Trịnh Chánh mở mắt ra nhìn con đường phía trước, quả thật khó có thể đi xe hơi vô, ông ta trả lời ra vẻ cao nhân đắc đạo.
- Thầy vốn là người tu đạo, việc trèo đèo lội suối vốn là chuyện dễ dàng, chứ nói gì chỉ đi có một tẹo thế này. Thôi mình xuống đi bộ vào đấy
Nhờ đoạn đường ngắn chưa đến mười phút, nên Huyền Tiên còn may chưa bị say xe, nhưng dẫu sao giờ được xuống đất đi bộ, vẫn tốt hơn việc ngồi trên xe đi đường đầy ổ voi như vầy gấp ngàn lần. Trịnh Chánh bước xuống, nhìn con đường rồi lên tiếng hỏi Hùng Phi.
- Nhà con ở đâu?
Hùng Phi đưa tay chỉ xa xa phía trước.
- Dạ, ngôi nhà có trồng hai cây me trước sân là nhà con.
Trịnh Chánh đưa mắt nhìn theo hướng tay Hùng Phi, quả nhiên thấy có hai cây me phía xa xa, ông ta liền hỏi tiếp
- Vậy còn quán thịt chó nằm ở đâu.
- Dạ, từ đây đi vô sẽ gặp quán đó trước rồi mới tới nhà con.
Trịnh Chánh dành đường bước trước Huyền Tiên, ông ta hùng hổ bước tới như sợ bị ai đó dành mất phần của mình, Hùng Phi và Huyền Tiên cũng lập tức bước theo sau. Khi Trịnh Chánh đi chừng nữa đường, bổng nhiên từ bụi cây ven đường một con chó lớn phóng ra chặn trước mặt, nó hực lên một tiếng khiến ông ta giật mình đứng lại, rồi con chó nhe nanh gừ… gừ vài tiếng. Chợt nó hực một cái lớn, rồi nhảy tới muốn tấn công Trịnh Chánh, khiến ông ta hoảng hồn xoay người chạy ngược lại phía sau
Huyền Tiên nhìn thấy con chó lớn như con bò con đang xồng xộc phóng lại, cô cũng giật mình nhưng lập tức trấn tỉnh, đọc chú thỉnh thần hổ. Thần hổ vừa ứng điển, lập tức Huyền Tiên co tay như móng cọp và gầm lên một tiếng Graoooo thật lớn như tiếng cọp gầm. Con chó đang phóng tới chuẩn bị táp Trịnh Chánh, bổng nhiên nó đứng khựng lại, bốn chân bấu xát xuống đất để trì người lại, nhưng do tốc độ chạy khá cao nên người nó vẫn lao về phía trước cả hai mét mưới đứng lại được.
Vừa đứng lại xong, nó lập tức kêu lên mấy tiếng đầy sợ hãi ẳng … ẳng…, rồi cụp đuôi quay người bỏ chạy mất dạng. Tiếng gầm của Huyền Tiên không chỉ làm con chó hoảng sợ bỏ chạy, mà cũng khiến cho Trịnh Chánh và Hùng Phi giật nẫy mình nhìn cô chằm chằm. Đợi Trịnh Chánh bước lại gần, Hùng Phi mới lên tiếng
- Ủa sao kỳ vậy ta, cả xóm chỉ có vài nhà, mà đâu có nhà nào nuôi chó đâu, sao tự nhiên có con cho bự chảng như vậy nhảy ra.
Lúc này Trịnh Chánh đã bớt sợ, ông ta liền nói
- Có thể nhà nào trong xóm mới mua con này về mà con không biết hoặc nó từ xóm khác chạy lạc qua đây cũng không chừng
Nói rồi ông ta đưa mắt nhìn Huyền Tiên, nhưng cũng không cảm ơn chuyện hù con chó khi nãy sợ bỏ chạy. Trịnh Chánh nhìn Huyền Tiên xong, lại quay qua nhìn Hùng Phi rồi cất tiếng
- Thôi bỏ qua chuyện con chó đó đi, giờ vô nhà của con để chuẩn bị hành pháp trừ tà mới là chuyện quan trọng.
Nói xong, Trịnh Chánh không còn hùng hổ xông tới trước như lúc nãy, mà ông ta nhường cho Hùng Phi đi trước dẫn đường, tiếp tới là Huyền Tiên và ông ta đi sau cùng. Chỉ sau vài bước chân họ đã vô tới sân nhà của Hùng Phi, vừa bước vô rào Trịnh Chánh đứng lại đưa mắt nhìn xung quanh, khiến cho Hùng Phi vô cùng lo lắng. Thấy Trịnh Chánh đã nhìn xong anh nới nhỏ nhẹ hỏi
- Thưa thầy, nhà con có mấy cái không sạch sẽ phải không.
Trịnh Chánh lắc đầu, ra vẻ đang đương đầu với một vấn đề vô cùng khó khăn
- Đâu chỉ có thứ không sạch sẽ, mà âm khí nơi này rất nhiều, cái này mà không sớm giải trừ thì người nhà sẽ dần dần sức khỏe suy yếu, gia đạo thì lộn xộn không yên, công việc làm ăn khó khăn tiền tài thì mất hết. Nếu còn để nữa, thì nó sẽ bắt mấy người trong nhà theo nó hết.
Hùng Phi nghe thầy Chánh phán tới đâu, thì óc ác nổi tới đó, mồ hôi hột chảy ròng ròng ướt hết người, dù rằng buổi xế chiều hôm nay không khí rất mát mẻ. Anh sợ hải chụp lấy tay Trịnh Chánh năn nỉ
- Con lạy thầy, thầy và cô thương tình cứu giúp cho gia đình, chứ như vầy thì nguy hiểm lắm. Con hứa, xong chuyện sẽ tạ ơn thầy đầy đủ
Trịnh Chánh nghe nói tạ ơn thì hai mắt sáng lên, ông ta vui vẻ nắm lấy tay Hùng Phi, đạo mạo ra vẻ cao nhân không cần tiền tài
- Thầy là người tu đạo, không quan trọng chuyện tiền tài, nếu xong con cứ cúng dường để thầy về làm lễ tạ ơn các vị, chứ tiền đó thầy cũng không xài riêng cho mình.
- Dạ, dạ… mọi chuyện con nhờ hết vô thầy và cô
Nói xong, Trịnh Chánh rút mấy lá bùa trong tay nãi đeo bên hông ra, cầm sấp bùa vàng chử đỏ trên tay, một tay ông ta bắt ấn, miệng rì rầm đọc chú rồi điểm vào mấy lá bùa. Điểm xong, đưa xấp bùa cho Hùng Phi và dặn
- Con cầm xấp bùa này dán vô bốn góc nhà và tất cả các cửa sổ, cửa đi cho thầy
- Dạ, mấy của như nhà tắm, cửa phòng mình có cần dán không thầy
- Dán hết, nơi nào có cửa hay lổ thông gió con cứ dán lên hết.
Hùng Phi dạ một tiếng, rồi nhanh chóng mở cửa nhà mời Trịnh Chánh và Huyền Tiên vô. Trong nhà lúc này không có ai ngoài ba người họ, Trinh Chánh kêu Hùng Phi, trước tiên đem một cái bàn ra cho mình, khi có bàn ông ta bắt đầu lấy từ trong tay nãi ra và bày lên bàn cái lư nhang nhỏ bằng đồng, mấy đạo bùa, một thanh kiếm đồng tiền, cái chuông và khoát lên mình cái đạo bào. Cũng may, tối hôm qua đạo bào chỉ bị giựt đứt mấy cái nút nên trước khi ăn cơm ông ta đã xử lý lại, giờ mới có áo để mặt.
Đợi Hùng Phi dám bùa xong quay lại,
Trinh Chánh bắt đầu làm phép. Vừa cầm mấy cây nhanh lên, như nhớ ra chuyện gì,
Trịnh Chánh quay qua nhìn Huyền Tiên rồi cất tiếng chắc nịch như ra lệnh
- Em cứ đứng yên đó, coi anh trừ quỷ để học hỏi, tuyệt đối không được nhảy vô giữa chừng sẽ nguy hiểm cho em và cả Hùng Phi
Huyền Tiên dạ một tiếng rồi kéo tay Hùng Phi đứng tránh qua một góc, để chừa chổ trống cho Trịnh Chánh làm phép. Ông ta đập bàn một cái rầm, chụp 9 cây nhang đốt lên cắm vô lư hương, rồi đốt tiếp hai đạo bùa miệng đọc chú, tay kẹp bùa vẽ mấy vòng trong không khí quăng hai lá bùa về phía trước.
Xong quay qua cầm lấy thanh kiếm đồng tiền múa vài vòng, tay kia chụp cái chuông lăc lên inh ỏi, miệng đọc chú liên hồi, rồi nhảy tới nhảy lui đâm chém loạn xạ khắp nhà, qua một lúc lại đốt mấy đạo bùa quăng lên. Khi đang hùng hổ làm phép, bổng nhiên một cơn gió lạnh lẽo thổi tới, hắt vô Trịnh Chánh, ông ta liền hét lên
- Đã có gan tới, sao không dám hiện hình lên, tưởng ta không thấy được ngươi sao, con quỷ già chết do bị cắt cổ kia
Trịnh Chánh vừa dứt lời, âm thanh ồ ờ của một ngườ đàn ông cất lên, nghe như từ nơi địa ngục vọng về
- Hờ … hờ.... mày khá lắm, nhìn thấy được tao, được hiện hình thì hiện hình
Vừa dứt lời, trước mặt Trịnh Chánh một bóng người đàn ông mập mạp, trong bộ đồ trắng hiện ra, cái cổ mập núc ních của hắn bị cắt ngan một đường sâu hoắm, máu từ đó chảy ra ướt xuống cái áo trắng. Tên mập đó có đôi mắt trắng giả, ti hí như mắt lương nhìn thấy vô cùng gian ác, hắn cười hềnh hệch, khoe hàm răng vàng ố của mình. Rồi lần nữa hắn cất tiếng.
- Hề hề… dựa vô tài phép như mày mà muốn bắt tao sao, cái thằng ba mớ kia.
Nói xong hắn nhào tới tấn công Trịnh Chánh, Trịnh Chánh vội vung kiếm đồng tiền đánh thẳng về phía con quỷ mập nọ, tuy lực phát ra từ kiếm là có nhưng lực chưa đủ mạnh để tiêu diệt nó, cũng may Trịnh Chánh có thêm mấy lá bùa và cái chuông trợ lực nên làm cho con quỷ mập ăn nhiều thiệt thòi.
Thấy càng đánh mình càng chiếm thượng phong, Trịnh Chánh liền một tay cầm chuông và kiếm đồng tiền, mỗi lần quơ kiếm thì tiếng chuông lại lắc lên leng keng trợ lực, tay còn lại bắt ấn vẽ ra mấy chử trừ tà đánh về con quỷ, miệng ông ta không ngừng đọc các bài chú hàng ma quỷ.
Chỉ sau vài hiệp, con quỷ đã bị đánh tới tả tơi, nó biết nếu kéo dài như vầy thì thế nào nó cũng bị tên thầy pháp trước măt tiêu diệt. Nghĩ vậy nó nhảy về sau rồi phóng lên cây xà ngang trên trần nhà, đưa tay lên miệng hú lên một tràng dài như tiếng chó tru. Trịnh Chánh nhìn thấy vậy cười khinh miệt nói
- Đánh không lại rồi còn tính chạy trốn sao, ngươi đừng mong thoát khỏi đây, bởi ta đã trấn tất cả lối ra rồi
Lạ thay, con quỷ ban nãy tỏ ra lúng túng khi đánh nhau với Trịnh Chánh, vậy mà bây giờ nó từ từ đứng thẳng lên trên cây xà ngan nhìn Trịnh Chánh cười hềnh hệch, rồi cất tiếng oang oang.
- Thằng ngu, nếu mày trấn hết rồi thì khi nãy làm sao tao vô nhà này được. Nhưng tao đâu cần phải chạy trốn làm gì, bởi chính mày phải bỏ mạng lại đây
- Trịnh Chánh không hiểu, con quỷ mập do bị mình đánh nhiều nên lú lẫn rồi hay sao, rõ ràng mình đang ở thế thượng phong mà nó lại nói như là chuẩn bị diệt được mình vậy. Vừa nghĩ tới đó, bổng Trịnh Chánh nghe tiếng hực rất lớn ở sát bên, vội quay lại nhìn thì trời đất ơi, một con chó lớn như con bò đang đứng ngay cửa cái nhe nanh nhìn vô, nói đúng hơn nó là con chó ma. Chưa kiệp ra tay đánh con chó ma đó, từ xa nhiều con chó ma rầm rập chạy tới, rồi từ mọi ngóc ngách trong nhà có vô số con chó ma khác đồng loạt xuất hiện.
- Thầy vốn là người tu đạo, việc trèo đèo lội suối vốn là chuyện dễ dàng, chứ nói gì chỉ đi có một tẹo thế này. Thôi mình xuống đi bộ vào đấy
Nhờ đoạn đường ngắn chưa đến mười phút, nên Huyền Tiên còn may chưa bị say xe, nhưng dẫu sao giờ được xuống đất đi bộ, vẫn tốt hơn việc ngồi trên xe đi đường đầy ổ voi như vầy gấp ngàn lần. Trịnh Chánh bước xuống, nhìn con đường rồi lên tiếng hỏi Hùng Phi.
- Nhà con ở đâu?
Hùng Phi đưa tay chỉ xa xa phía trước.
- Dạ, ngôi nhà có trồng hai cây me trước sân là nhà con.
Trịnh Chánh đưa mắt nhìn theo hướng tay Hùng Phi, quả nhiên thấy có hai cây me phía xa xa, ông ta liền hỏi tiếp
- Vậy còn quán thịt chó nằm ở đâu.
- Dạ, từ đây đi vô sẽ gặp quán đó trước rồi mới tới nhà con.
Trịnh Chánh dành đường bước trước Huyền Tiên, ông ta hùng hổ bước tới như sợ bị ai đó dành mất phần của mình, Hùng Phi và Huyền Tiên cũng lập tức bước theo sau. Khi Trịnh Chánh đi chừng nữa đường, bổng nhiên từ bụi cây ven đường một con chó lớn phóng ra chặn trước mặt, nó hực lên một tiếng khiến ông ta giật mình đứng lại, rồi con chó nhe nanh gừ… gừ vài tiếng. Chợt nó hực một cái lớn, rồi nhảy tới muốn tấn công Trịnh Chánh, khiến ông ta hoảng hồn xoay người chạy ngược lại phía sau
Huyền Tiên nhìn thấy con chó lớn như con bò con đang xồng xộc phóng lại, cô cũng giật mình nhưng lập tức trấn tỉnh, đọc chú thỉnh thần hổ. Thần hổ vừa ứng điển, lập tức Huyền Tiên co tay như móng cọp và gầm lên một tiếng Graoooo thật lớn như tiếng cọp gầm. Con chó đang phóng tới chuẩn bị táp Trịnh Chánh, bổng nhiên nó đứng khựng lại, bốn chân bấu xát xuống đất để trì người lại, nhưng do tốc độ chạy khá cao nên người nó vẫn lao về phía trước cả hai mét mưới đứng lại được.
Vừa đứng lại xong, nó lập tức kêu lên mấy tiếng đầy sợ hãi ẳng … ẳng…, rồi cụp đuôi quay người bỏ chạy mất dạng. Tiếng gầm của Huyền Tiên không chỉ làm con chó hoảng sợ bỏ chạy, mà cũng khiến cho Trịnh Chánh và Hùng Phi giật nẫy mình nhìn cô chằm chằm. Đợi Trịnh Chánh bước lại gần, Hùng Phi mới lên tiếng
- Ủa sao kỳ vậy ta, cả xóm chỉ có vài nhà, mà đâu có nhà nào nuôi chó đâu, sao tự nhiên có con cho bự chảng như vậy nhảy ra.
Lúc này Trịnh Chánh đã bớt sợ, ông ta liền nói
- Có thể nhà nào trong xóm mới mua con này về mà con không biết hoặc nó từ xóm khác chạy lạc qua đây cũng không chừng
Nói rồi ông ta đưa mắt nhìn Huyền Tiên, nhưng cũng không cảm ơn chuyện hù con chó khi nãy sợ bỏ chạy. Trịnh Chánh nhìn Huyền Tiên xong, lại quay qua nhìn Hùng Phi rồi cất tiếng
- Thôi bỏ qua chuyện con chó đó đi, giờ vô nhà của con để chuẩn bị hành pháp trừ tà mới là chuyện quan trọng.
Nói xong, Trịnh Chánh không còn hùng hổ xông tới trước như lúc nãy, mà ông ta nhường cho Hùng Phi đi trước dẫn đường, tiếp tới là Huyền Tiên và ông ta đi sau cùng. Chỉ sau vài bước chân họ đã vô tới sân nhà của Hùng Phi, vừa bước vô rào Trịnh Chánh đứng lại đưa mắt nhìn xung quanh, khiến cho Hùng Phi vô cùng lo lắng. Thấy Trịnh Chánh đã nhìn xong anh nới nhỏ nhẹ hỏi
- Thưa thầy, nhà con có mấy cái không sạch sẽ phải không.
Trịnh Chánh lắc đầu, ra vẻ đang đương đầu với một vấn đề vô cùng khó khăn
- Đâu chỉ có thứ không sạch sẽ, mà âm khí nơi này rất nhiều, cái này mà không sớm giải trừ thì người nhà sẽ dần dần sức khỏe suy yếu, gia đạo thì lộn xộn không yên, công việc làm ăn khó khăn tiền tài thì mất hết. Nếu còn để nữa, thì nó sẽ bắt mấy người trong nhà theo nó hết.
Hùng Phi nghe thầy Chánh phán tới đâu, thì óc ác nổi tới đó, mồ hôi hột chảy ròng ròng ướt hết người, dù rằng buổi xế chiều hôm nay không khí rất mát mẻ. Anh sợ hải chụp lấy tay Trịnh Chánh năn nỉ
- Con lạy thầy, thầy và cô thương tình cứu giúp cho gia đình, chứ như vầy thì nguy hiểm lắm. Con hứa, xong chuyện sẽ tạ ơn thầy đầy đủ
Trịnh Chánh nghe nói tạ ơn thì hai mắt sáng lên, ông ta vui vẻ nắm lấy tay Hùng Phi, đạo mạo ra vẻ cao nhân không cần tiền tài
- Thầy là người tu đạo, không quan trọng chuyện tiền tài, nếu xong con cứ cúng dường để thầy về làm lễ tạ ơn các vị, chứ tiền đó thầy cũng không xài riêng cho mình.
- Dạ, dạ… mọi chuyện con nhờ hết vô thầy và cô
Nói xong, Trịnh Chánh rút mấy lá bùa trong tay nãi đeo bên hông ra, cầm sấp bùa vàng chử đỏ trên tay, một tay ông ta bắt ấn, miệng rì rầm đọc chú rồi điểm vào mấy lá bùa. Điểm xong, đưa xấp bùa cho Hùng Phi và dặn
- Con cầm xấp bùa này dán vô bốn góc nhà và tất cả các cửa sổ, cửa đi cho thầy
- Dạ, mấy của như nhà tắm, cửa phòng mình có cần dán không thầy
- Dán hết, nơi nào có cửa hay lổ thông gió con cứ dán lên hết.
Hùng Phi dạ một tiếng, rồi nhanh chóng mở cửa nhà mời Trịnh Chánh và Huyền Tiên vô. Trong nhà lúc này không có ai ngoài ba người họ, Trinh Chánh kêu Hùng Phi, trước tiên đem một cái bàn ra cho mình, khi có bàn ông ta bắt đầu lấy từ trong tay nãi ra và bày lên bàn cái lư nhang nhỏ bằng đồng, mấy đạo bùa, một thanh kiếm đồng tiền, cái chuông và khoát lên mình cái đạo bào. Cũng may, tối hôm qua đạo bào chỉ bị giựt đứt mấy cái nút nên trước khi ăn cơm ông ta đã xử lý lại, giờ mới có áo để mặt.
Đợi Hùng Phi dám bùa xong quay lại,
Trinh Chánh bắt đầu làm phép. Vừa cầm mấy cây nhanh lên, như nhớ ra chuyện gì,
Trịnh Chánh quay qua nhìn Huyền Tiên rồi cất tiếng chắc nịch như ra lệnh
- Em cứ đứng yên đó, coi anh trừ quỷ để học hỏi, tuyệt đối không được nhảy vô giữa chừng sẽ nguy hiểm cho em và cả Hùng Phi
Huyền Tiên dạ một tiếng rồi kéo tay Hùng Phi đứng tránh qua một góc, để chừa chổ trống cho Trịnh Chánh làm phép. Ông ta đập bàn một cái rầm, chụp 9 cây nhang đốt lên cắm vô lư hương, rồi đốt tiếp hai đạo bùa miệng đọc chú, tay kẹp bùa vẽ mấy vòng trong không khí quăng hai lá bùa về phía trước.
Xong quay qua cầm lấy thanh kiếm đồng tiền múa vài vòng, tay kia chụp cái chuông lăc lên inh ỏi, miệng đọc chú liên hồi, rồi nhảy tới nhảy lui đâm chém loạn xạ khắp nhà, qua một lúc lại đốt mấy đạo bùa quăng lên. Khi đang hùng hổ làm phép, bổng nhiên một cơn gió lạnh lẽo thổi tới, hắt vô Trịnh Chánh, ông ta liền hét lên
- Đã có gan tới, sao không dám hiện hình lên, tưởng ta không thấy được ngươi sao, con quỷ già chết do bị cắt cổ kia
Trịnh Chánh vừa dứt lời, âm thanh ồ ờ của một ngườ đàn ông cất lên, nghe như từ nơi địa ngục vọng về
- Hờ … hờ.... mày khá lắm, nhìn thấy được tao, được hiện hình thì hiện hình
Vừa dứt lời, trước mặt Trịnh Chánh một bóng người đàn ông mập mạp, trong bộ đồ trắng hiện ra, cái cổ mập núc ních của hắn bị cắt ngan một đường sâu hoắm, máu từ đó chảy ra ướt xuống cái áo trắng. Tên mập đó có đôi mắt trắng giả, ti hí như mắt lương nhìn thấy vô cùng gian ác, hắn cười hềnh hệch, khoe hàm răng vàng ố của mình. Rồi lần nữa hắn cất tiếng.
- Hề hề… dựa vô tài phép như mày mà muốn bắt tao sao, cái thằng ba mớ kia.
Nói xong hắn nhào tới tấn công Trịnh Chánh, Trịnh Chánh vội vung kiếm đồng tiền đánh thẳng về phía con quỷ mập nọ, tuy lực phát ra từ kiếm là có nhưng lực chưa đủ mạnh để tiêu diệt nó, cũng may Trịnh Chánh có thêm mấy lá bùa và cái chuông trợ lực nên làm cho con quỷ mập ăn nhiều thiệt thòi.
Thấy càng đánh mình càng chiếm thượng phong, Trịnh Chánh liền một tay cầm chuông và kiếm đồng tiền, mỗi lần quơ kiếm thì tiếng chuông lại lắc lên leng keng trợ lực, tay còn lại bắt ấn vẽ ra mấy chử trừ tà đánh về con quỷ, miệng ông ta không ngừng đọc các bài chú hàng ma quỷ.
Chỉ sau vài hiệp, con quỷ đã bị đánh tới tả tơi, nó biết nếu kéo dài như vầy thì thế nào nó cũng bị tên thầy pháp trước măt tiêu diệt. Nghĩ vậy nó nhảy về sau rồi phóng lên cây xà ngang trên trần nhà, đưa tay lên miệng hú lên một tràng dài như tiếng chó tru. Trịnh Chánh nhìn thấy vậy cười khinh miệt nói
- Đánh không lại rồi còn tính chạy trốn sao, ngươi đừng mong thoát khỏi đây, bởi ta đã trấn tất cả lối ra rồi
Lạ thay, con quỷ ban nãy tỏ ra lúng túng khi đánh nhau với Trịnh Chánh, vậy mà bây giờ nó từ từ đứng thẳng lên trên cây xà ngan nhìn Trịnh Chánh cười hềnh hệch, rồi cất tiếng oang oang.
- Thằng ngu, nếu mày trấn hết rồi thì khi nãy làm sao tao vô nhà này được. Nhưng tao đâu cần phải chạy trốn làm gì, bởi chính mày phải bỏ mạng lại đây
- Trịnh Chánh không hiểu, con quỷ mập do bị mình đánh nhiều nên lú lẫn rồi hay sao, rõ ràng mình đang ở thế thượng phong mà nó lại nói như là chuẩn bị diệt được mình vậy. Vừa nghĩ tới đó, bổng Trịnh Chánh nghe tiếng hực rất lớn ở sát bên, vội quay lại nhìn thì trời đất ơi, một con chó lớn như con bò đang đứng ngay cửa cái nhe nanh nhìn vô, nói đúng hơn nó là con chó ma. Chưa kiệp ra tay đánh con chó ma đó, từ xa nhiều con chó ma rầm rập chạy tới, rồi từ mọi ngóc ngách trong nhà có vô số con chó ma khác đồng loạt xuất hiện.