Mục lục
PHÁP SƯ TRUYỀN THỪA - Lê Hoàng Nghĩa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn về bốn cô gái kia ai cũng có gương mặt rất khả ái và thân hình bốc lửa, có điều ông Khánh Vũ hoàn toàn không thể ngờ tới cái dã tâm mà họ muốn đạt được, để thực hiện âm mưu của mình họ sẵn lòng làm vợ bé của ông mà không đòi hỏi bất cứ thứ nhiều.

Từ khi có sự xuất hiện của họ, cũng là lúc tính tình ông Khánh Vũ thay đổi, gia đình đổ vỡ, công việc kinh doanh đi xuống thảm hại và nợ nần thì chồng chất. Điều đặc đang nói nhất, từ ngày gặp các cô gái ấy ông Khánh Vũ đã đi theo một cái hướng tâm linh lạ lạ, thậm chí là vô cùng quái dị, nói đúng hơn là con đường tà pháp, khiến ông ta ảo tưởng tự nhận thấy rằng mình chính là đấng tối cao với quyền năng vô thượng. Chính vì sự mù quáng và ảo tưởng đã đi vô con đường tà đạo đó, để lại biết bao hậu quả cho vợ con, đồng nghiệp và trung tâm đào tạo âm nhạc của mình.

Lúc này tại nhà Thanh Châu, ba Huy tỏ ra rất tuyệt vọng, vì các đạo pháp mà anh ta thi triển để đối phó với ông Khánh Vũ đều bị phát hiện bởi một thế lực nào đó rất mạnh. Có thể nói hiện nay anh ngoài sáng, kẻ địch trong tối, mọi hành động đều bị kẻ địch nắm rõ trong lòng bàn tay, còn anh lại không biết được bao nhiêu về đối thủ. Với trận chiến như vậy, làm sao ba Huy có thể đương đầu nổi. Quá mệt mõi, rút ra một điếu thuốc đưa lên kéo một hơi thật dài, anh ta trầm ngâm suy nghĩ rồi kêu mọi người lên dặn.

- Tui thực sự cảm thấy bọn tà này quá mạnh, ông Khánh Vũ dính vào tà đạo nặng rồi, e rằng hiện tại khó mà chiến thẳng ông ấy, chứ đừng nói tới thắng được thế lực phía sau. Có lẽ duyên chỉ tới đây là hết.

Thanh Châu nghe được những lời nói đó như tiếng sét đánh ngan tai, vì thật sự cô đã đặt trọn niềm tin vào ba Huy, anh tựa như phao cứu sinh khi cô đang đuối sức giữa dòng nước dữ. Mà giờ nghe được những lời nói này, làm sao cô không đau lòng cho được.

- Anh Huy, vậy không lẽ đã hết cách để cứu cha em rồi sao, không phải anh từng hứa là sẽ….

Không đợi cho cô nói hết câu, ba Huy đã lắc đầu, nói tiếp.

- Chuyện đó không quan trọng nữa, cái chính bây giờ là sự an nguy của tất cả chúng ta, mọi người hãy thu xếp hành lý rồi cùng trở về An Giang lập tức, ở đây càng lâu càng nguy hiểm cho mọi người.

Hai vợ chồng Hạnh Thúy và Hải Phương dù không hài lòng lắm, nhưng với thái độ kiên quyết của ba Huy, cộng thêm những chuyện kinh khủng liên tiếp xảy ra tại đây, đã làm cho hai người chán nãn làm theo. Riêng về Thanh Châu, cô cảm thấy mình đặt niềm tin sai chỗ nên mất niềm tin hoàn toàn, ôm mặt khóc và chạy về phòng khóa kín cửa lại, dù cho Hạnh Thúy và hải Phương có thuyết phục cỡ nào cô vẫn cương quyết không mở cửa. Trái với sự lo lắng của hai người em, ba Huy vẫn bình thản ngồi hút thuốc, đưa mắt nhìn những làn khói mỏng manh chầm chậm tan vào hư không, tới khi điếu thuốc cuối cùng đã tàn, ba Huy đưa tay lên nhìn đồng hồ và nói.

- Ba giờ sáng rồi, chúng ta khởi hành thôi.





Lúc này Thanh Châu mặc nguyên bộ đồ màu tím bước ra, với đôi mắt vô hồn. Cô thờ thẫn bước tới gần ba Huy và nở một nụ cười bí hiểm.

- Ừ, đi thì đi, rồi các ngươi sẽ nhận lấy hậu quả mà do chính các ngươi gây nên.

Câu nói của Thanh Châu, khiến cho Hải Phương lẫn Hạnh Thúy hết sức lo lắng, vì phong thái này hoàn toàn không còn là của Thanh Châu nữa, cô ấy lúc này dường như đã trở thành một con người khác, Hạnh Thúy không kềm được

- Châu ơi đừng vậy mà, Thúy xin Châu đó, anh ba làm vậy cũng vì muốn tốt cho chúng ta thôi mà.

- Tốt à, ừ thì tốt lắm, các người cứ việc đi nhanh đi.

Ba Huy từ nãy giờ vẫn không nhìn Thanh Châu, cũng chả quan tâm gì đến thái độ lạ của cô ấy, mà cứ thủng thẳng đứng lên rồi lấy chiếc ba lô đeo lên vai đi ra cửa. Hải Phương dù có muốn ở lại cũng không dám, anh ta sợ rằng nếu ở lại đây mà không có ba Huy chắc tính mạng khó giữ. Còn Hạnh Thúy, thật lòng không hề muốn bỏ mặc bạn bè trong lúc này, nhưng cô tự hỏi với bản thân, nếu ở lại sẽ giúp ích được gì hay cũng chỉ thành con mồi cho thế lực tà ma kia. Dù rất khó chịu, nhưng Hạnh Thúy vẫn phải bước theo chồng mình và anh ba Huy. Khi cả ba ra tới cửa, ba Huy quay vô nói lớn

- Châu ra đóng cửa nè, tạm biệt nhé cô gái ca sĩ trẻ

Trước thái độ kiên quyết và vô tình của ba Huy, Thanh Châu cảm thấy như ngàn mũi kim đâm vào tim mình, dù có muốn giữ anh ở lại bên mình, nhưng xem ra chuyện này là không thể. Nên cô hít một hơi, mạnh dạn bước ra ngoài, dự định đóng sầm cửa lại để dằn mặt ba Huy nhưng vừa bước tới trước anh ta, cô đã cảm thấy nhói người lên và Thanh Châu ngã khụy xuống không còn nhận biết gì nữa.



Không biết bao lâu sau, tiếng người nói cười bên ngoài vọng vô đã làm cho Thanh Châu tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn thấy có năm người đang ngồi gần đó, gồm ba Huy, hai vợ chồng Hạnh Thúy và một cặp nam nữ lạ, cô và mọi người đang ở trong một căn phòng khá rộng. Thanh Châu đưa tay lên xoa nhẹ trên mắt, điều này lọt vô mắt Ha nhj Thúy, cô ta vui vẻ lên tiếng.



- Châu tỉnh rồi mội người ơi.

- ủa, tui đang ở đâu vậy?

- Cứ nằm nghĩ một chút cho tĩnh hẳn, rồi ngồi dậy cô gái.

Chủ nhân giọng nói ấm áp đó là một người thanh niên lạ mặt, với vẻ ngoài đầy phong trần như một lãng tử giang hồ, tuy nhiên Thanh Châu vẫn chưa ý thức được tại sao mình lại nằm ở đây, còn người vừa nói đó và cô gái lạ mặt kia là ai. Đang tính mở miệng ra hỏi, chợt một giọng nói khác vang lên

- Em đừng lo lắng quá, chút nữa anh sẽ giải thích cho em hiểu.

Đó là giọng nói rất quen thuộc của ba Huy, Thanh Châu nhìn anh rồi nhắm mắt lại, cố gắng suy nghĩ chuyện gì đã sảy ra vơi mình. Cô vẫn còn rất mơ hồ về mọi thứ, loáng thoáng nhớ lại, lúc ở nhà hình như xảy ra chuyện gì đó làm cho mình rất giận và bây giờ sao lại nằm ở nơi đây. Thế rồi, mọi điều thắc mắc trong Châu cũng được giải đáp hoàn toàn, khi Hạnh Thúy kể lại đầu đuôi sự việc.

Đó là khi, Thanh Châu vừa nghe ba Huy kêu gọi mọi người về An Giang tránh nạn, cô đã rất buồn trong lòng, rồi như bị ai đó nhập vào xác khiến mọi thứ trở nên mơ hồ. Tới khi cô bước ra đóng cửa thì bất ngờ ba Huy kết ấn đánh vô vong hồn đang ngự trong thân xác cô, đồng thời dùng thuật định thân khiến Thanh Châu ngất đi và đưa về Cần Thơ. Nghe xong, Thanh Châu vẫn còn ngỡ ngàng, vì tại sao ba Huy lại nói là về An Giang nhưng bây giờ lại ở Cần Thơ để làm gì.

Như đoán được suy nghĩ đó, ba Huy đã lên tiếng giải thích

- Do ở nhà của em có gắn camera ngụy trang, và có cả thiết bị nghe lén nên anh phải sử dụng chiến thuật dương đông kích tây, để cho đối phương không kịp trở tay. Còn nơi đây là nơi ở sở của huynh muội đồng môn với anh, ở đây rất an toàn. Giờ có thêm hai người họ giúp sức, cho chúng ta sẽ giành phần thắng nhanh thôi

- Vậy em đã ngất bao lâu rồi?

- Đã hơn mười tiếng đồng hồ rồi, sau khi em ngất xỉu, năm người bọn anh đưa em lên xe và chạy thẳng về đây luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK