Mãi quan sát khe vực, Long không để ý dưới chân mình, có mấy tên thi cốt lúc nãy bị đoản đao chém còn lại phần đầu hoặc còn nữa người, tụi nó cũng không có chết mà chúng nhẹ nhàng kéo nhau bò về phía vực. Xui cho chúng, Long quay đầu lại nhìn, thấy cả đám vẫn còn sống, trong đầu anh chợt lóe lên suy nghĩ và nhảy lại khống chế một tên thi cốt, quát lớn.
- Muốn chạy đi đâu?
Tên thi cốt này sợ hãi cầu xin.
- Pháp sư ơi tha cho con, con lở dại nghe tụi nó xúi ám toán ông, mong ông từ bi tha cho phận hèn này.
Nói xong nó bù lu bù loa khóc lóc, có điều không có giọt nước mắt nào rót ra, thấy vậy Long cũng mắt cười.
- Muốn ta tha cho cũng không phải không được, chỉ cần ngoan ngoan nói ra làm sao để qua được bên bờ bên kia, ta sẽ tha cho ngươi.
Tên hài cốt nghe được tha, thì mừng như bắt được vàng
- Dạ dạ, cái này dễ lắm, chỉ cần ngài bay qua là được
Long bực mình quát lên
- Ai không biết là bay qua là được, nhưng ta có biết bay đâu?
Tên hài cốt lần nữa khóc bù lu bù loa, như chết ông chết cha, miệng nó kêu lên than um xùm.
- Pháp sư ơi, ông đừng nói giỡn như vậy, tụi con pháp lực thấp kém còn bay được, huống chi ông pháp lực cao cường như vậy, sao lại không bay được chớ!
Nghe nó nói vậy, Long lại lần nữa nhớ ra, đây vốn là âm giới còn anh vốn xuất hồn ra khỏi xác, để xuống đây cứu người, nên chuyện bay lên chắc không phải không được Nghỉ vậy, anh liền tập trung tinh thần quán tưởng bản thân từ từ bay lên. Quả nhiên khi tập trung quán tưởng, thân người Long từ từ bay lên khỏi mặt đất, ban đầu còn có chút không quen với cảm giác bồng bềnh này, Long nghĩ “thì ra cảm giác bay của vong hồn là như vậy”.
Nghĩ vậy xong, anh tiếp tục quán tưởng mình tiến về phía trước, lần nữa thân thể cũng từ từ bay về phía trước. Lòng vui quá sức, quả nhiên mình có thể bay được tại nơi âm giới này. Long vui mừng tập trung suy nghỉ, đưa bản thân bay nhanh qua khỏi vực. Chỉ một lúc sau đã qua đến bờ bên kia của vực, liền hạ xuống. Lần đầu bay nên có một chút mệt và không quen.
Sau khi hạ xuống Long nhớ ra, mình có mang theo ít nước củng lộ trong bình hồ lô, vội lấy ra hớp một ngụm. Không ngờ uống nước này giống như uống linh đơn, diệu dược. Chỉ một hớp nước nhỏ, đã giúp Long phục hồi lại linh lực hao tổn nãy giờ, thấy vậy anh hết sức vui mừng. Rồi lần nữa tập trung tư tưởng, cảm nhận vị trí của Quỳnh Ngọc.
Lần này Long cảm nhận rỏ ràng, vị trí của cô cách nơi mình đứng tầm 100km theo hướng thẳng trước mặt. Long cũng ngạc nhiên vì khả năng này, nhưng chợt hiểu liền sau đó, có lẽ một phần do bản thân bắt đầu quen với môi trường ở đây, một phần uống nước củng lộ giúp tập trung được linh lực dễ hơn. Từ lúc tới đây tới giờ cũng tốn không ít thời gian rồi, bây giờ phải tranh thủ thật nhanh mới kịp cứu Quỳnh Ngọc.
Quyết định xong, Long vội vả lên đường, cứ nhắm hướng trước mặt mà bay tới, tốc độ bay lúc này cũng được cải thiện hơn nhiều. Với tốc độ này chừng 10 phút nữa là có thể đến nơi. Khi bay qua một cánh rừng, bên dưới vô cùng âm u lạnh lẽo, Long cảm thấy có nhiều mối nguy hiểm đang ẩn mình dưới dưới cánh rừng này, anh vội uống thêm một ngụm nước củng lộ để phục hồi linh lực. Rồi một tay cầm chặc pháp khí, một tay cầm một lấy nắm kim sa đề phòng. Quả nhiên như Long lo ngại, từ bên dưới hàng trăm bóng đen vọt lên cản đường, một kẻ trong đó lên tiếng
- Ngươi là ai, mà dám xông vô cánh rừng chết này?
Long không biết kẻ kia là ai, nhưng giờ phải đi gấp, nên anh cũng khách sáo trả lời
- Ta là một cư sĩ ở nhân gian, do cứu người thân bị âm hồn bắt giữ, buột lòng phải xông vào âm giới và đi ngan qua đây. Nếu có gì đắc tội, mong các vị bỏ qua.
- Hừ… cư sĩ cỏn con tại nhân gian mà cũng dám tự tiện xông vào âm giới. Đã vô tới đây rồi thì ở lại đây đi
Nói xong, tên bóng đén đó vẩy tay cho đồng bọng của nó bay tới tấn công Long, anh cũng vội ngăn lại bằng đoản đao. Bóng đen nọ bị đoản đao chém trúng liền hóa thành hư vô, vì phải đi gấp Long cung không muốn dây dưa với đám này cho tốn thời gian, anh rút lá linh phù màu vàng chử đen ra. Vận linh lực quán chú vào linh phù, đột nhiên lá linh phù biến to ra như tấm lưới bay lên không trung. Đám bóng đen kia nhìn thấy, vô cùng sợ hải, tên cầm đầu ban nãy cảnh báo.
- Nguy hiểm, nó có linh phù diệt tà. Mau rút l…..
Nó chưa kịp nói xong, thì đạo linh phù nọ bốc cháy, tỏa ánh sáng chói lóa bao phủ cả một vùng rộng lớn. Bất kỳ âm hồn nào dính phải ánh sáng đó, đều hóa thành hư không, còn những tên may mắn không dính, thì vội vàng quay đầu chạy trốn mất tăm. Thấy đường đi đã thông, nên Long tranh thủ bay nhanh về phía trước. Sau khi đánh ra đạo linh phù đó, tiêu diệt mấy kẻ cản đường, Long cũng không bị bất kỳ âm hồn nào bán theo ngăn cản nữa, đi đường trở nên thuận lợi hơn.
Qua một lúc sau, cảm nhận đã gần tới nơi, Long hạ xuống mảnh đất gồ ghề, bên cạnh nó là một dòng suối nước đen ngòm, dòng suối bốc lên mùi tanh thoang thoảng. Long lần nữa hớp lấy ngụm nước củng lộ để phục hồi linh lực, uống xong anh tập trung tinh thần, cảm nhận vị trí chính xác của Quỳnh Ngọc, hiện giờ cô đã rất gần anh rồi, chỉ còn cách tầm vài trăm mét mà thôi. Đi theo hướng mình cảm nhận, Long tới trước một hang động tối thui và sâu hoẵm, dừng lại trước cửa hang anh cảm thán
- Rõ rồi, bé Ngọc đang bị nhốt ở trong này, bây giờ dù là đầm rồng hay hang hổ thì mình cũng phải vô thôi.
Long rút đạo linh phù màu vàng cầm trên tay, rồi mạnh dạn bước vô hang động.
Bên ngoài hang vốn đã âm u, nhưng khi vừa vô trong thì độ âm u lạnh lẽo tăng gấp mấy lần bên ngoài. Long thận trọng bước từng bước, sẵn sàng ứng chiến bất cứ lúc nào, đột nhiên anh cảm giác có ai đó đang tấn công từ bên phải của mình, nên đảo chân nhảy qua một bên tránh đòn.
Từ vách đá sau lưng, hai cánh tay xương xẩu thò ra giữ lấy Long, cổ khí âm hàn từ cánh tay truyền qua khiến anh lạnh người, chưa kịp đối phó với cánh tay kia, từ phía trước mặt có mấy tên thi cốt xuyên từ vách đá bước ra, trên tay cầm theo đại đao, mã tấu đồng loạt tấn công Long. Cố gắn vùng ra khỏi cánh tay đang ôm mình, thì từ dưới đất có thêm mấy cánh tay thò lên kéo chân Long, trên trần hang động cũng có vài tên chui người xuống
Long liền tung linh phù trên tay lên đọc chú, vần lửa tỏa ra từ linh phù thiu rụi đám thi cốt đang nhào tới tấn công. Long lấy thêm một đạo Linh phù đọc chú rồi tung lên không, đạo linh phù này không cháy như cái hồi nãy mà tỏa ra ánh sáng nhè nhè, soi lối đi cho anh tiếp tục đi sâu vô trong. Nhờ ánh sáng của đạo linh phù, các loài ma quỷ không dám tiếp tục ám toán nữa. Đi qua hết dãy hàng lang, hiện ra trước mắt là một thạch động rộng rãi nhưng rất ẩm ướt, bốc ra mùi tanh như xác chuột chết hay máu mủ gì đó sộc vô mủi khiến Long phải nhăn mặt vì khó chịu.
Đưa mắt nhìn quanh thạch động, phát hiện phía góc trong cùng có một chiếc lồng đang nhốt người, mà người đó không ai khác chính là Quỳnh Ngọc. Dù nhìn từ xa, vẫn thấy được hiếc lồng được làm rất chắc chắn, nó treo trên cao và bên dưới là cái hố lửa xanh lè, tỏa ra ánh sáng yêu dị vô cùng lạnh lẻo. Long thấy vậy vội chạy tới gần chiếc lồng, thì ngọn lửa phun ra làm anh phải dừng bước.
Chợt giọng cười âm trầm vang lên, Long quay mặt nhìn qua hướng phát ra tiếng cười, thấy trên bục cao cái ghế tựa như vương tọa, được làm bằng đá lưng tựa vô vách động. Ngồi trên ghế là một gã đàn ông mặt áo đỏ sậm, đầu trọc lóc với gương mặt đen xì như trét lọ nghẹ, hai mắt tí hí tựa mắt rắn, mũi lớn hơn cái trứng gà,miệng còn lòi ra hai cái nanh sáng loáng, nếu ai yếu tim nhìn thấy gã này có khi sợ quá chết liền tại chổ.
Gã đang ôm trên tay là một người phụ nữ cũng mặt bộ đồ đỏ chót, thân hình mảnh mai, với mái tóc đen xõa tới gần đầu gối, gương mặt trắng đến không có chút sinh khí nào, đôi mắt sâu hoắm đen thui, môi thâm xỉn. Ả the thé cất giọng
- Anh à hãy nhìn đi, tình lang của con nhỏ kia đã tới để giải cứu cho nó rồi kìa, thằng này xem ra cũng có chút bản lảnh đó.
- Muốn chạy đi đâu?
Tên thi cốt này sợ hãi cầu xin.
- Pháp sư ơi tha cho con, con lở dại nghe tụi nó xúi ám toán ông, mong ông từ bi tha cho phận hèn này.
Nói xong nó bù lu bù loa khóc lóc, có điều không có giọt nước mắt nào rót ra, thấy vậy Long cũng mắt cười.
- Muốn ta tha cho cũng không phải không được, chỉ cần ngoan ngoan nói ra làm sao để qua được bên bờ bên kia, ta sẽ tha cho ngươi.
Tên hài cốt nghe được tha, thì mừng như bắt được vàng
- Dạ dạ, cái này dễ lắm, chỉ cần ngài bay qua là được
Long bực mình quát lên
- Ai không biết là bay qua là được, nhưng ta có biết bay đâu?
Tên hài cốt lần nữa khóc bù lu bù loa, như chết ông chết cha, miệng nó kêu lên than um xùm.
- Pháp sư ơi, ông đừng nói giỡn như vậy, tụi con pháp lực thấp kém còn bay được, huống chi ông pháp lực cao cường như vậy, sao lại không bay được chớ!
Nghe nó nói vậy, Long lại lần nữa nhớ ra, đây vốn là âm giới còn anh vốn xuất hồn ra khỏi xác, để xuống đây cứu người, nên chuyện bay lên chắc không phải không được Nghỉ vậy, anh liền tập trung tinh thần quán tưởng bản thân từ từ bay lên. Quả nhiên khi tập trung quán tưởng, thân người Long từ từ bay lên khỏi mặt đất, ban đầu còn có chút không quen với cảm giác bồng bềnh này, Long nghĩ “thì ra cảm giác bay của vong hồn là như vậy”.
Nghĩ vậy xong, anh tiếp tục quán tưởng mình tiến về phía trước, lần nữa thân thể cũng từ từ bay về phía trước. Lòng vui quá sức, quả nhiên mình có thể bay được tại nơi âm giới này. Long vui mừng tập trung suy nghỉ, đưa bản thân bay nhanh qua khỏi vực. Chỉ một lúc sau đã qua đến bờ bên kia của vực, liền hạ xuống. Lần đầu bay nên có một chút mệt và không quen.
Sau khi hạ xuống Long nhớ ra, mình có mang theo ít nước củng lộ trong bình hồ lô, vội lấy ra hớp một ngụm. Không ngờ uống nước này giống như uống linh đơn, diệu dược. Chỉ một hớp nước nhỏ, đã giúp Long phục hồi lại linh lực hao tổn nãy giờ, thấy vậy anh hết sức vui mừng. Rồi lần nữa tập trung tư tưởng, cảm nhận vị trí của Quỳnh Ngọc.
Lần này Long cảm nhận rỏ ràng, vị trí của cô cách nơi mình đứng tầm 100km theo hướng thẳng trước mặt. Long cũng ngạc nhiên vì khả năng này, nhưng chợt hiểu liền sau đó, có lẽ một phần do bản thân bắt đầu quen với môi trường ở đây, một phần uống nước củng lộ giúp tập trung được linh lực dễ hơn. Từ lúc tới đây tới giờ cũng tốn không ít thời gian rồi, bây giờ phải tranh thủ thật nhanh mới kịp cứu Quỳnh Ngọc.
Quyết định xong, Long vội vả lên đường, cứ nhắm hướng trước mặt mà bay tới, tốc độ bay lúc này cũng được cải thiện hơn nhiều. Với tốc độ này chừng 10 phút nữa là có thể đến nơi. Khi bay qua một cánh rừng, bên dưới vô cùng âm u lạnh lẽo, Long cảm thấy có nhiều mối nguy hiểm đang ẩn mình dưới dưới cánh rừng này, anh vội uống thêm một ngụm nước củng lộ để phục hồi linh lực. Rồi một tay cầm chặc pháp khí, một tay cầm một lấy nắm kim sa đề phòng. Quả nhiên như Long lo ngại, từ bên dưới hàng trăm bóng đen vọt lên cản đường, một kẻ trong đó lên tiếng
- Ngươi là ai, mà dám xông vô cánh rừng chết này?
Long không biết kẻ kia là ai, nhưng giờ phải đi gấp, nên anh cũng khách sáo trả lời
- Ta là một cư sĩ ở nhân gian, do cứu người thân bị âm hồn bắt giữ, buột lòng phải xông vào âm giới và đi ngan qua đây. Nếu có gì đắc tội, mong các vị bỏ qua.
- Hừ… cư sĩ cỏn con tại nhân gian mà cũng dám tự tiện xông vào âm giới. Đã vô tới đây rồi thì ở lại đây đi
Nói xong, tên bóng đén đó vẩy tay cho đồng bọng của nó bay tới tấn công Long, anh cũng vội ngăn lại bằng đoản đao. Bóng đen nọ bị đoản đao chém trúng liền hóa thành hư vô, vì phải đi gấp Long cung không muốn dây dưa với đám này cho tốn thời gian, anh rút lá linh phù màu vàng chử đen ra. Vận linh lực quán chú vào linh phù, đột nhiên lá linh phù biến to ra như tấm lưới bay lên không trung. Đám bóng đen kia nhìn thấy, vô cùng sợ hải, tên cầm đầu ban nãy cảnh báo.
- Nguy hiểm, nó có linh phù diệt tà. Mau rút l…..
Nó chưa kịp nói xong, thì đạo linh phù nọ bốc cháy, tỏa ánh sáng chói lóa bao phủ cả một vùng rộng lớn. Bất kỳ âm hồn nào dính phải ánh sáng đó, đều hóa thành hư không, còn những tên may mắn không dính, thì vội vàng quay đầu chạy trốn mất tăm. Thấy đường đi đã thông, nên Long tranh thủ bay nhanh về phía trước. Sau khi đánh ra đạo linh phù đó, tiêu diệt mấy kẻ cản đường, Long cũng không bị bất kỳ âm hồn nào bán theo ngăn cản nữa, đi đường trở nên thuận lợi hơn.
Qua một lúc sau, cảm nhận đã gần tới nơi, Long hạ xuống mảnh đất gồ ghề, bên cạnh nó là một dòng suối nước đen ngòm, dòng suối bốc lên mùi tanh thoang thoảng. Long lần nữa hớp lấy ngụm nước củng lộ để phục hồi linh lực, uống xong anh tập trung tinh thần, cảm nhận vị trí chính xác của Quỳnh Ngọc, hiện giờ cô đã rất gần anh rồi, chỉ còn cách tầm vài trăm mét mà thôi. Đi theo hướng mình cảm nhận, Long tới trước một hang động tối thui và sâu hoẵm, dừng lại trước cửa hang anh cảm thán
- Rõ rồi, bé Ngọc đang bị nhốt ở trong này, bây giờ dù là đầm rồng hay hang hổ thì mình cũng phải vô thôi.
Long rút đạo linh phù màu vàng cầm trên tay, rồi mạnh dạn bước vô hang động.
Bên ngoài hang vốn đã âm u, nhưng khi vừa vô trong thì độ âm u lạnh lẽo tăng gấp mấy lần bên ngoài. Long thận trọng bước từng bước, sẵn sàng ứng chiến bất cứ lúc nào, đột nhiên anh cảm giác có ai đó đang tấn công từ bên phải của mình, nên đảo chân nhảy qua một bên tránh đòn.
Từ vách đá sau lưng, hai cánh tay xương xẩu thò ra giữ lấy Long, cổ khí âm hàn từ cánh tay truyền qua khiến anh lạnh người, chưa kịp đối phó với cánh tay kia, từ phía trước mặt có mấy tên thi cốt xuyên từ vách đá bước ra, trên tay cầm theo đại đao, mã tấu đồng loạt tấn công Long. Cố gắn vùng ra khỏi cánh tay đang ôm mình, thì từ dưới đất có thêm mấy cánh tay thò lên kéo chân Long, trên trần hang động cũng có vài tên chui người xuống
Long liền tung linh phù trên tay lên đọc chú, vần lửa tỏa ra từ linh phù thiu rụi đám thi cốt đang nhào tới tấn công. Long lấy thêm một đạo Linh phù đọc chú rồi tung lên không, đạo linh phù này không cháy như cái hồi nãy mà tỏa ra ánh sáng nhè nhè, soi lối đi cho anh tiếp tục đi sâu vô trong. Nhờ ánh sáng của đạo linh phù, các loài ma quỷ không dám tiếp tục ám toán nữa. Đi qua hết dãy hàng lang, hiện ra trước mắt là một thạch động rộng rãi nhưng rất ẩm ướt, bốc ra mùi tanh như xác chuột chết hay máu mủ gì đó sộc vô mủi khiến Long phải nhăn mặt vì khó chịu.
Đưa mắt nhìn quanh thạch động, phát hiện phía góc trong cùng có một chiếc lồng đang nhốt người, mà người đó không ai khác chính là Quỳnh Ngọc. Dù nhìn từ xa, vẫn thấy được hiếc lồng được làm rất chắc chắn, nó treo trên cao và bên dưới là cái hố lửa xanh lè, tỏa ra ánh sáng yêu dị vô cùng lạnh lẻo. Long thấy vậy vội chạy tới gần chiếc lồng, thì ngọn lửa phun ra làm anh phải dừng bước.
Chợt giọng cười âm trầm vang lên, Long quay mặt nhìn qua hướng phát ra tiếng cười, thấy trên bục cao cái ghế tựa như vương tọa, được làm bằng đá lưng tựa vô vách động. Ngồi trên ghế là một gã đàn ông mặt áo đỏ sậm, đầu trọc lóc với gương mặt đen xì như trét lọ nghẹ, hai mắt tí hí tựa mắt rắn, mũi lớn hơn cái trứng gà,miệng còn lòi ra hai cái nanh sáng loáng, nếu ai yếu tim nhìn thấy gã này có khi sợ quá chết liền tại chổ.
Gã đang ôm trên tay là một người phụ nữ cũng mặt bộ đồ đỏ chót, thân hình mảnh mai, với mái tóc đen xõa tới gần đầu gối, gương mặt trắng đến không có chút sinh khí nào, đôi mắt sâu hoắm đen thui, môi thâm xỉn. Ả the thé cất giọng
- Anh à hãy nhìn đi, tình lang của con nhỏ kia đã tới để giải cứu cho nó rồi kìa, thằng này xem ra cũng có chút bản lảnh đó.