánh Vũ cha của Thanh Châu, sau khi rời khỏi Vĩnh Long đã cùng nhân tình của mình, đi về thẳng một căn nhà khác của ông ta thuộc địa phận thành phố Trà Vinh. Đó là một căn nhà hai tầng lầu sang trọng, phía trước cánh cổng được sơn màu đen, trong sân nhà trông vô số bụi ngãi và rất nhiều giống cây lạ mắt, nếu để ý kỹ sẽ thấy một ít lông gà còn vương vãi trên vài chậu ngãi, người biết nghề nhìn vô sẽ dễ dàng nhận ra, gia chủ đã cho những cây ngãi này ăn thịt gà sống
Càng vô bên trong, trong căn nhà đó càng toát ra lạnh lẽo đầy ma mị, cả không gian dường như âm u thiếu ánh sáng. Tuy căn nhà rộng lớn như như mà chỉ có ông Khánh Vũ và bốn cô gái trẻ ở cùng nhau, hầu như họ hay thường xuyên ngủ với nhau trong một căn phòng, được bày trí nhiều hình ảnh trông rất phản cảm. Ông Khánh Vũ như một hoàng đế lúc nào cũng là người nằm giữa các cô gái, hầu như lần nào ông cũng rất vui vẻ nhưng hôm nay lại khác.
Từ khi rời khỏi căn nhà của mình tại Vĩnh Long cùng cô bồ nhí, ông ta liên tục xem camera trên màn hình điện thoại của mình, nghe những trao đổi từ nhóm người của Thanh Châu khiến ông cảm thấy điên tiết. Bây giờ dù đã về tới căn nhà lộng lẫy cùng các mỹ nhân vô cùng gợi cảm, nhưng ông ta vẫn không cảm thấy thoải mái chút nào, đôi mắt đỏ ngầu cứ liên tục nhìn vô màn hình trên chiếc điện thoại, để theo dõi mọi hoạt động của nhóm người ba Huy.
Cô gái xinh đẹp đi cùng ông Khánh Vũ từ Vĩnh Long về nhà Trà Vinh, dường như đã biết trước chuyện này và mọi thứ đang diễn ra đều nằm trong dự tính của cô ta. Thấy ông Khánh Vũ mặt mày cau có, cô ả ngồi xuống bên cạnh vòng tay ôm lấy cái bụng phệ của ông ta, miệng nhếch lên nụ cười đầy mị lực, cất tiếng nói
- Đó thấy chưa, nhìn con gái bảo bối của anh kia kìa, nó hùa với đám bạn nó để hại chính cha ruột mình. Nếu hồi nãy không có em ra tay, thì mấy cái hình nhân kia đã lấy mạng anh rồi, anh mà có mệnh hệ gì bốn đứa tụi em làm sao sống nỗi.
Ông Khánh Vũ thở ra một hơi dài thườn thượt, nhắm mắt lại
- Anh cần có thêm thời gian suy nghĩ, đầu óc bây giờ đang rối lắm không biết phải làm sao cho đúng đây.
Cô gái hứ một tiếng dài, và tiếp tục kích động
- Hứ…. cái gì mà suy với nghĩ, anh hãy nghĩ đi, bốn đứa tụi em và con Thanh Châu ai tốt với anh hơn, ai cho anh cảm giác hạnh phúc của một người đàn ông, ai thật lòng coi anh là doanh nhân tài năng, ai lại hùa với đám bạn để hại anh,…..
Ông Khánh Vũ cứ như bị từng lời nói này lôi cuốn vào vòng xoáy của cơn ác tâm, lòng thù hận dân trào theo từng lời của cô ta, đôi mắt ấy từ từ biến đổi trở nên đanh ác hơn, hai tay xiết chặc lại vì tức giận.